Ca sĩ bích phượng con út trà ôn


Gặp Ca sĩ Bích Phượng trong lần chị về Cà Mau biểu diễn, vẫn trẻ trung, duyên dáng và tràn đầy năng lượng, ít ai biết đây là người phụ nữ đã bước qua tuổi 50. Cách nói chuyện tự nhiên, nụ cười tươi lúc nào cũng nở trên môi, cuộc trò chuyện của chúng tôi như thêm gần gũi, gắn kết hơn...

Bạn đang xem: Ca sĩ bích phượng út trà ôn

Bích Phượng (sinh vào năm 1964) là một nữ ca sĩ dân ca, ca sĩ tân nhạc và nghệ sĩ cải lương Việt Nam, cô được biết tới như một giọng hát ngọt ngào[1] và thành công với dòng nhạc dân ca[2][3][4] hay mang âm hưởng dân ca Nam Bộ.[1][5][6] Cô còn được biết đến là con gái của NSND Út Trà Ôn.

Bích Phượng sinh năm 1964, là con gái út của danh ca Út Trà Ôn. Cô có lòng đam mê với dòng nhạc dân ca[6] và có khiếu hát từ sớm. Năm 1984, khi còn làm công nhân ở xí nghiệp Xây lắp nội thương 2, cô đã đoạt một huy chương vàng về ca hát với bài Dáng đứng Bến Tre. Năm 1987, cô được cha cho ký hợp đồng với đoàn nhạc Tây Ninh để theo học nghề sân khấu. Thời đó do bị áp lực phe cánh, cô bị lấn át, không phát huy được khả năng, sợ cha bị khó xử nên cô bỏ về Sài Gòn.

Tạm thời xa sân khấu, Bích Phượng tập trung hát dân ca và tân nhạc khai thác từ dân ca, ban đầu trong một nhóm hát (là tiền thân của nhóm Phù Sa sau này), rồi sau ra hát riêng. Với giọng hát ngọt ngào đậm chất miền Tây, cô dần khẳng định vị trí với các thể loại nhạc từ dân ca Nam bộ đến các bài mang âm hưởng dân ca Nam bộ, và cả một số bài nhạc cách mạng. Năm 2001, cô được Đài Tiếng nói Nhân dân TP HCM trao giải thưởng vì có giọng hát nhạc truyền thống hay nhất. Ngoài hát cô còn đóng các vở tuồng Cải lương.

Bích Phượng dần trở nên quen thuộc trên các chương trình truyền hình, phát thanh về chủ đề dân ca Nam Bộ. Thời gian đầu cô thường đi hát tại các sân khấu ca nhạc, nhưng về sau do phải nhường chỗ cho các ca sĩ nhạc trẻ, cô chỉ còn gắn bó với sân khấu ca nhạc Trống Đồng ngoài ra thì đi hát tại các nhà hàng[6]. Bên cạnh ca hát cô từng tham gia giảng dạy về dân ca Nam bộ tại cung văn hóa Lao động TP HCM.

Hiện nay Bích Phượng sống cùng gia đình (chồng là nghệ sĩ guitar Đức Luân) tại TP HCM. Cô có một phòng thu tại đường Điện Biên Phủ, quận 10. Thời gian gần đây ngoài đi diễn cô thường hát nhạc Phật giáo tại các cơ sở Phật giáo, các chương trình từ thiện.

    Một số ca khúc thành công
  • Bài ca đất phương Nam
  • Cô gái Sài Gòn đi tải đạn
  • Dáng đứng Bến Tre
  • Đàn sáo Hậu Giang
  • Điệu buồn phương Nam
  • Em đi trên cỏ non
  • Gợi nhớ quê hương
  • Hình bóng quê nhà
  • Kiên Giang mình đẹp lắm / Lý chèo đưa cá Ông
  • Lý Cái Mơn
  • Lý chim quyên
  • Lý chiều chiều
  • Lý chuồn chuồn
  • Lý qua cầu
  • Lý Quy Phụng
  • Ru con Nam Bộ
  • Tình thắm duyên quê
  • Trèo đèo
  • Tiếng hát Bích Phượng, Saigon Audio phát hành (1994)
  • Gợi nhớ quê hương (2007), gồm 7 ca khúc mang âm hưởng dân ca và bài dân ca Ru con.

