Cách giấu điện thoại trong quân đội

Trải qua vòng khám sức khỏe, kiểm tra lý lịch nghiêm ngặt các công dân sẽ lên đường nhập ngũ, thực hiện nghĩa vụ quân sự. Vào quân ngũ, họ tiếp tục thực hiện nghiêm kỷ luật Quân đội. Nhiều người băn khoăn, liệu đi nghĩa vụ quân sự có được sử dụng điện thoại không?

  • Công dân nhập ngũ có những quyền và nghĩa vụ gì?
  • Những hành vi bị nghiêm cấm khi thực hiện nghĩa vụ quân sự?
  • Đi nghĩa vụ quân sự có được dùng điện thoại không?

Câu hỏi: Con tôi sắp đi nghĩa vụ quân sự. Tôi thấy các quy định trong Quân đội rất nghiêm ngặt, tôi muốn hỏi cháu muốn mang điện thoại di động theo dùng thì có bị cấm không?

Chào chị, cảm ơn chị đã gửi câu hỏi cho chúng tôi, về vấn đề đi nghĩa vụ quân sự có được sử dụng điện thoại không chắc hẳn không riêng chị mà nhiều gia đình, bạn trẻ đến tuổi nhập ngũ đều quan tâm. Chúng tôi gửi đến chị các thông tin về quyền lợi, nghĩa vụ cũng như các hành vi bị cấm khi tham gia nghĩa vụ quân sự như sau:

Công dân nhập ngũ có những quyền và nghĩa vụ gì?

Quân nhân khi nhập ngũ cần phải lưu ý về quyền hạn và nghĩa vụ của mình. Vấn đề này được quy định cụ thể tại Điều 9 Luật Nghĩa vụ quân sự 2015 như sau:

Đối với hạ sĩ quan, binh sĩ sẽ được Nhà nước đảm bảo chế độ chính sách ưu đãi phù hợp.

Đồng thời hạ sĩ quan, binh sĩ phải thực hiện các nghĩa vụ:

a] Tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, Nhân dân, với Đảng và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam;

b] Sẵn sàng chiến đấu, hy sinh bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc; bảo vệ Nhân dân, Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa; hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao và thực hiện nghĩa vụ quốc tế;

c] Bảo vệ tài sản và lợi ích của Nhà nước, cơ quan, tổ chức; bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi ích hợp pháp của Nhân dân; tham gia bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội theo quy định của pháp luật;

d] Chấp hành nghiêm đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, Điều lệnh, Điều lệ của Quân đội nhân dân;

đ] Học tập chính trị, quân sự, văn hoá, khoa học, kỹ thuật, nghiệp vụ; rèn luyện tính tổ chức, ý thức kỷ luật và thể lực; nâng cao bản lĩnh chính trị, bản lĩnh chiến đấu.


Công dân đi nghĩa vụ quân sự phải chấp hành nghiêm kỷ luật của Quân đội. Ảnh minh họa.


Những hành vi bị nghiêm cấm khi thực hiện nghĩa vụ quân sự?

Bên cạnh các quyền và nghĩa vụ thì công dân đi bộ đội cần lưu ý, tuyệt đối tuân thủ các hành vi bị nghiêm cấm tại Điều 10 Luật Nghĩa vụ quân sự:

- Trốn tránh việc thực hiện nghĩa vụ quân sự

- Cản trở, chống đối trong việc thực hiện nghĩa vụ quân sự

- Có hành vi gian dối khi khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự

- Lợi dụng chức vụ, quyền hạn của bản thân để làm trái quy định về nghĩa vụ quân sự

- Sử dụng hạ sĩ quan và binh sĩ không đúng theo quy định của pháp luật

- Có hành vi xâm phạm thân thể, sức khỏe hoặc xúc phạm danh dự, nhân phẩm đối với hạ sĩ quan, binh sĩ.

Theo các thông tin đã nêu ở trên, có thể thấy không có quy định nào cấm người đi nghĩa vụ quân sự sử dụng điện thoại.

Tuy nhiên, các doanh trại, đơn vị quân đội vẫn có những quy định khắt khe, hạn chế việc dùng điện thoại sẽ ảnh hưởng đến việc thực hiện các nhiệm vụ được giao, đồng thời bảo vệ các bí mật thuộc phạm vi Quân đội.

Các quân nhân khi nhập ngũ, phải tuân thủ các quy định chung của đơn vị, trong đó có việc hạn chế dùng điện thoại, trong một số trường hợp có thể cấm dùng.

Như vậy, công dân khi đi nhập ngũ vẫn được mang theo điện thoại, khi vào sẽ phải gửi. Không được sử dụng khi đang học tập, huấn luyện. Quân nhân vẫn có thể liên lạc với người thân, gọi điện về cho gia đình…phụ thuộc vào quy định về thời gian sử dụng của từng đơn vị huấn luyện.

Nếu công dân không dùng điện thoại, việc gọi điện cho gia đình người thân được tạo điều kiện và thực hiện thông qua điện thoại của đơn vị của đơn vị đóng quân. Bên cạnh đó gia đình quân nhân nếu ở gần hoặc có điều kiện cũng có thể đến trực tiếp đơn vị để thăm con, em mình.

Trên đây là giải đáp thắc mắc liên quan đến việc nghĩa vụ quân sự có được dùng điện thoại không? Nếu còn vướng mắc, độc giả vui lòng gửi câu hỏi cho chúng tôi để được hỗ trợ.

Quân đội là “trường học lớn” để lớp lớp thế hệ thanh niên phấn đấu tôi luyện để trở nên cứng rắn, trưởng thành. Thực hiện nghĩa vụ quân sự là tham gia, đóng góp một phần sức lực của mình cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước của Đảng và toàn dân tộc. Mỗi thanh niên khi thực hiện nghĩa vụ quân sự lên đường nhập ngũ vừa là niềm tự hào, đồng thời cũng là nghĩa vụ, trách nhiệm của bản thân đối với tổ quốc và dân tộc.

1.Luật sư tư vấn về việc tham gia học tập, rèn luyện trong thời gian thực hiện nghĩa vụ quân sự

Theo Luật Nghĩa vụ quân sự 2015, công dân trong độ tuổi thực hiện nghĩa vụ quân sự, không phân biệt dân tộc, nơi cư trú,…phải thực hiện nghĩa vụ quân sự. Vậy khi đi nhập ngũ, trong quá trình rèn luyện tại đơn vị, công dân có được tự do sử dụng điện thoại di động như cuộc sống sinh hoạt thường ngày không? Đây là vấn đề mà khá nhiều người thắc mắc trước khi tình nguyện tham gia nhập ngũ. Nếu bạn có thắc mắc hay muốn tìm hiểu về vấn đề này, bạn có thể tham khảo bài viết thông qua tình huống dưới đây của công ty Luật Minh Gia để hiểu rõ hơn.

2.Khi thực hiện nghĩa vụ có được sử dụng điện thoại di động không?

Câu hỏi yêu cầu tư vấn: Em trai tôi năm nay đủ 18 tuổi, hiện nay đã tốt nghiệp THPT nhưng không có nguyện vọng học đại học. Vừa qua nhận được quyết định gọi nhập ngũ. Trước khi em đi, tôi cũng muốn mua cho em một chiếc điện thoại để vào doanh trại tiện liên lạc về gia đình, nhưng tôi nghe bạn bè bảo, theo luật thì đi nghĩa vụ sẽ không được sử dụng điện thoại. Tôi rất mong luật sư giải đáp thắc mắc : “Đi nghĩa vụ quân sự có được sử dụng điện thoại không” giúp tôi? Cảm ơn quý luật sư!

Trả lời: Cảm ơn bạn đã gửi câu hỏi về cho công ty Luật Minh Gia chúng tôi, thắc mắc của bạn chúng tôi xin được trả lời như sau

 Theo quy định tại Điều 9 và Điều 10 Luật Nghĩa vụ quân sự năm 2015 quy định về quyền, nghĩa vụ và các hành vi bị nghiêm cấm của hạ sĩ quan, binh sĩ:

Điều 9. Quyền và nghĩa vụ của hạ sĩ quan, binh sĩ

1. Hạ sĩ quan, binh sĩ được Nhà nước bảo đảm chế độ, chính sách ưu đãi phù hợp với tính chất hoạt động của Quân đội nhân dân.

2. Hạ sĩ quan, binh sĩ có nghĩa vụ:

a] Tuyệt đối trung thành với Tổ quốc, Nhân dân, với Đảng và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam;

b] Sẵn sàng chiến đấu, hy sinh bảo vệ độc lập, chủ quyền, thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc; bảo vệ Nhân dân, Đảng, Nhà nước và chế độ xã hội chủ nghĩa; hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao và thực hiện nghĩa vụ quốc tế;

c] Bảo vệ tài sản và lợi ích của Nhà nước, cơ quan, tổ chức; bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi ích hợp pháp của Nhân dân; tham gia bảo vệ an ninh quốc gia và trật tự, an toàn xã hội theo quy định của pháp luật;

d] Chấp hành nghiêm đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, Điều lệnh, Điều lệ của Quân đội nhân dân;

đ] Học tập chính trị, quân sự, văn hóa, khoa học, kỹ thuật, nghiệp vụ; rèn luyện tính tổ chức, ý thức kỷ luật và thể lực; nâng cao bản lĩnh chính trị, bản lĩnh chiến đấu.

Điều 10. Các hành vi bị nghiêm cấm

1. Trốn tránh thực hiện nghĩa vụ quân sự.

2. Chống đối, cản trở việc thực hiện nghĩa vụ quân sự.

3. Gian dối trong khám sức khỏe nghĩa vụ quân sự.

4. Lợi dụng chức vụ, quyền hạn làm trái quy định về nghĩa vụ quân sự.

5. Sử dụng hạ sĩ quan, binh sĩ trái quy định của pháp luật.

6. Xâm phạm thân thể, sức khỏe; xúc phạm danh dự, nhân phẩm của hạ sĩ quan, binh sĩ.

Căn cứ theo quy định nêu trên của Luật Nghĩa vụ quân sự thì không có quy định nào cấm công dân khi tham gia nghĩa vụ quân sự mang theo điện thoại di động. Tuy nhiên khi tham gia nghĩa vụ quân sự, các quân nhân phải tuân thủ các quy định chung của từng đơn vị mình phục vụ, và hiện nay để đảm bảo kỷ luật và bí mật thông tin thì phần lớn các đơn vị đã hạn chế việc sử dựng điện thoại trong các giờ chấp hành quân lệnh, hoặc việc sử dụng điện thoại làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ được giao, có thể hạn chế hoàn toàn việc sử dụng điện thoại. Các binh sĩ liên lạc có thể liên lạc người nhà, bạn bè qua điện thoại của đơn vị, đồng thời gia đình quân nhân có thể trực tiếp thăm gặp tại nơi đóng quân.

Như vậy, công dân khi đi nhập ngũ vẫn được mang theo điện thoại, tuy nhiên khi vào sẽ phải gửi, khi đang học tập, huấn luyện sẽ không được dùng, chỉ được dùng trong những thời gian quy định.