Năm 1987, nghệ sĩ Út Trà Ôn ký hợp đồng với đoàn Tây Ninh để dẫn con gái theo học nghề. Thật ra, từ khi còn làm công nhân Xí nghiệp Xây lắp nội thương 2, đoạt huy chương vàng với bài Dáng đứng Bến Tre (1984), Phượng đã tự tin nghĩ rằng mình có khả năng nối nghiệp cha. Song, cha chị lại muốn con gái thử sức ở lĩnh vực sân khấu. Thời đó, bị áp lực phe cánh, chị bị lấn át, không phát huy được khả năng của mình. Không muốn làm ba khó xử, Phượng trở về Sài Gòn. Sau này ông giải thích với vợ: "Tuổi 60 tôi đâu còn ham hố danh lợi, chỉ vì muốn được dìu dắt con theo nghề nên mới ký hợp đồng lưu diễn. Ai dè cả đời lo lăng xê biết bao đào trẻ, đến lượt con mình thì cơ sự như vậy".

Đến một hôm thấy con gái xuất hiện trên truyền hình với nhóm nhạc dân tộc, (tiền thân của nhóm Phù Sa hiện nay), ba chị reo lên: "Con Phượng hát dân ca hay thiệt bà ơi! Thôi thì nó đi theo tân nhạc cũng quý rồi! Miễn dính dấp đến nghệ thuật đã là hậu duệ của Út Trà Ôn".

Bí quyết không ghen của má

Quảng cáo

Thời trai trẻ nghệ sĩ Út Trà Ôn nổi tiếng đào hoa. Mỗi chiều ông đến rạp hát sớm để ký tên vào một xấp ảnh ở quầy vé tặng khán giả. Lúc nhỏ Phượng đã quen với hình ảnh đó, nhưng cực ghét mỗi khi thấy ba bắt tay mấy nữ khán giả. Chị đem chuyện về kể với má, bà chỉ cười: "Ba xã giao với người ta thôi mà!". Rồi những cú điện thoại, những bức thư tình nồng nàn gửi đến ba. Lạ một điều má chị nghe, đọc rồi chẳng phản ứng gì. Chị thấy má là người phụ nữ hạnh phúc, lúc nào cũng thong dong, vững chãi khi đứng trước những "tình địch".

Lớn lên, chị hiểu má nuốt nỗi hờn ghen vào lòng để chứng tỏ mình là người thắng thế. Trong một buổi giao lưu do Cung văn hóa Lao động TP HCM tổ chức, má chị đã dõng dạc tuyên bố: "Ớt nào mà ớt chẳng cay nhưng đã chấp nhận làm vợ nghệ sĩ thì không ghen. Bí quyết của tôi là giữ vững uy tín cho chồng, vì thần tượng của mọi người cũng chính là thần tượng của tôi!". Bây giờ, trí nhớ nghệ sĩ Út Trà Ôn bắt đầu kém, song hễ nhắc chuyện xưa, ông nhớ rất rõ và nói với các con: "Má bây nổi tiếng không biết ghen!".

Quảng cáo

Chuyện tình của ba má

Phượng kể, ba má mình yêu nhau ngộ lắm. Hồi đó tuy đã nổi tiếng nhưng nghệ sĩ Út Trà Ôn vẫn thích ăn cơm bình dân. Trong con hẻm nhỏ mỗi lần ông ghé đến, con nít bu quanh. Cả khu xóm thắc mắc vì sao ông nghệ sĩ khoái đến tiệm cơm này. Đến khi tiệm chuyển thành nơi nấu cơm tháng cho sinh viên, học sinh, công nhân Sài Gòn, ông cũng đăng ký mỗi trưa một suất. Sau này, người ta hiểu, thì ra cô cháu gái của bà chủ quán chính là nguyên nhân khiến đệ nhất danh ca thích ăn cơm tiệm. Ba chị yêu má vì nét đẹp chân quê. Má chị Phượng kể: "Hồi đó nghe đĩa nhựa bài Tôn Tẫn giả điên, tao nghĩ trong bụng cái ông Út Trà Ôn này chắc già khú đế. Ai dè trẻ đẹp và có duyên ăn nói...".

Phượng kể, ba chị sống lãng mạn, thích hoài niệm những chuyện cũ. Có giai đoạn nghề hát hẩm hiu, bao nhiêu tiền của ông đổ vào gánh hát, sự nghiệp suýt tiêu tan, má chị phải một thân tần tảo nuôi chồng con. Nhiều đêm nghệ sĩ Trà Ôn trằn trọc không ngủ, khiến người vợ khóc suốt đêm. Nhưng ba chị khảng khái: "Công chúng còn thương tôi, thì sợ chi nghèo đói. Trách nhiệm của bà là nuôi dạy đàn con khôn ngoan, chăm học, đừng để người ta khinh con nghệ sĩ dốt lễ nghĩa".