Sẵn tiện đây nói luôn về việc sử dụng rượu chè, thuốc lá và điện thoại di động trong quân ngũ cho các bác nào còn chưa biết về vấn đề này… Lúc xe chạy vào cổng doanh trại, bên trên 2 cái trụ cổng là cái bảng dài có chữ “Doanh trại quân đội nhân dân Việt Nam”. Ở phía bên trong của cái bảng đó là dòng chữ “Kỷ luật là sức mạnh của quân đội”, ý là cái gì cũng liên quan đến kỷ luật, kỷ luật là hàng đầu, là trên hết… Mới nhìn thấy cái trung đoàn xanh sạch đẹp vậy, nghĩ là môi trường sống cũng thỏa mái lắm… Hỏi mấy ông A trưởng, thì ổng nói E24 đó là kỷ luật sắt nhất, là trung đoàn điểm, biểu tượng của cả quân đoàn 3 nên nghiêm thôi rồi, mới đầu bọn em còn chưa tin nhưng dần sau đó mới thấy mấy lời đó là quá đúng… Chắc có bác sẽ nói là đã đi quân ngũ thì phải chấp hành kỷ luật blah blah… điều đó không ai cãi, nhưng sự thực là cái chốn em ở nó quá nghiêm, quá khó và quá cực các bác ạ, dạo này có dịp đi công tác và học tập ở các đơn vị khác em mới thấy những chỗ đó còn sung sướng hơn chỗ em gấp cả vạn lần… Thứ nhất nói về rượu bia, đây là điều cấm kỵ tuyệt đối với chiến sĩ nghĩa vụ, tuyệt đối không được uống dù chỉ 1 giọt trong thời hạn 18 tháng quân ngũ [tất nhiên là trừ ngày Tết thì mỗi thằng được cho 0,5 lon bia ]. Thậm chí người ta còn ra cái luật là kể cả khi về phép cũng không được uống [luật cho vui chứ về đến nhà rồi thì luật vứt cmn đi cứ chè chén bù khú cho thỏa những ngày khát rượu chứ] và kèm theo đó là cái luật ko đc đi xe máy trong thời gian tại ngũ để bảo đảm an toàn nữa . Chỉ có sĩ quan với quân nhân chuyên nghiệp được phép uống rượu nhưng cũng chỉ vào ngày nghỉ và dịp lễ, Tết thôi [nói vậy chứ mấy chả nhậu cả ngày, thích nhậu giờ nào nhậu giờ đó, em làm văn thư cho mấy ổng nên cũng đc nhậu ké thoải mái]… Cấm thì cấm vậy thôi chứ đặc thù của đàn ông VN mình là nhậu nhẹt mà, lâu ngày ko có giọt rượu trong người nó bứt rứt lắm Thế nên cánh lính cứ có dịp đi thao trường, đi lao động bên ngoài thì lại tranh thủ nhét 1 bịch rượu về [rượu bán trút vào bao nilon, 1 lít nặng tương đương 1 ký nên cứ gọi là 1 ký]… Em nhớ khi đó bên bờ rào của doanh trại có 1 cái bà cũng già sồn sồn rồi, bà này là bà gì thì quên mất tên rồi… Bả có 2 đứa con gái xinh lắm mà lúc em ở đó đang đi học xa, hậu quả của 1 tay sĩ quan nào đó gửi lại cho bả từ khi doanh trại mới về đó đóng quân thì phải, rồi tay đó cũng gài số dzọt mất… Bả từ đó hận đàn ông từ đó nên 1 mình nuôi con, ở vậy thôi… Bả cũng bán rượu với tạp hóa vớ vẩn cho chiến sĩ nữa… Thế là canh lúc mấy thằng vệ binh ko thấy [nhắc đến mấy thằng này càng thêm căm thù] thì lại mò ra tiền trao cháo múc, cứ 10k 1 ký rượu… Xách rượu về cất đó, bữa cơm mà ngó thức ăn dư dư thì trút về hoặc hy sinh mỗi thằng trích ra 1 miếng thịt, miếng cá gì đó xách về làm mồi, không thì thằng nào quen mấy thằng dưới khu chế biến thực phẩm của trung đoàn thì xuống xin ít đồ về làm mồi… Nhậu thì phải nhậu lén, thường là nhậu về đêm, hoặc đem theo người lúc đi thao trường hay đi lao động ngoài danh trại… nếu để chỉ huy bắt gặp hoặc bắt được hậu quả sẽ rất nặng nề, có thể là gánh nước phân tưới rau cả tuần, và ôm sổ đứng học cả ngày ở đơn vị cùng rất nhiều hình phạt rất chi là trời ơi đất hỡi… Mấy tay chỉ huy cũng trải qua thời lính rồi nên nhìn thằng nào có dấu hiệu đang uống rượu là biết ngay, bắt hay không là ý thích của mấy chả thôi, cần gì cho xa, đa số người uống rượu mặt đều phải đỏ, và đi ngang qua là nghe mùi nồng nặc liền… Nhiều thằng đối phó bằng cách nhai xác trà khô để bớt mùi rượu, hoặc đánh răng cật lực, rửa mặt thật kỹ cho bớt đỏ… Nói thật với mấy thím là nhậu lén kiểu này nó cũng chẳng ngon lành và sung sướng gì, nhậu phải canh me nhìn trước ngó sau, trong tâm trạng hồi hộp và lo lắng cực độ nếu bị bắt… Nhưng hễ nghe đến tin “có rượu” là thằng nào thằng nấy mắt sáng trưng lên như đèn pin… Ngay như em cũng bị tay trung đội phó của đơn vị mới sau này đập nguyên cái sổ tay của chả vào đầu vì bị bắt uống quả tang đang bét nhè bia lon 333 ở nhà dân gần sau doanh trại lúc đi lao động kìa… Em thì bị bắt mấy lần vì tội uống rượu, cũng ăn phạt nhiều rồi, nhưng vẫn không cạch được… Mà cũng đúng thôi, nếu cho lính uống rượu thoải mái thì quân đội có mà nát hết… Em nhớ có 1 thằng lính cựu gần ra quân ở đại đội nọ, uống rượu say bí tỉ đỏ bừng bừng mặt bỏ cả cơm trưa cơm tổi, khuya mới lần mò ở đâu về, ông chỉ huy đại đội bắt được, cho nó vài thụi, nó điên tiết lên chạy về kho để đồ vác con dao tông tính đi xử ổng, ổng hoảng quá phải đóng kín cửa cố thủ trong phòng, ngoài này nó vác dao chém vào cửa rầm rầm đòi giết ổng, mạng đổi mạng gì đó… bọn em với mấy ông chỉ huy cấp dưới đứng nhìn mà ko ai dám xông vào can ngăn, xông vào lỡ nó chặt cho vài nhát lại chỉ thiệt… Cuối cùng phải điện bên trung đội vệ binh dẫn cả chục thằng vệ binh xuống, vác theo khẩu AK nổ súng chỉ thiên mới trấn áp và gô cổ được nó… Sáng hôm sau nó tỉnh dell nhớ gì các thím ạ Hậu quả là nó nhập kho, nằm nhà giam ở trên trung đoàn nguyên tháng trời râu ria bù xù, mặt mũi hốc hác, muỗi cắn nát người, và lao động như khổ sai luôn… Dĩ nhiên sau vụ đó nó chả dám động tới rượu nữa… Thứ hai là thuốc lá, cụ thể là thuốc lào và thuốc gói… Lúc em mới vào thì trong đó cũng như toàn quân vẫn cho hút thuốc thoải mái, trong phòng ở của mình vẫn vô tư đốt thuốc hút phì phèo, miễn là ngoài giờ hành chính… Mấy anh lính Thanh Hóa với mấy ông chỉ huy người Bắc như Nam Định, Hà Nội, Bắc Ninh… thì trùm thuốc lào rồi… Điếu cày không có, mấy tay đó đi tiện cái phễu để nhét thuốc rồi nhét vào chai 0 độ để làm điếu cày dã chiến mà hút… Mấy chả rít sòng sọc cả ngày… Em có lần thử qua cái loại này rồi, rít 1 hơi là phê từ sáng đến trưa, người ngợm, đầu óc cứ lân lân… rít thuốc lào xong là hút thuốc lá vô cỡ nào cũng thấy nhạt thếch… Nhỏ đến lớn em chưa biết đến điếu thuốc là gì, vào được vài tháng, hết tân binh xong, đêm đến ôm khẩu AK vô tri ngồi gác dưới màn sương đêm lạnh lẽo, u tịch mà buồn hết nỗi, nhớ nhà, rầu rĩ… Mấy thằng quỷ sứ cùng đơn vị cả lính cũ lẫn lính mới mới dụ hút thuốc, cũng kỳ lạ là em rít thử điếu thuốc đầu tiên cũng éo sặc sụa gì cả, mà một cảm giác phê rần cả người, cứ thế lần quần nghiện lúc nào cũng chẳng hay, mãi đến giờ em mới bỏ thuốc lá được 3 tháng đó… Khi đó phụ cấp lính binh nhì mới vào như em được hơn 200k chứ mấy, vùng em ở là vùng độc hại cấp 1, tồn dư chất độc hóa học từ thời chống Mỹ để lại nên được thêm mấy chục ngàn nữa, nếu hút Con Ngựa, Marlboro, Con Mèo hay JET thì chắc được cỡ tuần là hết, nên cứ loại thuốc rẻ tiền Eagle 5k/gói mà táng… Nhiều lúc thảm lắm các bác ơi, hết tiền, đói thuốc, cả bọn éo thằng nào còn tiền mua thuốc, mà ác nỗi căng tin mấy thằng binh nhì nó có cho nợ đâu, đến nỗi lão chỉ huy đi ngang qua rít xong hơi thuốc vứt cái tóp còn chút sợi cháy đỏ đỏ, cả bọn nhặt lên chuyền nhau rít lấy rít để … Nhưng nếu trong giờ học, giờ huấn luyện mà bị bắt quả tang đang hút thuốc là 1 nỗi kinh hoàng…. Các bác cứ tưởng tượng cả nhóm đó bị tập trung ra giữa sân, đào cái hố sâu 3m, chiều dài 3m, chiều ngang 3m chỉ để chôn mỗi cái tóp thuốc rồi lấp lại, đào hộc hơi cả ngày cũng chưa chắc là xong… Rồi cái cảnh cả đám tập trung lại khiêng cái tóp thuốc đi quanh sân vận động hàng chục vòng giữa trời nắng chan chan… Mà cái tóp thuốc bé tẹo, cả bọn lại phải cúi khom người thành vòng tròn khiêng nó đi quả là cực hình… Nhưng thèm vẫn là thèm mà, có phạt bao nhiêu cũng ko thể hoãn được cái sự sung sướng ấy lại, phạt cứ phạt, ta vẫn cứ hút . Đến lúc em gần ra quân thì Bộ Quốc phòng ra chỉ thị cấm thuốc lá tuyệt đối vĩnh viễn trong toàn quân, chỉ cần hút bất kỳ giờ nào, ở đâu thì vẫn bị bắt và phạt ngay… Bởi thế mới có cái cảnh một cái nhà cầu hôi hám, chật hẹp mà 4-5 ông nhét trong ấy hút thuốc lá khói mù mịt, chỉ cần chỉ huy mà đi ra nhà cầu là bắt được ngay… Thứ ba là điện thoại di động, đây là vấn đề nhiều bạn trẻ thắc mắc nhất… Trong toàn quân đều cấm tuyệt đối chiến sĩ sử dụng DTDD, từ trước thời mình vài năm, khi đtdd đã bắt đầu phổ biến, và cho đến tận bây giờ, lý do đưa ra là lộ bí mật quân sự [ lộ, lộ cái beep ! Phàm là lính quèn thì làm gì có vé biết được mấy cái bí mật gì đó ]. Trừ một số rất ít đơn vị khá thoải mái, cho lính sử dụng công khai, thường thì các đơn vị này đóng quân ở xa, ít khi chỉ huy cấp lớn về kiểm tra mới thế… Mà đơn vị em lại là một trong những đơn vị khắt khe nhất về chuyện đó đấy Lúc mới lên xe chỉ huy đã dặn kỹ là để đt ở nhà chứ trong đó ko cho xài, sẽ bị tịch thu, thế nhưng nhiều thằng trong đó có cả em vẫn vác theo vì nghĩ chỉ là đt để tiện điện về nhà chứ có làm gì đâu, có ai thu đâu… Muốn dùng phải dùng lén, chui ra sau nhà, sau bếp để đt, mà khổ nỗi đt thì phải sạc pin, hết pin rồi thì phải kiếm chỗ sạc… Và trong đêm tối, chui vào giường ngủ mà bấm đt thì màn hình phải sáng lên, rất dễ thấy, chỉ huy thấy là thu ngay, mấy ổng thu đt thì còn đỡ, cất giúp mình bữa sau ra quân trả lại [Em cũng đã bị lão chính trị viên thu mất con 1202 thần thánh, sau này lúc về phép ổng trả lại thì đem bán cho thằng bạn trong đơn vị luôn, rồi nó cũng bị mất cái đt đó luôn, xui vãi]... Trong đêm thanh vắng, muốn gọi phải đem ra ngoài xa để gọi, mà trong đêm thì tiếng vang nó rõ mồn một, dễ bị bọn chó săn vệ binh phát hiện… Còn mấy thằng vệ binh chó săn thì nó mà bắt được thì sẽ gô cổ mình cùng tang vật dẫn về trụ sở trung đoàn, lão trực ban trung đoàn sẽ dùng búa đập nát đt, bẻ gãy sim trước mặt người bị thu và sau đó là về đơn vị nhận án kỷ luật, ôm sổ đứng học 1 tuần nhé em … Có nhiều thằng dành dụm 2 tháng phụ cấp mua được cái đt, thời đó chủ yếu là 1100i, 1200 khoảng 400-500k nên dù có bị đập cũng ko tiếc mấy… chỉ tiếc là ko có cái gì để đt, nhắn tin về cho gấu và gia đình thôi… Không cho dùng đt di động, mỗi đại đội chỉ có 1 cái máy đt bàn để cho lính gọi về gia đình thôi… Mà nói đến chuyện này nghĩ cũng tội các bác ạ, em khi làm văn thư cũng đc chỉ huy giao cho 1 cái máy bàn VNPT, loại máy cố định ko có màn hình canh giờ gì hết, cả đơn vị có mỗi cái máy đó cho chiến sĩ gọi về nhà hoặc gọi cho gấu blah blah… Khi bọn nó lên gọi thì phải xếp hàng chờ, thằng nào gọi thì em lấy cái đồng hồ điện tử CASIO FW-91 huyền thoại để bấm giờ mà canh, 1 phút gọi cố định hay di động gì cũng tính 2.000đ tuốt, mà em chơi cũng độc, bọn nó mải mê gọi thì mình canh giờ gian tí cũng đc kiếm tí chênh lệch, ví dụ gọi 8 phút em đẩy lên 10 phút, 15 phút đẩy lên 20 phút, kiếm tiền làm điếu thuốc chứ… Đến tháng tiền hóa đơn ví dụ khoảng 300k thì số tiền thu được cũng 700-800k, đưa cho anh chỉ huy 300k để ảnh nộp cho nhân viên thu cước, biếu ảnh 100k gì đó nữa, còn lại thì mình xài, mà có tháng tiền đôi dư ra của em có khi gần cả triệu bạc, ăn nhậu phê vờ lờ Còn với bọn lính, ác nỗi thằng nào cũng có nhu cầu đt về nhà, mà 1 đêm chỉ cho đt khoảng thời gian từ 8h45-9h30 rồi đi ngủ, mà 1 đơn vị gần 100 thằng, lên xếp hàng tới khi nào cho xong ? Trong khi 1 thằng gọi cho gấu hay nhà nó cũng mất gần 10 phút rồi, có thằng cả tháng trời còn chưa được gọi về cho nhà nữa ấy chứ… Cái anh lính cũ quản lý điện thoại trước mình ấy, ảnh lạm dụng điện thoại quá mức, toàn gọi vào di động cho gái, mà 1 đêm gọi đến vài tiếng đồng hồ, đẩy tiền cước mấy tháng dồn lại đến hơn 5 triệu, mà thời đó 5 triệu cũng lớn lắm ấy chứ… Rốt cuộc nhà ảnh lại phải bán bớt rẫy sắn, đem tiền lên cho con trả nợ… Đúng là k có cái ngu nào bằng ngu vì gá


Page 2

Lại nói về chuyện tiền bạc, thời nay đi lính cũng đỡ là có chút đỉnh tiền phụ cấp để tiêu sắm lặt vặt, chứ nghe như các bác cựu bảo là chúng mày thời nay đi lính còn sướng chán, thời xưa bọn tao đi chỉ mong có hạt cơm trắng, hạt muối hay miếng thịt để ăn là sướng rồi chứ có được cho hào nào đâu ??? … Nhưng với nhu cầu của 1 thằng con trai đang độ ăn, độ chơi thì số tiền đó chỉ như muối bỏ bể các thím ạ .Như bên Mỹ hoặc các nước phương Tây, lính bên đó họ nhận lương luôn chứ ko phải là phụ cấp hỗ trợ như bên mình, một người lính Mỹ trong thời gian đi nghĩa vụ quân sự [tự nguyện] thì với mức lương của họ dư sức nuôi sống cả gia đình trong thời gian họ tại ngũ, đặc biệt là những người đi chiến đấu trực tiếp thì mức lương có thể đến 200%... Nhưng thôi, so sánh sao được khi ngân sách quốc phòng của họ 1 năm là gần 650 tỷ USD trong khi VN mình hiện nay chỉ gần 2 tỷ USD [số tiền đó chi tiêu cho tất cả mọi thứ như ăn ở, xăng xe… trong quân đội]. Lúc em mới vào, phụ cấp của 1 thằng binh nhì được khoảng 250k, cộng thêm 30k tiền độc hại [vùng em ở là vùng trọng điểm chất độc hóa học khi xưa] thì được khoảng 280k, đến tháng trừ tiền 2 cuộn giấy vệ sinh, 2 cái tem thư, 1 tuýp kem đánh răng, 1 bình dầu gội và 1 gói bột giặt thì còn lại chừng 240k, sau này lên được binh nhất thì số tiền ấy xêm xêm 300-320k… Với số tiền ít ỏi đó thì mua nước uống, ăn mì tôm, mua thuốc hút được cỡ hơn tuần thì hết nhẵn ngay… Và thế là lại phải mò xuống căn tin để ký nợ, cơ mà bà chủ căn tin khó tính và kỹ càng lắm, phải mua nhiều mới được cho nợ, mà nợ thì nợ vô tư… Hậu quả là có thằng đến ngày ra quân căn tin trừ sạch tiền hỗ trợ ra quân rồi, phải điện ông bà già cầm thêm vài triệu nữa vào trả mới được cho về… Nhắc đến chuyện tiền bạc, lại càng căm thêm… Vì trong số lính đi nghĩa vụ cũng lắm thành phần bất hảo lắm các thím ạ… Nhiều thằng ở nhà phạm tội gì đó, hoặc muốn tẩy cái tên trong diện sổ đen nên gia đình nó chạy chọt đẩy vào trong này để …hoàn lương hoặc cải tạo cái tính nết đi… Công nhận là có một số thằng vào đó thì về tính cách thay đổi, nhưng cũng nhiều thằng hư thêm và quậy còn hơn lúc ở nhà… Điển hình như em khi chưa đi có biết hút thuốc quái đâu, đi về thì hút phà phà Lúc vào được một thời gian, chuyển lên đại đội mới, em cũng ít chi tiêu, không thuốc lá, bài bạc nên tiền bạc lúc nào cũng rủng rẻnh bỏ trong ví… Có cái thằng nọ tên T quê ở Diên Khánh, Khánh Hòa cùng đi đợt với em, nó ở trong tiểu đội của em luôn, lúc nào miệng mồm cũng blah blah nào là nhà tao giàu có, nhà tao đại gia này nọ, rồi anh em, bạn bè mình tốt… mà canh me lúc em đi tưới rau bỏ cái ví ở nhà trong đó có khoảng 400k, nó lấy rồi vét sạch tiền, vứt ví ra nhà vệ sinh, mấy ngày sau thằng lính khóa trước nhặt được trả lại em… Em thừa biết là nó lấy vì cái tính ăn cắp của nó thì ai cũng đã rõ và lúc đó chỉ còn mình nó tưới cây ở nhà, nhưng không có bằng chứng nên không làm gì được, cũng thằng này sau này lúc gần ra quân còn ăn trộm của em một cái tấm nilon dã chiến để đi mưa nữa chứ, cũng ko có bằng chứng nên đành chịu Ờ thì thôi thí cho mày đem mấy thứ đó về cúng mả mẹ mày luôn đi Vào lính thì cũng có nhiều thằng tiết kiệm thật, tháng được 240k bọn nó không dám tiêu lấy 1 đồng, khát nước ko dám mua uống, thuốc ko hút, tiền tháng nào tháng nấy bọn nó đều đem gửi cho mấy tay chỉ huy để sau này ra quân đem tiền về …cưới vợ [theo lời bọn chúng nói…]. Cái đợt lính 9-2008 của bọn em ấy, có Quảng Nam, Gia Lai, Khánh Hòa là chủ yếu thôi… Nói ra hoàn toàn không có ý troll, nói xấu vùng miền gì nhưng bọn lính K.H khi đó lắm thằng đểu vãi [Xin lỗi mấy bác người K.H có trong này nhưng em chỉ nói sự thật], lính K.H khi đó chủ yếu ở các huyện K.S, D.K và N.H mới vậy thôi, chứ mấy tay ở TP N.T sống cũng tạm… cũng có một số ít thằng rất tốt, chơi rất được với anh em như vô số thằng lươn lẹo, suốt ngày đi nịnh hót, nói xấu đồng đội này kia với chỉ huy để được ưu ái, quần áo anh em mà bọn nó còn ăn trộm để mặc [điển hình như em bị mất 2 cái quần đùi thần thánh, sau này chuyển lên đơn vị mới rồi xuống chơi ở đơn vị cũ mới thấy cái thằng giẻ rách từng nằm bên giường của mình ấy lôi ra mặt, còn ghi rõ tên em nhưng đành cho luôn nó chứ biết làm sao bây giờ?] Rồi cái thằng T kia ăn trộm tiền của em nữa chứ, thậm chí balo của thằng lính lớp sau đồng hương K.H của nó nó còn ăn trộm nữa huống gì là của người tỉnh khác. Rồi bọn nó cùng 1 thị trấn, cùng 1 xã, 1 huyện mà suốt ngày gây sự đập nhau ầm ầm, vác cả chén úp lên đầu nhau phải đi may vài mũi, bó tay với cái tinh thần đoàn kết của bọn nó… Còn lính QN bọn em tuy ít, phân bố rải rác nhưng cũng khá là đoàn kết, tuy khác đơn vị nhưng được cái hay đem rượu ra nhậu cùng nhau… Nói khí không phải chứ trong lính 1 mét vuông cũng đến 8 thằng ăn trộm các bác ạ… Có trường hợp đến lúc gần ra quân, đếm trước ngày lên xe về nhận tiền phụ cấp 1 đợt được vài triệu ấy, có anh cẩn thận nhét cả bọc vào túi quần sau để đi ngủ, có đứa nào nó lấy dao lam rạch cái quần 1 đường nhẹ nhàng rồi lấy hết tiền ra khi khổ chủ vẫn còn khò khò, đến hôm sau khổ chủ mới biết thì hỡi ôi biết là thằng nào lấy đây, đành nước mắt ngắn dài mà lên xe về thôi… ! 18 tháng quân ngũ được ít đồng bạc như thế giờ cũng thành công cốc, em nghe thế hãi lắm, trước đêm ra quân còn nhét cả đống tiền hỗ trợ vào chỗ trym mình, thằng nào mà léng phéng mò trúng chỗ nhạy cảm của bố thì bố biết ngay, dậy ngay và xử lý liền ấy chứ, hên là cũng éo có thằng nào mò hay vác dao lam rạch chứ không thì bây giờ em thành thái giám mất rồi … Lúc ở nhà, ăn miếng cơm cha mẹ thấy đơn giản thế, vào lính rồi mới thấm thía câu :”Cơm người khổ lắm ai ơi, không như cơm mẹ, vừa cười vừa ăn…” Nhưng cũng có cái đỡ là khi mình vào trỏng, nhà mình có bao nhiêu người thì cấp trên bảo ghi hết vào danh sách, họ hỗ trợ cho mỗi người 1 cái thẻ bảo hiểm y tế có giá trị đến khi xuất ngũ, thôi kệ, xem như là 1 món quà an ủi gia đình lúc mình vắng nhà thôi… À mà quên, lúc em lên đường, ở nhà còn được cho 50kg gạo nữa chứ, vãi lều thật


Page 3

Bây giờ nói đến khoảng tác phong quân nhân nè… Cái này được quản lý và theo dõi rất nghiêm ngặt… Tác phong ở đây nói đến quần áo, tóc tai… Quần áo K03 màu xanh mặc ở nhà lúc nào cũng phải sơ vin, đóng thùng cẩn thận, thiếu 1 cái nút là phải khâu vá ngay [ngoài quần áo ra còn được cấp cho 1 cuộn chỉ xanh với 1 cái kim khâu ]. Trừ giờ đi lao động hay nghỉ ngơi được mang dép ra thì phải mang giày bài bản… Râu ria phải cạo sạch sẽ, chứ để râu sơ sơ như thánh Phồng Tôm cũng không được, nếu để râu chỉ huy thấy thì ổng sẽ có nhiều cách phạt như bắt đứng đó để ổng lấy kềm sắt mà kẹp vào rị từng sợi ra [rị đau thấy bà mà bật cả máu ấy chứ], hoặc ổng đưa cho con dao tông chặt cây bảo cạo thì các thím nghĩ cạo làm sao cho được, không thì dùng quẹt gas mà đốt cháy hết râu Bởi vậy thằng nào cũng lo ngay ngáy râu mà lên lún phún thì cạo ngay, nhiều lúc hết tiền éo có tiền mua dao lam thì lại phải dùng dao cũ cạo vài lần rồi hay xin lại của thằng khác, cạo sồn sột cả ngày cũng chưa đứt được… Bẩm sinh em đã ít râu, nên khoản này cũng éo lo, lâu lâu sờ lên ngó dày dày đen đen là đi cạo được rồi… Nói về khoản tóc, khoản này các cốp chỉ huy “bôn-sê-vích” [đàng hoàng, cổ lổ sĩ, lạc hậu theo phong cách cũ] ghê lắm các bác ạ, tóc phải cắt tỉa gọn gàng, tóc rẽ 1 bên là được các cốp rất ưa… Không được để mai tóc, để mai là các cụ lại bắt phạt rất khủng khiếp… Tóc cũng không được để rẽ giữa, mà em lại khoái kiểu này mới chết và tóc em cũng hợp rẽ giữa hơn , các cụ bảo là tóc rẽ giữa nhìn yếu đuối, và nửa theo địch – nửa theo ta, éo biết ông bôn-sê-vích nào nghĩ ra cái định nghĩa này nữa… Thằng nào mà để tóc dài quá, sáng thứ hai các cốp lại dắt theo mấy thằng chó săn vệ binh cầm kéo theo, thằng nào tóc dài dài là các cốp bảo mấy thằng vệ binh nắm tóc kéo ngược lên cắt cái xoẹt cả nhắm tóc rồi vứt đó… Mà mấy thằng vệ binh này chơi rất ác, nó để lưỡi kéo đến tận chân tóc mới cắt làm cái đầu của thằng xấu số nào đó sẽ bị lõm 1 phần như cái lòng chảo nhìn rất ngộ, sau đó lại phải mò xuống câu lạc bộ cắt tóc chiến sĩ ở dưới căn tin mất 5k/lượt hoặc nhờ bạn bè cắt giùm… Lính tráng cũng có nhiều thằng ở nhà đang là thợ cắt tóc chuyên nghiệp, đi vào hành trang còn đem theo cả lược, kéo, tông đơ tay… nên mấy thằng này được tôn trọng và chỉ huy nhờ vả ghê lắm, nhờ bọn nó cắt rồi dẫn đi làm bữa mì tôm hay bánh trái café cũng được… À mà hớt tóc đinh cũng không được các bác nhé, đinh phải từ 5 phân trở lên, dưới 5 phân là ăn kỷ luật… Có 1 lần 1 thằng lính đi trước nhờ em hớt giùm nó cái đầu, mà em biết éo hớt tóc là gì đâu… Mà thôi sĩ diện hão nên ừ đại, nó đưa cái kéo bảo cắt giùm… Đệt…! Hóa ra cắt tóc khó vãi, em mới xoẹt vài đường mà cái đầu nó đã như cái chùm rễ tre rồi… Ca này khó ăn quá, em cầm kéo đứng tần ngần nhìn cái bãi chiến trường trên đầu nó mà mình gây ra, nó hỏi “sao, đẹp không ?” em cũng dạ đại là đẹp đẹp anh ơi… chứ trong lòng nghe quấn rồi, vì éo biết làm sao xử lý được, may có thằng bạn cùng quê đi ngang qua, nó thấy vậy vào xử lý cái đầu đỡ hơn chút, hên là thằng này có chút ít kinh nghiệm về cắt tóc, chứ ko hôm đó em làm ơn mà mắc oán nặng vì cái tội “dốt + nhiệt tình = phá hoại” rồi Về vấn đề hình xăm, khi khám NVQS ông nào xăm nhiều thì khỏi đi, nhưng nhiều trường hợp thiếu quân số thì hình xăm mấy vẫn phải đi, miễn là đừng xăm kín và xăm lộ quá… Em thì cả đời chắc ko xăm cái gì rồi, ko ghiền Bất ngờ nhất là lúc vào đơn vị, gặp 1 ông trung đội trưởng người Bình Định, khi ổng cởi trần ra thì thấy trên bắp tay phải sát vai có hình 1 trái tim với đôi cánh đại bàng cùng dòng chữ “Mẹ Yêu” cách điệu… Em hỏi thì ổng bảo là buồn quá, xăm cho vui… Nhiều thằng lúc vào lính thì người sạch trơn, chứ lúc gần ra quân thì cả đống hình xăm trên lưng và tay, nào là hình gái, hình hoa hồng, hình bọ cạp, hình rồng rắn tùm lum… Em có hoa tay, vẽ cũng khá đẹp nên bọn chúng hay nhờ vẽ lên cơ thể để chúng xăm, kệ chứ sợ dell gì, vẽ xong được mời ăn uống thoải mái nên tội gì ko giúp… Mực thì bọn nó xuống căn tin mua bút bi loại đậm về trút ống mực ra thay cho mực xạ, kim may đồ lấy vải và chỉ quấn kín lại hở tí mũi để làm kim xăm, có 1 cái kim mà đến 9-10 thằng xăm, lỡ ông nào có dính viêm gan B thì chắc lây cả nút quá! Bọn này đến gần lúc ra quân mới xăm nên cũng chẳng ai nỡ trách phạt chúng cả… Rồi đến vấn đề phát ngôn, trong giờ hành chính, học tập hay huấn luyện thì từ sĩ quan đến lính đều phải nào là 1 đồng chí, 2 đồng chí, 1 rõ, 2 rõ, 1 thưa chỉ huy, 2 thưa chỉ huy… nghe mà oải. Hết giờ thì lại mày tao, tau mi, chú-anh, em-bác… Rồi chửi thề chửi tục đủ các kiểu, mà các ông sĩ quan cũng không vừa đâu nhé, đ.mẹ, đ.má đủ cả Thế mà bắt được lính đang chửi tục nhau thì các ổng lại bắt tự vả vào mồm hoặc ôm nhau mà xin lỗi như 2 anh em, đến nản Sau đó đến vấn đề nội vụ vệ sinh, chắc các thím từng nghe đến rồi… Chăn màn lúc nào cũng gấp phải thật vuông vức, thật đẹp và ngăn nắp… Chăn màn quân đội được thiết kế theo kiểu rồi, có kỹ thuật gấp thì nó rất đều và gọn, vuông vắn y khối hộp vậy… Thường thì lính cựu mới gấp đẹp được, vì chăn của họ đã cũ và xẹp xuống, còn tân binh chăn nhận về là chăn mới dệt ra, còn phồng lên, gấp kiểu nào nó cũng tròn vành 1 cục nhìn rất hài, nhưng cấp trên cũng du di cho qua… Nhưng 1 tháng sau từ ngày vào quân ngũ mà chăn gấp chưa đều thì bị phạt là có chắc rồi… Bởi vậy thằng nào cũng rất sợ chăn gấp không đẹp, tối đến phải lót chăn xuống dưới lưng rồi nằm cho nó xẹp xuống để dễ gấp… Sáng ra, bọn trực ban cầm sổ đi chấm điểm thi đua, 2 thằng đứng 2 đầu căng cái dây từ đầu giường này sang đầu giường kia để canh xem chăn có đều không, ông nào để chăn không đều, chăn gấp không vuông thì ghi lại báo cho chỉ huy, trưa cơm nước xong thay vì vào ngủ như mấy thằng khác thì 1 là đem chăn màn ra gấp vào rồi lại xổ ra gấp tiếp nguyên giờ nghỉ trưa ngoài sân nắng chan chan từ 12h đến 1h30 rồi vào đi huấn luyện, 2 là ra ngoài hành lang, đứng tấn theo thế võ và chăn màn chiếu gấp lại xong, để lên 2 tay cứ thế đứng tấn [đứng 1 tí là chịu hết thấu]… Rồi kiểm tra dưới mặt phản dưới chiếu của ông nào còn dính đất thì ông đấy phải lấy lưỡi liếm cho bằng hết đất đó… Bởi thế các thím nhìn vào chăn màn bộ đội nó vuông vắn, gọn gàng sạch đẹp cũng là vì những hình phạt rất trời ơi đó… Em cũng từng ra ngoài nắng gấp chăn 1 lần rồi, cảm giác rất chi là Yo! Most các thím ạ !!!