Năm nay, nghệ sĩ Út Trà Ôn đã 83 tuổi, thế nhưng nghe vợ nói ngày mai đi hát chùa, ông mừng không ngủ. Mờ sáng là đã hối thúc bà dậy, sửa soạn. Nghề hát đối với nghệ sĩ Út Trà Ôn đã thuộc về chữ đạo.

(Theo SGTT)

Ca sĩ bích phượng con út trà ôn

Bích Phượng đang ca Tính Anh Bán Chiếu

Từ ngày ba của chị - NSND Út Trà Ôn qua đời, mẹ chị năm nay đã gần 70 tuổi gần như quên hết tất cả mọi chuyện, song bà vẫn nhớ như in cái ngày chị chính thức nối nghiệp cha. Sở dĩ bà còn nhớ là do ba chị rất quý chiếc hòm cũ kỹ chứa đựng nhiều kỷ vật của cái thời trai trẻ, trong đó có một chiếc áo dài mà ba chị may cho đứa con gái mặc trong đêm biểu diễn đầu tiên. Ngoài ra trong đó còn có những chiếc dĩa nhựa 45 phút có bài Tôn Tẩn giả điên, Thái sư Văn Trọng (Nhịp 4); có bản Sầu vương biên ải (nhịp 8) và nhiều bài báo ghi lại tâm sự của bác Bảy Bá (soạn giả Viễn Châu) về hoàn cảnh sáng tác hai bản vọng cổ Tình anh bán chiếu và Ông lão chèo đò ...

Mặc dù đến nay chúng đã phai màu thời gian nhưng mẹ vẫn còn cất giữ như bà giáo Lan ôm ắp cặp đèn cưới chờ đợi ông Cò quận 9 trong vở Tuyệt tình ca của chú Hoa Phượng ngày nào.Một lần đi công tác từ thiện, tôi nghe chị ca vọng cổ nhịp 8 với mấy câu rất xưa của soạn giả Hương Huyền (Thái Thụy Phong)

"Ôi nhìn trời hiu quạnh rừng đêm sương gió lạnhHướng quê nhà lòng thêm chạnh tuổi niềm riêngEm ơi, muôn dặm xa xôi xin em giữ vẹn hương nguyền

Để cho người cô lữ khỏi nặng mang điều tủi hận"

Tôi hỏi vì sao chị còn nhớ bài ca cổ này, Bích Phượng trầm ngâm: "Ba muốn bài ca này phải được lưu giữ để nhắc nhở thế hệ trẻ về sự phát triển của bài Dạ cổ hoài lang từ nhịp đôi, nhịp tư, nhịp tám rồi thành vọng cổ mười sáu, ba mươi hai đến sáu mươi bốn nhịp ... Cho nên hễ nghe ai ca vô mấy câu mấy trăm chữ, ba đăm đăm khò chịu. "Vì cải lương  mang tính tự sự; áp dụng lối ca đó là phá hỏng cảm xúc người nghe". Đối với ba, giữ gìn vẻ đẹp chân phương của bài vọng cổ, cũng giống như người nghệ sĩ luôn nêu cao chân lý vì nghề hành đạo. Nghề hát đối với ba đã thuộc về chữ đạo. Bao nhiêu sân si, theo đuổi danh vọng chỉ là phù du, người nghệ sĩ ở tuổi về chiều như ba biết chắc chiu niềm vui bằng công tác từ thiện, đó là điều thiêng liêng mà bản thân tôi luôn tâm nguyện để noi theo"Bích Phượng kể tiếp: "Nhớ năm lên 10 tuổi, vào mỗi chiều chủ nhật ba dắt tôi vào đoàn xem hát. Biết tôi là con gái út của Đệ nhứt danh ca miền Nam Út Trà Ôn, ai cũng hỏi "Lớn lên con có theo nghề ba?" Tôi trả lời: Không. Một hôm ba nghe được tiếng không, nổi giận kéo tôi vào góc nhỏ hỏi: Sao con không thích nghề hát? Nhà mình nhờ có sân khấu mà sống no ắm. Ba có sáu đứa con, nếu ai cũng như bây chắc là ba chết sớm". Từ đó tôi mong được nghe ai hỏi để thay tiếng không bằng có. Và ba đã mỉm cười ..."