Page 4

Lại nói đến vấn đề ma cũ – ma mới, vấn đề muôn thuở tưởng chừng như rất đơn giản và ít có thanh niên nào chưa nhập ngũ ngoài đời được biết… Thật ra trại lính cũng như 1 cái xã hội thu nhỏ nhưng chủ yếu là đàn ông với đàn ông thôi, đàn bà cực hiếm hoặc không có Những chú tân binh mới tập tọe bước vào sẽ bị ngay các lớp lính cũ đi trước ăn hiếp là điều hiển nhiên… Đi lính tính tuổi quân chứ không có tính tuổi đời, thằng nào vào đợt trước thì thằng đợt sau nghiễm nhiên phải gọi bằng anh, gọi ngang ngửa là tụi nó đập chết… Mà chỉ huy cũng ủng hộ tụi này, mượn chúng để răn đe lớp lính mới… Ví dụ có thằng sinh năm 93-94 đi đợt 1 năm 2013, thì thằng 89-90 đi đợt 2 năm 2013 vào phải gọi bằng anh, cho dù bọn nó nhỏ hơn rất nhiều, vì đó cũng là cách để “tôn trọng” người đi trước… Lúc em mới vào, có mấy thằng sinh năm 90 mặt còn non choẹt mà suốt ngày anh này, anh nọ, làm mình cười khẩy, vì bọn nó cũng cỡ tuổi em mình mà thôi… Có thằng nọ, sinh năm 83, khi đi với mình đã kịch tuổi đi nghĩa vụ mà vẫn bị bọn phường đội ở nhà đẩy đi… Hắn phải gọi mấy thằng nhỏ hơn mình đến 5-6 tuổi là anh nên ức chế lắm, nên gọi là mày tao thẳng luôn… Hậu quả là tối hôm đó hắn đi ra nhà vệ sinh đánh răng, đang đánh thì bị một cái chăn úp kín đầu và bị đấm đá túi bụi mềm người luôn, thừa biết là bọn lính cũ đánh nhưng biết làm gì được, thân cô thế cô, mà kiến thì kiện củ khoai à Bọn mình cũng gọi 1 thời gian là quen… Sau này tại ngũ được 1 thời gian, đợt lính sau vào, mới thấy đúng là mình là người đi trước mà để bọn nó xưng ngang hàng, thấy cũng nhột nhột lắm các thím ạ .Mình xin kể các thím nghe một câu chuyện vui nhưng có thật về tình trạng ma mới, ma cũ… Nói ra đến giờ mình vẫn còn buồn cười… Hôm nọ ngày nghỉ, mình khi đó cũng đã là lính cựu rồi, mò xuống căn tin làm tô mì tôm trứng lộn bổ dưỡng cơ thể tí, lúc đó mới nhận phụ cấp nên còn rủng rẻng lắm … Đợt đó cũng có 1 lứa lính mới vào được vài ngày, bọn này cũng như bọn mình lúc trước ăn cơm bộ đội lúc đầu chưa quen nên cũng lần mò xuống căn tin kiếm đồ ăn… Có 1 thằng tân binh nọ đầu tóc nhuộm vàng hoe, chắc 91-92 gì đó tướng đi cũng khệnh khạng ra vẻ lắm, ai đang ăn trong căn tin nhìn thấy cũng ngứa mắt… Mình thì thây kệ, nó cũng mới vào thì biết gì mà chửi nó… Nhưng có 1 cái bàn gần sát cửa ra vào, có mấy thằng lính đi đợt mình cũng ở 1 huyện nọ của Q.N, biên chế ở C17 công binh, mà bọn này thì quậy thôi rồi á hĩ, nhậu nhẹt đánh lộn suốt, đi “nhập kho” – ăn cơm cháy uống nước lã, đào hố, gánh phân, cầm sổ học… riết mà với bọn đó là thường rồi… Mình thấy bọn nó cũng đang ăn bánh uống nước rôm rả mà thấy thằng đó là im bặt, rồi nhìn thằng đó với 1 ánh mắt hình viên đạn là mình biết có biến rồi Thằng tân binh đó vừa bước vào gần đến bàn mấy thằng lính cựu nọ thì bọn nó kêu: “Ê! Thằng kia, lại đây bọn anh bảo này!” Thằng đó thấy bọn này toàn thứ bặm trợn, cao to đen hôi, vai u thịt bắp, cơ sô body đều đặn [công binh mà] nên chắc cũng “ca-mơ-run” lắm, nó lại gần nói :”Dạ… mấy anh kêu gì em ạ ?” “Nghiêm!” Một thằng mang quân hàm 2 sao 1 vạch vàng [trung sĩ-a trưởng] đột nhiên đứng dậy và hét, thằng nhỏ giật mình đứng nghiêm, 2 chân khép vào ngay ngắn… “Đồng chí chưa kéo phéch mơ tuya quần nhé!” Thằng at’ đó hô tiếp, thằng nhỏ giật mình nhìn xuống giơ tay định kéo khóa quần lại, nó tưởng nó quên “đóng cửa sổ”, cơ mà nó có quên kéo đâu, thằng kia nó troll thôi Cả căng-tin cười ầm ầm như bão, mình lúc đó đang húp những giọt thơm ngon cuối cùng của tô mì mà cũng cười suýt sặc luôn Tội thằng nhỏ, mặt đỏ bừng vì quá xấu hổ phải đứng im trước bàn bọn nọ, trong căn tin gần cả trăm người ai cũng cười sằng sặc như điên trong đó có mình. Nhưng đó chưa phải là hết, thằng at’ nọ tiếp tục cái giọng điệu nghiêm nghị giống như đang lúc giao nhiệm vụ vậy: “Đồng chí tân binh chó vàng hoe, à quên tóc vàng hoe, đồng chí lập trường không vững vàng, tư tưởng dao động, nói chung là mất lập trường… Phải tự tin lên chứ, thôi, yêu cầu đ/c chấp hành hình phạt là quay về đơn vị tiếp tục công tác, giờ khác mới được xuống căn tin !!!” Cả căn tin cười ầm lên lần nữa Thằng nhỏ giận run người, mặt đỏ bừng, tay nắm chặt lại đứng yên đó nhưng nó có thể làm được gì? “Nghiêm, đằng sau… quay! Bước đều bước!” Thằng at’ lại hô lên, công nhận thằng này đóng kịch giỏi vãi, troll mà nó mặt lạnh lùng như không ?! Thằng nhỏ tóc vàng nọ cun cút làm theo, quay đầu rồi cúi mặt đi luôn… Nói thật chứ ai trong tình huống đó cũng phải làm như vậy thôi, chứ bật lại với lính cũ là thiệt thân, xác định luôn đừng mong là được sống yên ổn suốt thời gian sau… Mà thằng nhỏ đó đã k chú ý mình là ai và mình đang ở đâu, tác phong đi lại phải như thế nào…? nó sai rõ mồn một, nếu nó phản kháng thì nguyên cái bàn khoảng 5-6 thằng lính đó và mấy bàn bên kia hội đồng nó 1 trận thừa sống thiếu chết luôn rồi ấy chứ Vì bật lại với lính cựu là một cái tội, mà bọn lính cựu cũng sắp ra quân nên cấp chỉ huy cũng chẳng làm gì bọn nó, và có khi còn dùng bọn nó để răn đe bọn lính mới ấy chứ… Sống trong môi trường quân ngũ, biết điều là cái điều cần thiết nhất cho mình để có 1 hoàn cảnh thoải mái nhất! Sau này mình làm trực ban nội vụ tiếp bọn lính mới vào, nghe thằng nào lớn hơn nhỏ hơn kêu mình anh, anh và anh everywhere nghe cũng khoái lắm chứ Nãy giờ chưa nói đến bọn vệ binh… Các thím cứ đi ngang qua bất kỳ doanh trại quân đội nào cũng thấy trước cổng có 1 trạm gác có 1-2 thằng bộ đội quân phục chỉnh tề, nai nịt gọn gàng, giày dép đầy đủ đeo trước ngực khẩu AK hoặc AK báng gấp, đội mũ kê-pi và thằng nào cũng đẹp zai, cao to trắng trẻo [chứ không có đen hôi như vozer ] thì chính là bọn vệ binh đấy… Trong lính tụi mình ít khi gọi là vệ binh mà toàn gọi là bọn “chó săn”… Bọn này có nhiệm vụ gác cổng, gác các khu vực tường rào quanh doanh trại, bảo vệ chỉ huy, và là lực lượng tay sai của chỉ huy để kiếm soát-trấn áp bọn lính giống như 1 lực lượng cảnh sát trong xã hội thu nhỏ là cái doanh trại quân đội ấy Bọn này được tuyển mộ lên 1 cái đơn vị nhỏ gọi là trung đội vệ binh 23 ở gần trụ sở làm việc của trung đoàn, khoảng 2-3 chục thằng gì đấy với 1 tay chỉ huy… Vệ binh toàn chọn thằng cao to khỏe mạnh, tầm 1m75 trở lên, cân nặng ít nhất phải là 65-70kg và phải khá đẹp trai trở lên, vì là bộ mặt của quân đội mà… Khi đó em khá đẹp zai [không chém, và đc mấy em học sinh trường gần đó kết lắm ] mỗi tội ốm quá, giống như cây sào, 1m75 mà có 55kg chứ mấy, lão chỉ huy đơn vị tân binh định xin cho lên làm vệ binh mà ở trển ko nhận, bảo em đứng gác lỡ gió thổi bay mất thì sao [hồi đó mà được như giờ là được nhận chắc rồi, giờ 82kg lận mà ]. Bọn này phải nói là rất sướng, cả ngày éo phải học tập, lao động gì cả, chỉ ôm AK đi gác theo ca, mỗi ngày 3 ca, mỗi ca 4 tiếng thôi… Hết ca về ngủ hay đi ăn chơi gì đó thì kệ… Mà bọn này lại rất kiêu ngạo, là anh em lính với nhau nhưng lại là chó săn của chỉ huy, suốt ngày cầm dùi cui, đeo AK đi rình bắt lính sử dụng điện thoại hay nhậu rượu gô cổ về cho chỉ huy xử lý… Các thím cứ hình dung bọn chúng giống như mod, được smod và admin cấp trung đoàn bảo kê nên cứ đi truy lùng và áp giải member phạm tội về trụ sở, có thể ra đảo K.I.A là trại giam nhập kho vài ngày hoặc áp dụng chế độ M.I.A về đơn vị mà gánh phân-ôm sổ đứng học… Đêm nào em đi báo quân số trên trung đoàn cũng thấy bọn chó săn đó áp giải vài anh lính với bịch rượu, hoặc điện thoại về trụ sở cho lão trợ lý tác chiến xử… Rượu thì lão tịch thu, xong thì về đơn vị ăn phạt em nhé [tịch thu xong chắc trưng dụng luôn quá ] còn điện thoại loại xịn xịn thì lão sẽ kêu chỉ huy đơn vị lên đưa về cất lúc ra quân trả cho chiến sĩ, theo lời lão nói… Nói thế chứ trong đó đào quái đâu ra điện thoại xịn, toàn 1200-1110i cục gạch chèn lốp xe, toàn bắt được loại này không à, lão kiểm tra điện thoại xong tra hỏi tên tuổi – đơn vị của thằng đó, xong lão sẽ a lố cho tay chỉ huy đơn vị đó lên, đứng chứng kiến lão lôi cái búa đóng đinh chuyên dụng ra, đập nát cái điện thoại và bẻ gãy cái sim làm 2, rồi bắt thằng chiến sĩ đó đem về… Về đơn vị thế là ôm sổ ra đứng học, gánh phân-đào hố rác nguyên tuần nhé em Nói chung là trên vệ binh nếu thằng nào gặp được đồng hương thì hên, nếu có bị bắt quả tang lỗi gì thì chúng nó sẽ châm chước bỏ qua còn gặp thằng nào lạ lạ là xác cmn định luôn… Nói chung anh em lính ai cũng căm bọn này kinh khủng, nhăm nhe úp sọt bọn nó… Bọn nó biết nên khi đi kiểm tra, đi trấn áp luôn xách dùi cui đi theo tập thể phải chục thằng trở lên, đi kiểm tra bắt bớ gì cũng có boss chỉ huy đi theo… Thế nên anh em tìm cách là đêm đến thằng nào gác ở vị trí nào đó thì đến hội đồng, cơ mà thâm thù quá mới phải dùng hạ sách như thế thôi… Vì trách nhiệm của bọn nó là phải như vậy, nếu được lòng anh em thì bị cấp trên phê bình, chửi trách… Mà làm theo lệnh cấp trên thì lại bị anh em căm thù… Cũng lẩn quẩn lắm các thím ạ Nhớ có đợt lão trợ lý tác chiến dẫn cả chục thằng đi lùng bọn lính cựu uống rượu lúc sắp ra quân, phát hiện thằng lính nọ ở đại đội khác đi đợt trước em, sắp ra rồi đang ngồi nhậu với 2-3 thằng nữa dưới dàn bí vườn rau với mì tôm sống bóp vụn và vài lít rượu gạo… Nó thấy ánh đèn pin loang loáng, bước chân rầm rập là biết có biến, hô cho tất cả bỏ chạy… Thế là thằng khinh công qua rào, thằng phi qua vườn rau, bọn vệ binh dzí theo mà bắt không kịp, sót mỗi mình thằng lính nọ chạy vào đường cùng rồi, phía trước nó là 1 cái hào sâu và khá rộng, ngó mòi nhảy qua ko kịp… lão tác chiến lao đến, nó nhảy đại xuống té cái hự và nằm im 1 lúc, lão tác chiến soi đèn pin xuống định nhảy xuống tóm cổ, thì không biết từ đâu ra 1 nguồn sức mạnh vô biên mà thằng kia nhồm dậy, nhảy vút bám vào thành hào và hít lên, lồm cồm bò dậy chạy tiếp… Bọn vệ binh cũng khâm phục tinh thần quả cảm thằng đó hay sao mà chỉ đuổi cho có, không bắt được… Chứ em nói vụ đó lão tác chiến mà bắt được thằng đó cũng bị hạ quân hàm xuống binh nhì, mất cả mớ tiền ra quân chứ không ít Bọn vệ binh bị căm ghét như vậy nên đến khi ra quân bọn nó được cấp riêng cho 1 cái xe để đưa về quê, chứ đi chung xe với anh em chắc tụi nó ra bã quá … Hôm nọ thấy bạn nào có cái bài review gì cũng ở trên voz này kể bạn ấy làm “kiểm soát quân sự” đi bắt lính, đập lính với giọng điệu tự hào lắm mà mình buồn cười, chẳng qua bạn được mấy tay chỉ huy bảo kê thôi mà phách lối vậy, thử đặt mình ở tình huống làm thằng lính rồi thử cảm giác bị mấy thằng vệ binh chơi như vậy rồi sẽ hiểu, và nếu chẳng may bị anh em úp sọt 1 lần rồi hồi đó mới thấy cái "vui" mà bạn đã kể