Cách đây không lâu, ca sĩ Bích Phượng được đài tiếng nói Nhân dân TP.

HCM

  trao giải thưởng dành cho một trong mười giọng ca hát nhạc truyền thống cách mạng hay nhất. Trước khi lên sân khấu trình bày ca khúc Cô gái Sài Gòn đi tải đạn (Lư Nhất Vũ) chị đã xúc động kể về nỗi lòng của một người con đang nối nghiệp cha làm rạng danh dòng họ. Qua ánh mắt chị chúng tôi hiều được phần nào tâm trạng của một ca sĩ lấy chữ hiếu thảo làm đầu trong sự nghiệp. Chị kể: "Không lợi đến bây giờ, từ những năm đầu đoạt giải về ca hát, tất cả những HCV, giải nhất không chuyên đến chuyên nghiệp, tôi muốn dành tặng cho ba. Hôm qua, hay tin con mình có tên trong danh sách đoạt giải cuộc bình chọn Còn mãi những bài ca, ba mỉm cười, xoa đầu tôi như hồi mới dẫn tôi theo đoàn hát. Đó là năm 1987, ba ký hợp đồng với đoàn Tây Ninh để dẫn tôi theo học nghề. Thật ra, từ khi còn làm công nhân Xí nghiệp xây lắp nội thương 2, đoạt HCV với bài Dáng đứng Bến Tre (1984) tôi đã tự tin rằng mình có khả năng nối nghiệp cha. Song, ba lại muốn thử sức tôi ở lãnh vực sân khấu. Đoàn Tây Ninh thời đó vì áp lực phe cánh, nên tôi bị lấn áp vai vế. Không muốn làm ba khó xử, tôi trở về Sài Gòn. Sau này ba giải thích với má: "Tuổi 60 tôi đâu còn ham hố danh lợi, chỉ vì muốn được dìu dắt con theo nghề nên mới ký hợp đồng lưu diễn. Ai dè cả đời lo lăng xê biết bao đào trẻ, đến lượt con mình thì cơ sự lại như vậy". Má tôi buồn mấy ngày về chuyện đó.Đến một hôm thấy tôi xuất hiện trên truyền hình với nhóm nhạc Dân tộc Nhà Văn Hóa Thanh Niên (tiền thân của nhóm Phù Sa hiện nay), ba reo lên: "Con  Phượng hát dân ca hat thiệt bà ơi!". Tôi sung sướng vì đã chọn được một lối rẽ bất ngờ. Ba nói khẽ bên tai má: "Thôi thì nó đi theo tân nhạc cũng quý rồi! Miễn dính dáp đến nghệ thuật đã là hậu duệ của Út Trà Ôn".Chị vừa biên tập một album CD ca cổ, tập hợp lại các bài ca cổ mà chị song ca với ba, đồng thời sẽ phát hành một CD dân ca trong tháng 5 này. Bạn bè biết tin đã chúc mừng Bích Phượng, vì với chị hai ấn phẩm này sẽ là kỷ vật nhớ đời để chị noi theo bước đường nghệ thuật của NSND Út Trà Ôn, chị nói: Tôi sẽ giữ mãi đạo hát của ba.

 Thanh Hiệp


"Năm lên 10 tuổi, mỗi chiều chủ nhật ba dắt tôi đi xem hát. Biết tôi là con gái út của Út Trà Ôn, ai cũng hỏi lớn lên tôi có theo nghề ba. Tôi trả lời không, khiến ba rất thất vọng. Nay thì khác rồi, ba rất quý mến tôi vì đã nối nghiệp hát”. Ca sĩ Bích Phượng, người vừa được Đài Tiếng nói Nhân dân TP HCM trao giải thưởng vì có giọng hát nhạc truyền thống hay nhất kể về cha mình. Năm 1987, nghệ sĩ Út Trà Ôn ký hợp đồng với đoàn Tây Ninh để dẫn con gái theo học nghề. Thật ra, từ khi còn làm công nhân Xí nghiệp Xây lắp nội thương 2, đoạt huy chương vàng với bài Dáng đứng Bến Tre (1984), Phượng đã tự tin nghĩ rằng mình có khả năng nối nghiệp cha. Song, cha chị lại muốn con gái thử sức ở lĩnh vực sân khấu. Thời đó, bị áp lực phe cánh, chị bị lấn át, không phát huy được khả năng của mình. Không muốn làm ba khó xử, Phượng trở về Sài Gòn. Sau này ông giải thích với vợ: "Tuổi 60 tôi đâu còn ham hố danh lợi, chỉ vì muốn được dìu dắt con theo nghề nên mới ký hợp đồng lưu diễn. Ai dè cả đời lo lăng xê biết bao đào trẻ, đến lượt con mình thì cơ sự như vậy". Đến một hôm thấy con gái xuất hiện trên truyền hình với nhóm nhạc dân tộc, (tiền thân của nhóm Phù Sa hiện nay), ba chị reo lên: "Con Phượng hát dân ca hay thiệt bà ơi! Thôi thì nó đi theo tân nhạc cũng quý rồi! Miễn dính dấp đến nghệ thuật đã là hậu duệ của Út Trà Ôn".