Page 5

Bây giờ vào vấn đề chính là thời gian học tập, lao động của 1 thằng bộ đội… Vào lính là đi phục vụ cho nhà nước, nên làm lụng học tập đều có thời gian, kế hoạch đàng hoàng, và áp dụng trong toàn quân đều phải như nhau… Để nhắc nhở thời gian nào, làm việc gì là có tiếng còi tò te te tò te tí tí te tí te, te tí tí te tí te te tò tò te… phát trên loa phóng thanh gắn ở trụ sở trung đoàn hàng ngày… Một tuần học tập, huấn luyện lao động từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật được nghỉ [nói là được nghỉ chứ thực ra cũng đi lao động thí mồ luôn ấy chứ]. Thứ hai đến thứ năm huấn luyện về kỹ thuật chiến đấu, kỹ thuật dò mìn, kỹ thuật cứu thương blah blah… và học chính trị với chiến sĩ mới, học tập kỹ thuật chuyên ngành như phòng không 12 ly 7, pháo DKZ, cối với lính cựu… sáng thứ sáu được gọi là ngày cơ động, ngày ấy trung đoàn tùy ý kêu chiến sĩ đi làm gì thì làm, ví dụ đi nhặt phân bò, chặt củi, chặt lồ ô, đi cuốc đất ngoài vườn tăng gia tập trung, đủ thứ việc cả… chiều thứ sáu là giờ bảo quản, AK, RPD, M79, B41 với đại liên, súng cối, DKZ, 12 ly 7 gì cũng lôi ra tháo từng bộ phận ra lau chùi bảo quản thật kỹ, sạch bóng không còn hạt bụi và no nê dầu mỡ mới cất vào [bảo sao vũ khí của VN ta tuy cũ kỹ, tuổi đời của nó có khi cả nửa thế kỷ rồi mà vẫn trông như mới]… Thứ bảy với chủ nhật thì ở doanh trại, lau chùi quét dọn vệ sinh doanh trại, đi tăng gia, củng cố vườn rau gì đó rồi xong xuôi được phép ngồi xem phim, nghe nhạc bằng đầu DVD… Tối thứ 7, chủ nhật đến có thể xin phép xuống căn tin hú hí dưới đó nếu trong túi rủng rẻng, hoặc ngồi tụm lại với nhau mà đánh bài phỏm, tiến lên… sát phạt nhau bằng tiền hoặc 1 chầu mì tôm, 1 chầu bánh trái hoặc 1 chầu bida Nói chung đời sống giải trí như thế cũng là tạm, dù nhiều khi buồn vì chả thấy bóng 1 đứa con gái nào để ngắm cho đã con mắt, và đơn vị mình nó nghiêm khủng khiếp, cả năm trời cho ra ngoài phố huyện chơi có mỗi 1-2 lần, riết rồi thành quen, ráng sống qua ngày để chờ đến ngày ra quân các thím ạ… Ngày thường thì sáng ra còi tò te tí là 5h [5h30 với mùa đông] phải thức dậy, mặc áo may ô, quần dài và đeo giày ra trước sân tập thể dục khoảng 15 phút, sáng thứ 3-thứ 5 phải vác AK trên vai chạy vũ trang 2000 mét từ cổng trung đoàn ra ngoài đường cái đó rồi quay vào. Chạy vũ trang như thế này này rất mệt, khẩu AK trên vai nặng bỏ xừ, các thím cứ tưởng tượng gác trên vai gần 5 ký với 1 tay giữ rồi chạy 1 quãng đường dài như vậy nó rất là mỏi, cả mỏi tay lẫn mỏi chân… Lúc mới vào chạy thì sung lắm, chạy gần về tới doanh trại là ông nào ông nấy thở hồng hộc hồng hộc lảo đảo, lúc tân binh có nhiều ông chưa quen khi chạy mệt quá vấp té văng cả súng, trầy hết cả mặt mũi tay chân nữa ấy chứ… Sau đó ra vệ sinh răng miệng, xong thì bộ phận thì quét dọn vệ sinh xung quanh nhà, bộ phận trực vệ sinh quét dọn nhà, lau tủ súng, bộ phận thì vác doa, vác xô ra vườn rau để tưới rau… Xong xuôi thì 6h sáng lục tục xếp hàng đi ăn cơm, đến trước nhà ăn rồi lại “sáu vào”, “sáu vào”… Nói đến cơm lại thêm chán các thím ạ, thời em ở trỏng cơm ăn 22k, sáng ra ăn 5k, 2 bữa trưa và chiều mỗi bữa 8,5k nữa, tính cả gạo dầu mắm muối thức ăn củi lửa vào đó rồi… Sáng ra mấy ông tướng nuôi quân thức dậy nấu sớm để được ngủ bù nên khi nào xuống nhà ăn thì cơm cũng nguội ngắt cả rồi, bữa sáng thì có bữa là 2-3 quả trứng vịt nấu lõng bõng với cà chua, hoặc đậu phộng [lạc] dầm nước mắm, cùng 1 xoong canh đại dương nguội ngắt, 1 bát nước mắm… Có hôm thì vài lát mỡ lõng bõng dính cứng vào đĩa, nếu trời lạnh úp ngược cái đĩa lại đảm bảo ko rớt xuống 1 tí nào Thức ăn khô khan vậy nhưng cũng phải phồng mang trợn mắt ra mà nuốt như rắn nuốt nhái vậy, vì không ăn thì lấy đâu ra sức mà đi học, đi làm… riết rồi thành quen… Ăn xong về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải thay đồ K07 dã chiến, đeo xẻng, bao xe, vác súng AK và bia ra thao trường cách doanh trại khoảng vài cây số để tập… Nếu đường xa thì chỉ huy bắt phải chạy để kịp giờ huấn luyện, mà các thím biết rồi, nếu mới ăn no xong mà chạy thì sẽ rất hại cho dạ dày => Vào lính có nhiều thằng phát đau dạ dày cũng chỉ vì ăn no xong lại phải chạy ngay, chưa kịp để dạ dày tiêu hóa… Hoặc vác sổ ra ngồi học tài liệu kỹ thuật, học chính trị… Học chính trị thì buồn ngủ khỏi nói rồi, anh nào mà để chỉ huy bắt được đang gật gù thì phải đứng suốt cả buổi học để khỏi buồn ngủ nữa… Ra ngoài thao trường lúc mùa hè quả là 1 cực hình, vì nghe đến Tây Nguyên là các thím biết cái nắng của nó như thế nào rồi… Nắng gay gắt, hoặc nắng nhè nhẹ nhưng lại cực kỳ oi bức… Em nhớ tiết học đầu tiên ngoài nắng, cả đám vài chục thằng đứng nghe phổ biến nhiệm vụ dưới trời nắng chan chan, có nhiều thằng ở nhà quen kiếp sống công tử có ra nắng bao giờ đâu, chưa quen được cái nắng nóng đó nên hậu quả là ngất xỉu cả đám cũng phải gần nửa đơn vị, phải khiêng ngay vào nhà để tay quân y sơ cứu, lau khăn ướt cho tỉnh… Cũng hên là hồi đó sao em chịu được nên đứng dưới nắng suốt chỉ nghe nóng và sũng mồ hôi thôi chứ cũng chưa đến nỗi phải xỉu… Thằng tân binh nào cũng phải học khoa mục “3 tiếng nổ” gồm bắn AK bài 1 với 3 tư thế nằm – quỳ - đứng, ném lựu đạn xa trúng mục tiêu, và đánh thuốc nổ. Nội dung này sẽ được kiểm tra sau khi khi hết 3 tháng quân trường, thành quân nhân chính thức… Dưới cái nắng chan chan, đất đỏ ba zan dưới chân khô rang, gió thổi qua thốc lên bụi mù mịt tối cả mặt mũi, lại phải nằm bệt xuống để tỳ AK vào vai, ngắm vào cái bia xa 100m… Mà bắn AK cũng phải kỹ thuật bài bản nó mới trúng được mục tiêu… Bác nào nghĩ cầm vào AK mà bắn được ngay chính xác thì rất sai lầm, ngay cả tân binh tập bắn cả 3 tháng trời mà còn chưa bắn được chính xác, thế mới thấy bọn phiến quân Syria cầm AK nã lung tung khỏi cần ngắm nghiếc gì hết mà chả biết có trúng được mục tiêu 100% không… Phải canh ke chuẩn, tính toán được độ xa mục tiêu, độ lệch của đường đạn và các yếu tố ảnh hưởng như tốc độ gió, canh vật chuẩn cạnh mục tiêu… và yếu lĩnh động tác khi bắn cụ thể là bóp cò… Thước ngắm AK có có khắc vạch từ 1-8 tương ứng 800m và 1-10 tương ứng 1000m với AKM… Ví dụ như mình bắn mục tiêu cách mình 100m, nếu để khe ngắm nằm ở thước ngắm 1 [tương ứng 100m] ngắm đâu trúng đó thì rất khó ngắm và tỷ lệ trúng mục tiêu không cao … thì phải dùng thước ngắm 3 tương ứng với cự ly 300m để ngắm, cái này do nhà thiết kế cụ thể là ông Mikhail Kalashnikov quy định như thế. Do quỹ đạo của viên đạn không phải là đường thẳng, mà là ăn lên theo kiểu parabol do có tác dụng của trọng lực trái đất và sức cản của không khí, nên bắn cự ly 100m phải dùng thước cự ly 300m để đường đạn ăn lên khoảng 23 hay 25cm gì đó so với đường ngắm, em quên cmnr Ví dụ muốn bắn chính giữa hồng tâm vòng 10 của bia thì mình phải ngắm vào vòng 5,vòng 6 gì đó thì đạn mới chính xác được… Tư thế nằm còn đỡ, quỳ ngồi theo kiểu chân co chân duỗi rất mỏi chân, còn tư thế đứng thì còn nhọc hơn… Phải nâng 2 tay giữ khẩu AK nặng gần 5 ký, nhiều lúc ông chỉ huy còn buộc thêm vào nòng súng một viên gạch hay 1 cái chai nước đầy để tăng sức chịu đựng của tay… Đấy là chưa kể đến lúc học AK bài 2, bài 3 phải đeo mặt nạ phòng hóa trong khi bắn nữa… Cái loại mặt nạ phòng hóa này nhìn rất lỗi thời, gồm 1 cái mặt nạ cao su với 2 mắt bằng kính, gắn 1 cái dây với 1 cái ống lọc đựng trong túi chứ không phải loại mặt nạ giống hình đầu lợn của mấy thằng cảnh sát đặc nhiệm đeo đâu… Khi trời nắng mà đeo nó vào thì ôi thôi cực hình, vì nó hoạt động theo cơ chế lọc khí nên rất khó thở các bác ạ, cảm giác như ai đó bóp nghẹt mũi mình lại ấy… Trong cái ống dẫn ấy có 1 cái chi tiết gọi là cái lưỡi gà, cái này có tác dụng hạn chế khí lưu thông để ống dẫn lọc, nếu tháo cái ống ấy ra thì dễ thở hơn, nhưng lại đọng hơi nước từ hơi thở của mình lên mặt kính nhòe đi chả nhìn thấy gì để mà bắn, cái ấy lại bé tí nên rất dễ mất, nếu chỉ huy phát hiện ông nào làm mất thì xác định đền 2-3 tháng phụ cấp và ăn kỷ luật dài dài… Xen kẽ với học bắn AK là học ném lựu đạn, lựu đạn tập là vỏ lựu đạn đã tháo thuốc nổ nhồi sắt vào, khá nặng, khoảng 5 lạng 1 quả, chỉ cần ném xa và trúng đích ở khoảng cách 40-50m trở lên là OK rồi… Còn đánh bộc phá thì phải tập cột thuốc nổ, tra kíp nổ, dây cháy chậm, bôi xà phòng lên… Cứ thế xen kẽ nhau mà tập, dưới cái nắng chan chan… Ông nào ở nhà trắng trẻo vào vài tuần là đen như châu Phi ngay Ngoài ra còn đủ khoa mục như học lăn, lê, bò, trườn… Học khám súng, học ôm súng mà lăn qua trái, qua phải để tránh đạn… Nói chung là tùm lum Trưa đi học xong khoảng 10h45 được về, 11h đến 11h30 tùy mùa đi ăn cơm, chuyện cơm nước mình sẽ nói kỹ hơn ở phần sau… Cơm xong ai được phân công trực ở lại dọn xoong nồi, quét nhà, lau bàn ghế thì ở lại làm… Bọn nào ko làm thì về, tranh thủ chạy xuống căn tin ngồi làm chai nước cho nó mát và rít vài hơi thuốc… Về đến phòng ở thì ngủ trưa đến 1h15 còi báo dậy, dậy xong rửa mặt chuẩn bị gì đó 1h30 lại tót ra thao trường lăn lết hoặc ngồi ở hội trường học chính trị, học giáo án… 4h được nghỉ về lôi vũ khí ra bảo quản lau chùi dầu mỡ gì đó khoảng 15 phút rồi đi lao động, tăng gia, cắt tỉa vườn hoa cây cảnh, 5h hoặc 5h30 đi ăn cơm, 6h về vác ghế [ghế tự bỏ tiền ra mua dưới căn tin, khoảng 50k/cái] ra ngoài sân họp tổ thực ra là ngồi chém gió và rít thuốc với nhau [lúc còn chưa bị cấm], 6h30 ngồi nghe tay sĩ quan đọc báo QĐND, báo này chán vãi ra toàn tin chính trị 7h tối thứ 2-4-6 được vào coi thời sự , tối thứ 3-5 thì đi học đêm ngoài thao trường hoặc ngồi nhà học tiếp… Coi thời sự đến hết tin thể thao 24/7 thì tập trung sinh hoạt Đoàn, hát hò rồi phê bình nhận xét nhặn xị cả lên… 9h thì được nghỉ bắc ghế ra ngoài sân nghe đài tiếng nói quân đội, thực ra là chém gió tiếp đến 9h30 thì vào mắc màn đi ngủ… Thằng nào đến phiên trực thì gác xung quanh đơn vị, 1 đêm cắt gác 1 tiểu đội, mỗi ca 1 tiếng đồng hồ, còn đến phiên trực kho đạn, kho quân nhu thì cũng phải đi gác ở trển… Đi buôn phải tính, đi lính phải gác, đó là câu ví von của lão tiểu đoàn trưởng nói với bọn em… Thằng nào hên gác ca đầu thì nguyên đêm ngủ ngon tiếp, còn thằng nào gác ca giữa như 2-3h sáng thì chán lắm, thức dậy rồi nằm tiếp, dễ gì ngủ được tiếp, sáng ra mắt nhắm mắt mở ngáp lấy ngáp để… Em dính vào thuốc lá trong quân đội cũng vì cái vụ gác này, đêm sương lạnh ngồi 1 mình ôm khẩu AK thép vô tri vô giác cũng lạnh ngắt, ngồi mà suy nghĩ về cuộc đời, thế thái nhân tình tùm lum Có điếu thuốc thì nghe ấm áp hơn và cũng đỡ buồn hơn các thím ạ… Riết đó đến giờ hút cũng được 5 năm, quyết tâm bỏ nhiều lần chưa được, giờ mới cách ly được nó 3 tháng là khoảng thời gian dài nhất… Nhiều lúc ôm súng gác trong đêm nhớ nhà, nhớ bạn bè khủng khiếp, mong ngày về da diết… Đã vậy ngồi còn ngâm nga bài “Sương trắng miền quê ngoại” của Quang Lê nghe còn sầu não hơn nữa… Bài này là nhạc vàng ủ ê chính cống luôn, trước 75, chỉ huy cấm ko cho lính nghe nhưng mấy tay sĩ quan cũng trùm mở và hát karaoke inh ỏi cả ngày, vì nó hợp với tâm trạng lính xa nhà quá mà… 1 ngày của 1 thằng lính rập khuôn, đơn giản chỉ có vậy thôi trôi qua, với biết bao niềm vui và nỗi buồn, nhưng chắc nỗi buồn chiếm phần hơn…


Page 6

Bây giờ nói đến vấn đề “tăng gia – sản xuất” các bác nhé, đây là việc mà bất cứ thằng lính nào cũng phải làm cả, ngay cả sĩ quan hay là gì đi nữa thì họ cũng từ lính mà lên thôi, cũng phải trải qua rồi Quân đội nước mình có chủ trương là “thực túc binh cường”, nghĩa là phải lo đầy đủ lương thực thì quân lực mới mạnh được… Nước mình còn nghèo, nên đời sống bộ đội còn khá khó khăn, chuyện ăn uống đã cải thiện nhiều so với thời gian trước đây nhưng vẫn chưa được tốt lắm… Hiện nay suất ăn của bộ binh là thấp nhất với mức tiền 43k ngày [nâng lên ngày 1/1/2013], với các binh chủng đặc thù nặng nề hơn như pháo binh, công binh, trinh sát, vận tải… thì mức tiền ăn được thêm 2k nữa… Mấy anh phi công ăn suất ăn cao nhất khoảng 150-180k/ngày vì đặc thù nhiệm vụ của họ rất tiêu hao năng lượng cơ thể, một giờ bay trên không trung với tiêm kích phản lực như MiG-21, Su-22/27/30MK2 là sút 1-2kg rồi, vì điều kiện không khí, trọng lực khác hoàn toàn ở dưới mặt đất, mà họ phải bay với tốc độ khủng khiếp, theo lời kể của 1 anh phi công Su-30MK2 đang đóng quân ở Biên Hòa mà mình quen biết Ngoài ra còn có các binh chủng có mức tiền ăn khá cao như thủy thủ tàu ngầm, người nhái hải quân… Ở đây mình chỉ nói với bộ binh thôi, 43k ấy là bao gồm cả tiền chất đốt, gạo, thức ăn, dầu ăn mắm muối và các loại gia vị… Nếu chỉ dựa vào số tiền đó mà đi mua thực phẩm ở ngoài thị trường dân sự đem về thì chắc chắn bữa ăn sẽ giống ăn chay vì chi phí cho chất đốt, gạo các loại đã là 1 khoản khổng lồ rồi chưa nói gì đến thức ăn, trong khi giá cả thực phẩm ngày càng leo thang trong thời buổi hiện nay… Vì vậy để có bữa ăn tàm tạm thì đương nhiên phải tăng gia – sản xuất rồi Tăng gia ở đây là trồng rau, nuôi lợn, cá, gà, vịt… trong đó chủ lực là trồng rau, vì thức ăn của bộ đội đến 70% là rau mà. Trong toàn quân, hầu như ở bất cứ đơn vị nào cũng có vài vườn rau, chuồng lợn… Ở đơn vị mình ngày trước có 1 cái vườn rau tập trung ở sau lưng sân vận động, vườn rau này rộng cũng vài hecta chứ chả chơi, gồm nhiều lô cho nhiều đại đội, mỗi đại đội nhận 1 lô để trồng đủ thứ từ rau cải, rau muống, su hào, bắp cải, súp lơ… mà trong đó rau cải là chủ lực vì nó dễ trồng, dễ thu hoạch và có sản lượng cao… 1 năm 365 ngày mà nhà bếp quân đội chế biến phục vụ hết cmn 360 ngày rau cải rồi, ăn nhiều đến mức thấy cải là ngán luôn các thím ạ Rồi sau lưng mỗi dãy nhà ở của 1 đại đội lại có thêm 1 vườn rau… Ở trong vườn rau tập trung có vài dãy chuồng lợn với hàng trăm con, thằng nào được biên chế xuống nuôi lợn ở dưới này thì sướng phải biết, suốt ngày chỉ chăm lợn thôi… Hầu như ngày nào dưới khu chế biến thuộc c25 cũng mổ 2-3 con lợn để chia về các bếp ăn nấu nướng cho cả trung đoàn gần 2 ngàn người, số lợn này ngoài lợn nuôi còn phải mua thêm mới đủ. Ngoài lợn ra còn có 1 đàn bò khoảng vài chục con giao cho 1 thằng lính nào đó giữ, đàn bò này thả đi lông rông quanh doanh trại ăn cỏ suốt, nhiều khi thằng lính đó bỏ bò đó đi chơi, bò không có cỏ để ăn, đói quá lại mò vào dãy nhà ở sục sạo tìm thức ăn, thấy quần áo lính đang giặt phơi ngoài trời nó cũng nhai luôn mới vãi chưởng, anh nào xui thì về khỏi có đồ mặc Đàn bò này nuôi cho có hình thức, chủ yếu phục vụ các cốp ở trên chứ mấy khi thằng lính quèn động được đến miếng thịt bò… Hên lắm có con bò nào đó lỡ bị sụp hầm hố hay gì đó mà chết thì mới đem xẻ thịt cấp cho lính, mà toàn phần thịt thải dai như kẹo chewing gum nhai cả tiếng đồng hồ mà chưa nuốt được ấy chứ Ngoài ra còn có vài cái hồ cá ở bên cạnh doanh trại, mấy cái hồ cá này do mấy tay sĩ quan thầu, hàng năm phải trả phí thuê là bao nhiêu đó cho trung đoàn, để thả cá xuống nuôi, cá lớn lại bắt lên bán lại cho nhà bếp nấu cho chiến sĩ ăn, toàn cá trắm cỏ ăn cỏ và ăn bột nên thịt nhão nhoẹt, ăn dở, chẳng bằng cá sông ở quê hay cá biển các thím ạ . Cứ chiều chiều, hết giờ huấn luyện là giờ bảo quản súng, đem súng cá nhân như AK, RPD, B41, M79 và hỏa lực mạnh như cối 60, cối 82, cối 100, pháo DKZ, 12 ly 7 ra lau chùi bụi đất, trét dầu mỡ bảo quản sau khi đi huấn luyện về sạch sẽ, bóng mỡ… Xong xuôi cất súng vào tủ xong là phải xách doa, thùng, xô gàu… ra múc nước phân tươi, nước thải để đi tưới rau ngoài vườn rau tập trung và vườn rau đại đội… Giờ nói về khoản nước phân, như ở part 1 mình đã viết về cái nhà vệ sinh của 1 đơn vị nó như thế nào rồi, gồm các nhà cầu thông ra 1 cái bể lớn nằm chìm dưới đất ở phía sau, phân với nước tiểu đi đại tiện xong dội nó chảy ra hết đó, phía trên bể có 1 cái nắp lớn mở ra được, để lính có thể thò gàu, xô xuống đó mà múc lên đem đi tưới rau…Trời ơi nhớ lại cái điều này thì đến giờ em không thể nào quên được cái mùi vị đặc trưng đấy các thím ạ Lần đầu tiên nhận nhiệm vụ đi tưới nước phân rau cải em được tay a trưởng giao cho 2 cái can, loại can lớn 50 lít mà gọt bớt đi phần nắp để dễ múc ấy… Hắn bảo em tập múc cho quen, mở cái nắp hầm phân ra nhìn xuống dưới mà thấy thật khủng khiếp, nước đen thui, “cờ-ứt” vàng, xanh, đỏ, đen… nổi lềnh bềnh cùng với 1 mớ vụn giấy báo chùi ass chưa phân hủy kịp [xin lỗi chống chỉ định với bác nào đang ăn cơm mà ngồi trước màn hình nhưng em phải tả chân thật như thế] và giòi bọ trắng hếu ngọ nguậy tùm lum… và cái mùi hầm phân ấy phải nói là sực nức đến giờ em vẫn không thể nào quên được… Nhìn xuống đã muốn ói, nhưng cố kiềm lại, em tìm mấy miếng giấy báo và nilon để bọc tay cẩn thận, vục xuống múc lên và lần này là ói thật sự, ói sạch cơm trưa ngay tại chỗ luôn vì từ nhỏ đến giờ chưa làm cái điều kinh khủng này bao giờ… lão a trưởng nhìn em cười khẩy bảo là “rồi chú sẽ quen thôi”, sau đó chờ em tỉnh táo lại rồi 2 anh em xách đi tưới rau… Rau cải với rau muống trồng ken dày vài hàng, phải xách cái can giơ lên cao ngang bụng rồi đi song song với luống rau nghiêng can trút xuống, nước phân bắn lên tứ tung khắp người, sau đó phải đi múc nước tưới 1 lần nữa… Mà nước ở đây là nước tắm ở bể thải ra cùng nước tiểu ở trong bồn tiểu cũng chảy ra chứa ở 1 cái bể ở cuối vườn, nước này hôi thối kinh khủng, còn đọng bọt xà phòng tắm và nước tiểu, hễ dính nước này về rửa ko kỹ là ghẻ lở ngay Và thế là mùi hôi nồng nặc lan tỏa khắp cả trung đoàn vì giờ đó các đơn vị khác cũng đang tưới rau bằng nước phân… Phân tươi tưới trực tiếp xuống như vậy hỏi sao rau cỏ không tốt được, rau cải mà tán lá to như cái quạt mo, rau muống cọng nó to như cái đũa cả vậy, bắp cải thì to chà bá luôn !!! Thế là lần đầu tiên trong đời em được thưởng thức cái cảm giác xách nước phân như thế đấy các bác ạ Chiều hôm đó đi ăn cơm, đĩa thức ăn có 1 miếng chả, 1 miếng đậu phụ và nhúm rau cải luộc, sao em đưa miếng gì lên mũi cũng có mùi như mùi nước phân, ám ảnh luôn, còn rau cải để lại không dám động đũa tới… Riết rồi lần 1, lần 2, lần 3 cũng quen, thò tay xuống múc luôn khỏi quấn quiếc gì nữa, rau riếc cũng ăn không ngán ngại nữa vì rau là chủ lực trong thức ăn, không ăn thì đói mình thôi, mà ăn rau cũng khiếp, có khi gắp nhúm rau mà phát hiện trong đó có 1 vụn giấy báo nhỏ, “hàng tồn” từ khi rau được tưới nước phân, mà bọn nhà bếp rửa không kỹ Và gánh nước phân cũng là 1 hình phạt, anh nào vi phạm kỷ luật thì nhè nhẹ là 1 tuần gánh nước phân tưới rau, nặng thì 1 tháng luôn ấy chứ… Sau mỗi đợt rau cỏ lớn, lại ra vườn nhổ vào, gánh xuống nhập vào kho lương thực cho nhà bếp họ cân… Nhà bếp mua lại rau của đơn vị với giá rất rẻ mạt để đưa vào nấu ăn, ví dụ như cải bên ngoài chợ bây giờ là 10k/kg thì nhà bếp mua 1 kg cải chỉ từ 2-3k, su hào 20k thì nhà bếp mua khoảng 7-8k thôi… Số tiền ít ỏi được trả đó thì đưa về cho đơn vị sắm dụng cụ học tập như sổ sách, bút thước, mô hình học cụ như bia bảng, tùm lum, mà nhiều khi số tiền này chảy vào túi các cốp của đơn vị đó chứ có đến đc tay thằng lính đâu … Có nhiều đơn vị quân đội ở các nơi khác gần khu dân cư thì khi nhập đủ rau cho bếp rồi, bọn lính được phép đem rau ra ngoài đường bán cho dân để kiếm tiền café, nhậu nhẹt [tất nhiên là lén], người dân nghĩ là rau sạch nên mua rất nhiều [thực ra rau xanh tốt như thế là nhờ được tưới …cờ ứt ]… Nhiều khi đơn vị em mấy đại đội cùng trồng chung 1 loại rau dễ trồng để nhập cho bếp và thế là a lê hấp nguyên 1 tháng trời ăn rau cải với rau muống mòn răng, phát ngán luôn… Nhớ có đợt thời tiết bất thường, rau trồng chết hàng loạt, bên mấy tay hậu cần phải nhập rau về ăn, để giảm chi phí mấy ổng nhập toàn bí xanh và bí đỏ, sáng-trưa-tối ăn nào là bí xào, bí luộc, canh bí , bí và bí everywhere !!! Ăn bí 2-3 tháng trời ngán đến nỗi bữa nào cơm xong món bí cũng còn lại đến 90%, lính ý kiến quá trời thì mấy chả lại bảo là chi phí khó khăn, bí bảo quản được blah blah này nọ chả chịu đổi món… Xuống khu chế biến thấy mấy cái giá chất trên đó hàng tấn bí mà chỉ biết than trời Các bác xem TV thường thấy họ nói về vụ tăng gia sản xuất rau sạch của bộ đội hoài ấy chứ nhỉ? Rau bộ đội thì ít phun thuốc trừ sâu, diệt côn trùng, ít thôi chứ không phải là không có vì không phun thì rau bị bọn nó tàn phá ngay, nhưng giãn cách ngày an toàn để thu hoạch rất kỹ lưỡng, và các bác cứ nhìn trên TV, báo đài thấy vườn rau của bộ đội trồng là rất to, rất dày, rất đẹp, rất xanh tốt… là nhờ “cờ-ứt tươi” cả đấy ạ