Bí quyết không ghen của má

Thời trai trẻ nghệ sĩ Út Trà Ôn nổi tiếng đào hoa. Mỗi chiều ông đến rạp hát sớm để ký tên vào một xấp ảnh ở quầy vé tặng khán giả. Lúc nhỏ Phượng đã quen với hình ảnh đó, nhưng cực ghét mỗi khi thấy ba bắt tay mấy nữ khán giả. Chị đem chuyện về kể với má, bà chỉ cười: "Ba xã giao với người ta thôi mà!". Rồi những cú điện thoại, những bức thư tình nồng nàn gửi đến ba. Lạ một điều má chị nghe, đọc rồi chẳng phản ứng gì. Chị thấy má là người phụ nữ hạnh phúc, lúc nào cũng thong dong, vững chãi khi đứng trước những "tình địch". Lớn lên, chị hiểu má nuốt nỗi hờn ghen vào lòng để chứng tỏ mình là người thắng thế. Trong một buổi giao lưu do Cung văn hóa Lao động TP HCM tổ chức, má chị đã dõng dạc tuyên bố: "Ớt nào mà ớt chẳng cay nhưng đã chấp nhận làm vợ nghệ sĩ thì không ghen. Bí quyết của tôi là giữ vững uy tín cho chồng, vì thần tượng của mọi người cũng chính là thần tượng của tôi!". Bây giờ, trí nhớ nghệ sĩ Út Trà Ôn bắt đầu kém, song hễ nhắc chuyện xưa, ông nhớ rất rõ và nói với các con: "Má bây nổi tiếng không biết ghen!".

Chuyện tình của ba má

Phượng kể, ba má mình yêu nhau ngộ lắm. Hồi đó tuy đã nổi tiếng nhưng nghệ sĩ Út Trà Ôn vẫn thích ăn cơm bình dân. Trong con hẻm nhỏ mỗi lần ông ghé đến, con nít bu quanh. Cả khu xóm thắc mắc vì sao ông nghệ sĩ khoái đến tiệm cơm này. Đến khi tiệm chuyển thành nơi nấu cơm tháng cho sinh viên, học sinh, công nhân Sài Gòn, ông cũng đăng ký mỗi trưa một suất. Sau này, người ta hiểu, thì ra cô cháu gái của bà chủ quán chính là nguyên nhân khiến đệ nhất danh ca thích ăn cơm tiệm. Ba chị yêu má vì nét đẹp chân quê. Má chị Phượng kể: "Hồi đó nghe đĩa nhựa bài Tôn Tẫn giả điên, tao nghĩ trong bụng cái ông Út Trà Ôn này chắc già khú đế. Ai dè trẻ đẹp và có duyên ăn nói...". Phượng kể, ba chị sống lãng mạn, thích hoài niệm những chuyện cũ. Có giai đoạn nghề hát hẩm hiu, bao nhiêu tiền của ông đổ vào gánh hát, sự nghiệp suýt tiêu tan, má chị phải một thân tần tảo nuôi chồng con. Nhiều đêm nghệ sĩ Trà Ôn trằn trọc không ngủ, khiến người vợ khóc suốt đêm. Nhưng ba chị khảng khái: "Công chúng còn thương tôi, thì sợ chi nghèo đói. Trách nhiệm của bà là nuôi dạy đàn con khôn ngoan, chăm học, đừng để người ta khinh con nghệ sĩ dốt lễ nghĩa". Năm nghệ sĩ Út Trà Ôn đã 83 tuổi, thế nhưng nghe vợ nói ngày mai đi hát chùa, ông mừng không ngủ. Mờ sáng là đã hối thúc bà dậy, sửa soạn. Nghề hát đối với nghệ sĩ Út Trà Ôn đã thuộc về chữ đạo.

 SGTT 


Nguồn tin: khangbang theo NLĐ - SGTT