Page 7

Giờ lại nói đến những công việc lao động của lính ngoài giờ hành chính nè… giờ hành chính là giờ học tập, huấn luyện vũ khí khí tài hoặc học tư tưởng chính trị với những tiết học rất chi là buồn ngủ… Như em đã nói ở trên, cuối ngày hành chính thì sau giờ bảo quản vũ khí trang bị, thì xách thùng đi gánh nước, gánh phân tươi tưới rau, cắt tỉa bồn hoa cây cảnh hoặc nhổ cỏ ở sân vận động… Trong tuần có 1 ngày dành riêng cho ngày lao động đó là ngày thứ 6, còn được gọi là ngày “cơ động”… Ngày này chỉ huy trung đoàn có thể huy động bất cứ lính ở đơn vị nào làm những việc cho trung đoàn hoặc làm việc cho đơn vị đó nguyên 1 buổi sáng… Nếu đơn vị nào trúng việc nhẹ nhàng thì vác cuốc mò ra vườn tập trung của trung đoàn để cuốc đất nhổ cỏ, trồng rau, tưới nước, gánh phân… Đơn vị nào trúng việc nặng thì vác dao tông, vác rựa đi chặt lồ ô, chặt le về để dựng giàn tăng gia cho vườn tăng gia tập trung hoặc cho vườn ở sau đơn vị của mình, 2 loại cây này cũng dành cho việc dựng lán trại khi hành quân, dã ngoại… Nhiều lồ ô quá nên trung đoàn em được gọi vui là "trung đoàn lồ ô" đấy các thím ạ Lồ ô ở đây cũng là 1 loài tre, thường chỉ có ở vùng rừng núi Tây Nguyên và chúng phát triển rất mạnh, mọc rất nhiều và rất dày, tuy chất lượng của nó không bằng tre ta được, nhưng đây là loại cây chủ lực của đồng bào Tây Nguyên giống như cây tre với người Kinh chúng ta vậy… Còn cây le là 1 loại tre thân nhỏ giống như cây trúc, mọc thành bụi lúp xúp, nhưng cứng hơn và có măng ăn rất ngon, loại này chặt về chủ yếu để dựng giàn trồng đậu que, đậu cô-ve… Nhắc lại những chuyện này thì em có biết bao nhiêu là kỷ niệm hãi hùng về những chuyến đi đó… Nhất là vấn đề muỗi và vắt… Lồ ô mọc ken dày ở cách vị trí trung đoàn đến vài dãy núi cao, thường môi trường khí hậu ở trong những rừng lồ ô này ẩm ướt quanh năm, tạo điều kiện cực tốt cho muỗi và vắt phát triển kịch liệt, ai là lính đóng quân ở thành phố thì còn đỡ chứ đóng gần núi rừng thì tỷ lệ dính vắt là 99% … Sáng ra sau khi xuống nhà ăn lùa đại vào dạ dày vài cục cơm với nhúm lạc rang dầm mắm hoặc vài con cá khô mặn chát cứng như đá xong là về đơn vị vác dao tông hoặc rựa, pha 1 bi đông đầy nước chè [mỗi thằng được biên chế 1 con dao, nhưng loại dao này chặt cây không sướng bằng rựa nên thằng nào muốn khỏe thì mò ra trước trung đoàn nhờ người ta rèn cho cây rựa – là loại dao phổ biến ở miền Trung và Tây Nguyên] đứng tập trung để nghe chỉ huy phố biến và họ dẫn đi lên rừng đốn lồ ô hoặc tìm le… Rồng rắn dẫn nhau đi tới nơi tay chỉ huy ngồi 1 chỗ chém gió rít thuốc với nhau, còn cánh lính tản ra đi tìm cây để chặt… Rừng lô ô cách đơn vị khoảng 7-8km đường rừng và phải băng qua rất nhiều đồi núi cao chót vót… Lồ ô mọc dày và nhiều đến nỗi chỉ đứng 1 chỗ là chặt đủ 5-6 cây rồi, mỗi cây phải có đường kính dài 10-15cm trở lên, chiều dài ít nhất là 10m và 1 bó ít nhất phải là 5 cây, còn bó le phải nặng tầm 30-40kg trở lên… Anh nào mà chặt lười, chặt ko đủ số lượng và kích thước thì dù mò về tới đơn vị rồi vẫn phải xách dao lên chặt lại cho bằng được… Lồ ô tìm ra thì dễ, nhưng vấn đề khó khăn nhất phải đối mặt là vắt và muỗi, muỗi vằn to hơn cả hạt gạo và ở thành từng ổ đến hàng trăm, hàng nghìn con trong các bụi lồ ô, các thân lồ ô gãy có đọng nước lại… Chỉ cần giơ dao chặt vào thân cây gây tiếng động là các ổ muỗi đó túa ra vè vè như trực thăng xuất phát từ căn cứ, lao thẳng vào tay, vào mặt mà cắn, ác hơn là chúng rất khôn, chui thẳng vào cổ áo, vào ống tay áo rúc vào thân mình mà cắn khiến khổ chủ là bọn em phải vứt rựa mà huơ muỗi, đập muỗi và gãi sồn sột như Hiếu Orion đánh guitar vậy , có thằng về đơn vị đã sốt rét vì bọn muỗi này rồi đấy, hên sao em cũng bị chích chắc cả triệu lần rồi mà chưa 1 lần đổ bệnh … Nói vậy thôi chứ phải sống chung với lũ vì số lượng muỗi quá đông và quá nguy hiểm, đành ráng cho nó cắn rồi vung dao chặt tiếp, lồ ô cây giòn hơn nên dễ chặt hơn tre, nhưng nó mọc dày quá nên dù cây tre đã chặt đứt khỏi gốc nhưng để kéo ra là cả 1 vấn đề… Có nhiều thằng vác theo cả giấy báo để un muỗi như muỗi thành tinh rồi, chẳng chịu bay đi mà khói làm mình cay mắt hơn không thấy đường thì có… Và khổ sở nhất là vắt, hồi em ở quê chưa từng biết con vắt là con gì đâu, chắc các thím ở thành phố cũng vậy… Vào cứ nghĩ là đơn giản nhưng đối mặt với bọn nó quả là 1 vấn đề khủng khiếp !!! Bọn vắt này có khứu giác cực kỳ nhạy cảm, và thân hình chúng giống như 1 sợi dây cao su đàn hồi nên khi uốn lại có sức bật khủng khiếp… Đôi khi mình bước chân qua nhanh vậy mà chúng phản xạ nhanh đến nỗi chỉ cần nó búng 1 cái là dính vào chân mình ngay ! Và dưới lớp thảm thực vật ẩm ướt của môi trường rừng núi là ngôi nhà lý tưởng cho bọn nó trú ngụ, có thể hàng triệu và hàng tỷ con… Đứng chặt tre chỉ cần 1 lúc phía trên là bọn trực thăng muỗi vè vè tấn công, nhìn xuống dưới chân thì hỡi ôi lúc nhúc vài chục con vắt đo ngo ngoe bò lên bu kín chân… Nói thật ai mà chưa quen nhìn thấy cảnh này là rùng mình vứt dao bỏ chạy ngay… Bọn này họ hàng với đỉa nên thân hình chúng nhìn gớm ghiếc chả khác gì đỉa, chỉ khác là chúng sống trên cạn và nhỏ hơn tí mà thôi, khi cắn mình thì nó có 2 cái giác ở 2 đầu và đuôi để bám vào cơ thể người hoặc động vật rất chắc, phải dùng sức mới kéo bứt ra khỏi người được! Nguy hiểm nhất là chúng có 1 cái vòi rất đặc biệt giúp cắm sâu vào lớp da, tiết ra 1 loại chất tên là chất hidurin, loại chất này có tính chất gây tê cục bộ và chống đông máu ! Làm người hoặc động vật khi mới bị vắt cắn chỉ thoảng qua 1 cảm giác rất nhẹ là hơi ngứa và hết ngay làm ta hầu như không thể nhận ra, sau đó chất hidurin làm máu không đông được và chảy ào ạt vào dạ dày con vắt, vắt hút khoảng 15-20 là no nê, cơ thể nó chứa máu chúng ta căng phồng lên gấp 2-3 lần so với kích thước ban đầu! Khi vắt đã hút no, chất hidurin đó ko tiết nữa thì chúng ta mới bắt đầu thấy nhồn nhột, lành lạnh và ngứa khá mạnh, chỉ cần sờ tay vào chỗ nhột ngứa đó là cảm giác có 1 vật lành lạnh, dày dày và nắm tay bứt thật mạnh ra thì được 1 em vắt, có khi nó còn chui vào trym và cắt nát cả “hài dón” trong đó mà mình không biết, điển hình như em từng có lần nhồn nhột vội thọt tay vào quần kiểm tra thì ngoài con “vắt” to đùng của mình còn có thêm 2-3 con vắt đang “party” vui vẻ no say trong đó nữa, hậu quả là cả tuần sau đó về còn phải gảy guitar ở trym sồn sột ! Khi đó nó đã no nê và không thể bò hay búng đi nữa và nằm vật ra 1 cách thỏa mãn như gấu của các bác sau 1 trận xếp hình Nhìn thấy cảnh đó thì đảm bảo ai cũng rất căm phẫn và tìm cách tử hình nó ngay vì dám hút máu của mình, nhưng bọn này da dẻ cũng rất dai, phải dùng đá nhọn hoặc cây đập thật mạnh, đập thật nát, đến khi nát bấy và nhét xuống đất lấp kín lại mới đảm bảo, vì nó sống rất dai, chỉ cần các bác xẻ nát thịt nó vứt xuống 1 hục nước thì mỗi miếng cơ thể nó lại biến thành 1 con vắt mới Tử hình bọn nó xong nhưng vẫn còn hậu quả vì chất hidurin vẫn còn trong vết thương làm máu cứ chảy ra ào ạt một lúc lâu nữa Khi đó lại phải xé sợi thuốc trong điếu thuốc thật nhiều đắp lên, hoặc vo viên đất bùn mà đắp lên để cầm máu, vết thương do vắt cắn rất lâu lành, phải gần cả nửa tháng trời nó mới kéo da non và ngứa rất dai dẳng khó chịu, mà ngứa gãi thêm lại thành ghẻ thật là khổ sở … Phòng chống bọn này chỉ có cách là nai nịt thật kỹ, bó túm ống quần và thắt giày thật chặt, nhưng cách này chúng vẫn có thể xâm nhập từ tứ phía như đầu, cổ và ớn nhất lúc không chú ý chúng có thể chui vào tai và mũi mình, khi đó chỉ có nước nhập viện mới lấy ra được… Biện pháp cao hơn là mua thuốc D.E.P thần thánh về trét khắp người ngợm, da dẻ nhưng thuốc này nóng bỏ bà ra, xức nhiều rất hại da, và mấy ông quân y cũng có thuốc chống vắt nhưng ít lắm, xin thì dễ gì mà có… thôi thì sống chung qua lũ với chúng suốt mười mấy tháng trời vậy… Khổ hơn là đi lấy le, vì le mọc ít mà lại xa nên phải đi suốt cả buổi mới đủ số lượng, mà có hàng trăm thằng cùng đi 1 lúc chứ ít, trong khi lượng le thì ít và phân bố rải rác… Có khi đi quá giờ cơm trưa mới đủ số lượng mà mang về… Khi mới vào lính thể trạng em hơi yếu vì khi ở nhà mấy khi lao động nặng, mới đầu vác bó lồ ô nặng cũng bằng bao xi măng 50kg mà nó rất cồng kềnh, dài ngoằn, quãng đường khá xa, lại phải xổ dốc sâu, vượt sườn đồi cao vài chục mét, né rừng cây… cỏ ẩm ướt mà đi giày đế cao su nữa nên té trượt xây xát cả mình là điều hiển nhiên… đi 1 đoạn lại vứt ầm xuống mà ngồi thở hồng hộc, hổn hển… Giày là giày vải đế cao su nữa, lỡ gặp vũng nước nào buộc phải lội qua thì nước tràn vào giày kêu óc ách, ướt nhèm, lại phải tháo giày trút nước ra, mang vào, về đến nhà bữa sau là nước ăn chân tróc da tùm lum… Tính ra đi quãng đường 8 cây số mà nghỉ cũng hơn 80 lần, nói thiệt nhiều lúc mệt gần chết nghĩ là ở nhà sướng hơn cmnr …Sau nhờ rèn luyện dần dần nên thể lực khá lên, vác cả bó đi băng băng mà không sao, cái gì cực nó cũng thành quen… Dù đi chặt lồ ô, le tuy mệt nhưng được cái là ra rừng khá thoải mái, chỉ huy ko theo sát nên nhiều lúc “linh động” xách theo gói mì, bịch xúc xích với mấy ký “rugavina” đóng bịch, bi đông trút sạch nước ra, đổ rugavina vào đó [là cách gọi rượu gạo Việt Nam của bọn em ] đã móc nối với quán của dân ở ngoài để giải sầu cho đời lính bớt cơ cực… Nhiều lúc thèm rượu ham nhậu quá mà cả bọn vứt dao ngồi nhậu say sưa quên trời đất, không đi lấy cây cối cái vẹo gì cả mà nằm say thẳng cẳng ngủ khò khò, chỉ huy chờ lâu quá đi tìm toán loạn cả lên bắt gặp được lôi đầu về, thế là nguyên tháng trời gánh phân, xách nước, đào hố rác và cầm sổ đứng học nhé em yêu… Ôi thôi kệ, rượu mà, đâu có thể hoãn cái sự sung sướng đó lại… Cũng vì ham vui mà em từng bị trung đội phó chỉ huy em cho ăn cái sổ tay to đùng vào đầu vì tội dám bỏ đống le ngồi uống bia lon với mực khô nướng mà ko rủ ổng trước mặt cả đám lính, có lẽ vì em hiền quá nên ổng chọn em để đập “Lính mà em… !” là câu cửa miệng của bất cứ thằng lính nào thốt ra khi người yêu, bạn bè nó hỏi về những vấn đề khổ sở trong quân ngũ như vầy Ngoài lấy le, lấy lồ ô, hoặc đi chặt củi cho bọn nhà bếp [cái này cũng tương tự 2 cái kia, cũng ăn muỗi với vắt no nê, nên ko nói thêm làm gì] thì vào ngày thứ 6 bọn em đôi lúc còn phải đi lấy phân xanh và phân trâu-bò, phân xanh là loại cây bụi cỏ dễ phân hủy như cây “cộng sản”, đó là trong miền Trung em gọi vậy chứ không biết Nam-Bắc gọi là cây gì, hình như cũng gọi như vậy và có tên khác là cây bớp bớp, cây phân xanh… gì đó . Cây này mỗi thằng đi chặt 2 bó, gánh về đơn vị, đào hố sâu băm nhỏ ra rồi vứt xuống, lấy đất lấp lại khoảng vài tuần cho hoai mục ra rồi đào lên, bón cho cây… Cây này mọc hoang đầy ra nhưng mỗi lần hàng chục, hàng trăm thằng đi càn quét nên đôi khi lại phải vác dao đi rất xa để chặt, chặt xong bó 2 bó to lại rồi kiếm cái cây củi vót nhọn 2 đầu chọc vào 2 bó đó làm cái đòn gánh đó vác về… Đi lấy cái món này bọn em rất khoái vì la liếm gần nhà dân chọc gái và cố gắng kiếm đủ thật sớm về mấy cái quán gần doanh trại làm vài lon bia, chơi ván bida… xả xì-trét, thằng nào dư phụ cấp thì đi kiếm phò mà đá phát cho đỡ tủi Còn vụ đi lấy phân trâu, bò mới ngộ nè, có tay lính xuất ngũ nào trước đây trên mạng cũng làm cái bài viết về “điệp vụ cứt bò” rất hài hước giống y như tụi em vậy đó ! Cứ 2 thằng 2 cái can 50l cắt phần đầu đi, để lại cái quai làm cái thùng rồi xỏ vào 1 cái cây, 1 thằng cầm cái xẻng rồi đi đâu tùy ý miễn là giờ trưa về cái thùng đó đầy phân bò, phân trâu gì đó là được… Ở phía trước doanh trại là bãi đất trống rất hoang vu mọc đầy cỏ dại và 4 bên là rừng núi, là nơi lý tưởng để chăn trâu, thả bò… Thế là cả đoàn người xách xẻng xách can lần mò đi tìm cứt bò Khổ nỗi trâu bò ăn thì nhiều, lâu lâu mới ị 1 bãi, mà biết bao nhiêu con mắt đang lần dò tìm những bãi shit đó ! Hài hước đến nỗi có con trâu vừa cong đít, giơ đuôi lên chuẩn bị “ị” thì có bọn chạy đến giơ can hứng sẵn trước để “xác lập chủ quyền”, có khi 2-3 tốp cùng tranh nhau trước đít 1 con bò cãi nhau ỏm tỏi mà hài vãi . Em với thằng bạn ngó mòi đi tới lui thế này thì ko ăn rồi, ở đây thì đến tối cũng ko có phân mà đem về, phải xách can ra tít ngoài xã Tân Cảnh, hơi xa 1 tí, cuốc bộ mỏi mòn nhưng được cái là vào mấy nhà dân có mấy cái chuồng trâu, chuồng bò, phân phải nói là đóng lớp dày dưới đó mà xin… Có nhiều nhà họ không cho vì phân đó để bón, nhưng có nhà không trồng trọt gì nhiều thì thấy bộ đội xin là cho ngay vì có kẻ dọn chuồng giúp, tội gì… Thế là có ngay 2 can đầy ắp phân chất lượng cao khuyến mãi thêm 1 ít rơm lẫn vào đấy nữa! Loại này về bón cây rất tốt vì nó đã khô được 1 thời gian và có lẫn rơm… 2 thằng hí hửng đi về không quên mời bác chủ nhà đẹp lão 1 điếu con ngựa, và được bác hứa lần sau ra cho tiếp, bác này người Bắc vào lập nghiệp ở đây nên nói chuyện khá vui, ở nhà còn có 1 em gái nữa đang học lớp 10 học bài ở trước cửa mà ôi chao, mặt học sinh cơ thể phụ huynh mới chết chứ, lại rất xinh nữa Lựa lúc đang lấy phân, bác chủ nhà rồ xe đi đâu đấy thế là em để thằng bạn hì hục cạy phân [thằng này gà mờ lắm, gì chứ khoảng gái gú là thua em 1-0 roài] rồi em lại ngồi bắt chuyện chém gió với ẻm... Con gái mới lớn nên ngượng ngịu trả lời 1 tí rồi chạy vào buồng dương mắt ngó ra, em thấy cũng oải nên thôi về với để bác chủ nhà về thấy lại ngỡ mình có …ý đồ xấu nữa, bữa sau khỏi xin phân thì chết ! Lúc về còn dư thời gian nên 2 thằng ghé quán móc những đồng bạc lẻ nhăn nhúm trong túi quần còn dính bụi đất ra làm 2 chai nước cho sảng khoái, rít thuốc rồi mò về… Về gần đến doanh trại thấy bọn kia còn đang trố mắt đứng chờ bò trâu ị ra tiếp để mà xúc, can thằng nào thằng nấy còn chưa được 1 nửa mà buồn cười vãi cả chưởng các thím ạ… Chúng nó thấy bọn em nên hỏi, mà dại gì share pass nên bảo là bọn tao đi lùng nãy giờ đấy… Thế rồi về, vượt chỉ tiêu mà còn dư thời gian đi các đơn vị khác la liếm, bọn kia giờ cơm trưa mới mò về mà còn chưa đầy được can, bị chửi bục mặt nữa


Page 8

Bây giờ chúng ta nói đến chuyện cơm nước, ăn ở, thuốc thang… vấn đề thắc mắc muôn thuở của nhiều người về đời lính, em tổng hợp lại và viết chi tiết ra cho các bác dễ hiểu nhé, nói chung là nhiều lắm, nhưng do thời gian hạn hẹp và khá lâu rồi em ko nhớ rõ lắm nên còn có nhiều thiếu sót, các bác thông cảm nha !Thời chiến tranh thì các bác chắc cũng nghe các cụ cựu chiến binh kể lại rồi, em cũng nghe ông già em kể là khi đó toàn ăn khoai, sắn hoặc nhìn đói dài lâu chứ gạo dễ gì mà có… Thời bình bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi… Lính ta có cơm ăn đủ no, áo đủ mặc ấm nhưng khẩu phần còn hạn chế vì ngân sách quốc phòng còn hạn hẹp, lo đủ 3 bữa cơm đã là vui rồi… Các bác nào nghĩ vào bộ đội được ăn ngon, mặc đẹp là sai lầm vì đi bộ đội là đi thực hiện nghĩa vụ với đất nước mà thôi, đến tháng nhận được vài trăm phụ cấp đã là quý hóa chứ không có lương như quân đội các nước tư bản khác… Em nghe các anh sĩ quan kể lại là vào những năm 98-2000 khi đó cơm nước vẫn còn rất hạn chế chứ chưa được như bây giờ, cơm thì vừa phải còn thức ăn thì rất ít và rau là chủ yếu, mấy khi có được nhiều thịt mỡ như bây giờ nên khi đó mỗi anh được 3 bát cơm là maxx, bụng lúc nào cũng đói râm ran nên toàn phải đi xin cơm cháy để ăn cho ấm bụng chứ khi đó làm gì có phụ cấp và căn tin đầy đủ như giờ… Giá trị tiền ăn của lính bộ binh hiện giờ 1 ngày là 43k [được nâng lên từ 1-1-2013, trước đó là 43k, thời em còn tại ngũ là 20k, ở được 4 tháng thì nâng lên đc 22k, lúc ra quân được nâng lên 25k], các quân binh chủng như pháo binh, công binh, đặc công… khác tùy đặc thù nhiệm vụ mà mức tiền ăn cao hơn, khoảng 45-50k, còn ăn sang nhất là bên phi công không quân khoảng 150-180k như đã nói ở part trước… 1 ngày ăn 3 bữa sáng trưa tối, bữa sáng khẩu phần thấp nhất khoảng 10k, 2 bữa còn lại chia đều 16,5k mỗi bữa, số tiền này là tính chung cho tất cả các chi phí chất đốt như dầu, than, củi… gạo dầu thức ăn mắm muối gia vị… nên trừ những thứ như gạo, chất đốt ra thì giá trị suất ăn còn lại cũng không nhiều, chưa kể đến việc có thể bị “hao hụt”, mà hao hụt do đâu thì các bác chắc biết rồi … Lo ăn mặc, ốm đau cho lính đều do 1 cái ban gọi là ban hậu cần, lo vũ khí trang bị do ban kỹ thuật, lo tư tưởng có ban chính trị, còn lo huấn luyện quân sự thì có ban tham mưu… Chuyện ăn uống thuộc bên hậu cần rồi… Có 1 bộ phận lính được tuyển lựa đưa xuống nhà ăn chịu trách nhiệm nấu nướng cho cả tiểu đoàn ăn gọi là bọn nuôi quân, người ta hay gọi thân mật là “anh nuôi”. Ngày nào cũng như ngày nấy, 1 ngày 3 bữa sáng – trưa – tối bọn lính cầm chén đũa [mỗi đứa được phát 1 cái chén sứ ăn hàng ngày, 1 cái chén sắt để dành cho hành quân và 1 đôi đũa] đi xuống nhà ăn để “6 vào” ăn cơm và xong lại về… Nhà ăn là một cái dãy nhà rất rộng có hàng chục cái bàn có thể chứa hàng trăm người cùng lúc… Có 2 khu, khu lớn dành cho lính và khu nhỏ bên cạnh cho sĩ quan chỉ huy… Ngoài ra ở bếp còn có thêm mấy bà cô lớn tuổi, thường là vợ của mấy ông sĩ quan làm nhân viên lao động hợp đồng thỉnh thoảng vào tham gia nấu nướng cùng cánh lính trẻ… Nói đến chuyện ăn uống, mà lại cánh đực rựa nấu cho đực rựa ăn thì nản lắm… Có nhiều thằng ở nhà biết cái quái gì đâu, sợ cắm nồi cơm điện cũng không biết, vào trỏng hết 3 tháng tân binh rồi hên sao được tuyển về bên nuôi quân… Dưới sự chỉ huy của cánh sĩ quan cũng là đàn ông nốt, nên công tác nấu nướng chẳng thể nào như bàn tay phụ nữ đảm đang nữ công gia chánh được… Nói thật em thấy trên thế giới đầu bếp nổi tiếng toàn cánh đàn ông, chả được mấy bà… Thế mà trong quân ngũ mấy tay này nấu nướng chán phải biết… Một ngày như mọi ngày, sáng ra bọn nó thường dậy nấu cơm sớm để tầm 6h là cánh lính có cơm ăn rồi, mà nấu xong bọn này còn thời gian thì được ngủ tiếp nên bọn nó dậy từ 2-3h để nấu rồi dọn lên đó để được ngủ nướng tiếp… Nên khi vào ăn thì thức ăn đã nguội ngắt từ cái đời nào được úp lồng bàn để đó, như em đã kể, đồ ăn khá sơ sài và rất khô khốc, khó nuốt như lạc/đậu phộng rang dầm mắm, cá khô kho mặn, trứng xào mặn, cái gì cũng mặn chát tuốt vì 1 bàn 6 thằng ăn với 1 xoong cơm vừa vừa, 1 xoong canh đại dương mà thức ăn có 1 dĩa duy nhất thì phải mặn mới đủ ăn chứ Ăn như thế còn đỡ, buổi sáng ở Tây Nguyên thường lạnh khi nắng chưa lên, nếu hôm nào trúng đĩa thịt mỡ 99% thì có mà khóc tiếng Mán vì mỡ để lâu gặp trời lạnh nó dính cứng vào đĩa, úp ngược cái đĩa lại mà miếng mỡ hổng có rơi xuống được, thằng nào muốn gắp phải nhờ thằng kia giữ hộ cái đĩa mà lấy đũa xoi để gắp 1 miếng hạn chế, chứ gắp độc lập thì gắp nguyên cả đĩa đi luôn cả bàn còn lại nhịn đói sao ? Thời gian đầu vào chẳng thể ăn được, buổi sáng thì lo ăn nhanh mà về còn đi huấn luyện nên không thể xuống căn tin ăn bù được, mà giả dụ muốn ăn sướng thì tiền đâu cho xuể? Không ăn thì tí sức đâu mà vác súng đi huấn luyện, sức đâu mà vác lồ ô, vác củi, vác le, cuốc đất… Thế nên dở ngon gì cũng mặc, thằng nào thằng nấy nhai trệu trạo rồi phồng mang trợn má nuốt như rắn nuốt nhái vậy rồi lùa miếng canh cải đại dương huyền thoại nguội ngắt cho trôi hẳn đám cơm ấy xuống rồi mò về đi học, đi làm… Hôm đó đơn vị nào trực nhà ăn thì cắt cử lại 1 tiểu đội để dọn nồi, dọn bát đĩa xuống cho bọn nhà bếp rồi quét dọn nhà ăn xong mới được về… Khi bọn em đi học tập, huấn luyện rồi thì ở nhà bọn này lại chuẩn bị nấu tiếp bữa trưa… Có 1 cái khu nhà gọi là khu chế biến tập trung, cũng là lính làm tuốt… Khu nhà này có nhiệm vụ làm đậu phụ, giá đỗ, mổ lợn, mổ gà… Nhiều thằng ở nhà chưa biết cắt cổ con gà nhưng khi vào đây nếu được tuyển lựa vào khu này thì xong ra quân lại là 1 tay đồ tể thứ thiệt, mổ lợn mổ gà rất pro ! 1 ngày ở khu này thường mổ 2-3 con lợn cấp cho lính ăn, ngoài lợn tự nuôi ra còn có lợn mua bên ngoài, và nhập cá sông, cá biển về chia cho bếp các đơn vị… “Cuốc xẻng từ dưới cấp lên, đường sữa từ trên cấp xuống”, nghe câu đó chắc các bác hiểu rồi… Thịt thà lòng liếc tim gan phèo phổi, xương xẩu ngon lành chủ yếu là đến mâm của các cốp, mâm của bọn anh nuôi… còn thịt đến chén của lính quèn là loại thịt mỡ 99% trắng hếu, có thể chấy ra mỡ nước chiên xào được, gọi là “thịt xô lọc” :sogoood: Nếu thằng nào hên hên quen được thằng bạn nào làm dưới khu này thì có thịt ngon, cá ngọt thưởng thức hoài à… Thực đơn mỗi tuần xoay quanh thịt lợn mỡ 99%, rau cải huyền thoại, rau muống thần thánh, cá khô “cứng như đá, mặn như muối”, trứng chiên mặn, bí xào, bí luộc, bí everywhere… đậu phụ, chả giò, do nhà bếp tự làm, thi thoảng có thêm được nửa lát trứng luộc, và lâu lâu có cá biển, cá trắm cỏ ở mấy cái hồ bắt lên, món này thì dở khỏi nói rồi… Có hôm nào các cốp ở trên cấp Sư, cấp quân đoàn về kiểm tra thì hôm đó thức ăn đầy đủ, đa dạng và ngon lành cành đào hẳn ngay, các cốp mà cắp đít về thì đâu lại vào đấy, bọn em tuy biết các cốp về kiểm tra thì công tác kiểm tra bài cũ có vẻ gắt gao hơn, nhưng vẫn hóng vì khi ấy được ăn ngon hơn tí !!! Bởi thế các bác xem trên tivi, báo đài thấy nói về đơn vị nào, thì bữa ăn chiến sĩ ở đơn vị đấy ngon và đầy đủ như vậy thực ra là chỉ để “quay phim chụp ảnh” thôi, tận mắt chứng kiến bữa ăn thường ngày thì thấy rất là nản, đấy là thời em, giờ hỏi mấy thằng em vừa xuất ngũ về thì chúng nó bảo vẫn thế thôi, chắc chả thay đổi gì so với thời các anh… Một bữa ăn ngày thường của bọn em thường thì: Sáng cắp ass, cắp chén đũa xuống, cứ 6 thằng ngồi 1 bàn, 1 nồi cơm 30 lưng lửng, 1 dĩa cá khô kho mặn hoặc 1 bát trứng kho nước với cà chua lõng bõng hoặc 1 dĩa thịt mỡ đóng băng lật úp ko rơi - 1 dĩa rau cải xào, 1 bát nước mắm loại dở nhất, 1 nồi canh bí hôi hôi hoặc canh đại dương lều bều vài miếng rau cải xắt vụn tí tẹo trông như những mảnh vụn còn sót lại của 1 chiến hạm bị gió bão đánh tan tành ngoài biển khơi, canh có hôm thì nhạt thếch, hôm thì mặn chát chan 1 muôi/vá là đủ ăn cả 3 bát cơm… Trưa: 1 nồi cơm khá đầy, có thể là dọn 1 mâm hoặc mỗi thằng 1 dĩa gồm 1 nhúm rau to tướng chiếm 2/3 cái đĩa, 2-3 miếng thịt mỡ 99% kho lõng bõng, 1-2 miếng đậu phụ trắng hếu, 1 miếng chả, hoặc 1 miếng trứng/nửa lát trứng… lại 1 nồi canh với chiến hạm bị đánh chìm, có thêm 1 ca 2 lít đựng nước đậu phụ nấu sôi quậy với đường cát hoặc 6 trái chuối [mà chuối hiếm có lắm]… Buổi chiều cũng y chang như thế, khác chăng là thi thoảng có đổi qua đổi lại với nhau, hên lắm thì cả tháng trời được 1 bữa canh xương, là “xí quách” đã róc gần hết thịt được bọn bếp thương tình cho vào nồi canh, mà có hôm chẳng đủ 6 miếng, thế là 5 thằng được ăn còn thằng nào xui gắp sau thì thằng đó nhịn Thế mà qua giai đoạn tân binh rồi thì ít khi nào mâm cơm còn sót lại cái gì, đi huấn luyện, lao động về đói quá nên ăn như tằm ăn dâu vậy… Nhiều thằng từ nhỏ đến lớn sống trong cưng chiều, nhung lụa, chắc chẳng bao giờ được obz cho ăn những thứ như vậy nhưng vào quân đội rồi cũng phải ăn tuốt… 1 năm được 10 ngày ăn ngon, là 10 ngày lễ gồm ngày Tết dương lịch, 4 ngày Tết cổ truyền, ngày Giỗ Tổ 10/3, ngày 30/4, ngày 1/5, ngày Quốc khánh 2/9, ngày thành lập quân đội 22/12… Những ngày đó ăn khá xôm với các món thịt lợn nạc, gà luộc, thịt bò, cá chép, trứng vịt lộn, súp, bánh mì…blah blah với tráng miệng là dưa hấu hoặc trái cây, duy nhất 1 bữa vào bữa chiều trong ngày… Vì giá trị khẩu phần ăn khi đó được nhân đôi lên là 43x2=86k… 4 ngày Tết thì mỗi ngày được 0,5 lon bia vào 1 bữa chính đó, 1 lon cho 2 thằng, vì các cốp sợ cho uống nhiều thì say xỉn lại nổi điên lên đập nhau thì ai mà chịu cho, thường thì bọn lính mua thêm bia vào để 2-3 dzô rôm rả lắm, đồ ăn thì nhiều khi thừa, gói lại đem về đơn vị nhậu tiếp… Bọn em ước ngày nào cũng được ăn như vầy, nhưng nếu mà thành thật thì chắc quân đội sạt nghiệp luôn quá Nói về vấn đề vệ sinh ăn uống thì nhiều phần cũng “oải”, nhưng được cái tốt là rèn cái dạ dày quen rồi hay sao mà ít thằng đau bụng lắm… Bọn nhà bếp nhiều lúc bẩn ghê gớm, khi ăn xong 1 tốp ở lại thêm ít phút để dọn xoong nồi chén đũa xuống cho bọn nó rửa, còn lại thì về trước chuẩn bị đi học tập, lao động, chén đũa thì thằng nào thằng nấy 1 cái chén 1 cái đũa, ăn xong ra phía sau có 2 cái bể nước bé tí mà có mỗi 1 thứ nước đã qua nhiều lần rửa váng mỡ nổi lều bều, đưa chén vào đảo đảo cho sạch rồi mang về bữa sau đem xuống ăn tiếp… Thường thì anh em lính lác sau khi đã đi học tập, huấn luyện bọn nó mới đem xoong nồi bát đĩa ra cọ rửa và chế biến món ăn nên ít ai thấy được quy trình làm việc “khép kín” của bọn nó cả… Em phần nhiều là ở nhà nên thi thoảng xuống giúp đỡ bọn nó để dễ bề xin đồ về mà nấu nướng cho các cốp nên thường xuyên review được đổ bẩn của bọn này… Hàng trăm người ăn xong thì hàng chục cái nồi, hàng trăm cái đĩa thứ nào cũng bằng nhôm dính thức ăn, mỡ thừa… được bọn nó gom lại thành 1 đống to tướng, vì thằng nào cũng lười và mệt mỏi do phải làm việc trong môi trường nóng nực của bếp nên chúng nó rửa ráy những thứ đó rất chi là qua loa, bọn nó chỉ dội sơ ít nước vào cả đống đó cho ướt, rồi kiếm 1 cái chậu lớn đổ vào đó ít nước rửa chén loại rẻ tiền, quấy lên cho có tí bọt rồi nhúng từng cái xoong, cái dĩa vào tráng sơ sơ chứ ko có chà rửa kỹ càng như mình rửa bát đũa ở nhà, tráng sơ sài vầy rồi chúng lấy ra vứt cái bẹt cả đống bên cạnh đó, rồi lại lấy nước dội lên 1 lần nữa thế là xong !!! Bởi vì làm hời hợt vậy mà nhiều khi lúc ăn cơm đồ ăn chia ra bát đĩa còn hôi nồng nặc mùi nước rửa chén, có cái còn dính cả bọt nước rửa chén nếu chưa khô, bọn em thằng nào xui trúng cái đĩa bẩn như thế thì đành bỏ, xin 5 thằng còn lại mỗi thằng 1 miếng thức ăn ăn cho qua bữa cơm … Còn vụ chế biến thực phẩm thì nhiều lúc bẩn khỏi nói nữa! Nhất là khi không có ai kiểm tra thì bọn này làm rất là sơ sài… Rau cải rau muống thu hoạch ở vườn tăng gia chở về bằng xe cải tiến xong còn dính đất cát, bùn lầy, thậm chí là cả …”cờ-ứt” còn sót lại dưới gốc, bọn nó đổ nước vào chậu rồi lấy cả đống rau thả vào trong đó, nhồi sơ sơ qua 1-2 nước gì đó cho sạch đất cát rồi vứt cái bẹt ra nền, đem vào chế biến như luộc, xào, thái nát ra làm canh đại dương… Bởi thế nhiều khi ăn phải món rau còn nguyên xác côn trùng, có khi còn cả vụn giấy báo chưa phân hủy hết tàn dư từ việc “tưới cờ-ứt”, hãi nhất là trời nóng nực, nồi canh đại dương có vài xác chiến sĩ ruồi đang nổi lềnh bềnh mà vẫn phải lấy đũa vớt ra, húp soàn soạt vì cơm và thức ăn khô quá… 1 tuần thì vào mỗi ngày chủ nhật 1 đại đội cắt cử ra ít quân số xuống phụ bọn bếp làm bếp, nói chung là đi cái này khoái lắm… Xuống phụ bếp được cái là tranh thủ ăn lén thức ăn đang nấu, ví dụ như ngày hôm đó có món trứng luộc là cứ tranh thủ bóc trứng giùm bọn bếp là bỏ tọt 2-3 cái trứng vào mồm nhai ngấu nghiến hoặc bốc trộm thịt lợn luộc chấm với muối tiêu, ông nào hôm nấy mà ăn nhiều trứng tí là tối về ngủ đánh rắm thối không chịu được, mùi thối lan tỏa khắp cả phòng ngủ… Nhưng xuống rồi mới biết bọn bếp cũng chả sung sướng gì, nấu ăn trong bếp rất nóng nực, mồ hôi chảy như sông, đến giờ ăn cơm ăn không được bao nhiêu vì hít mùi thức ăn nó ngán cmnr… Vào một đêm thứ 2 hay thứ mấy chả nhớ của tuần đầu tiên trong tháng thì có 1 buổi họp toàn thể anh em chiến sĩ của mỗi tiểu đoàn gọi là "kinh tế công khai", thông báo thu chi ăn uống và đề xuất nguyện vọng của anh em... Thằng nào thằng nấy ban đầu cũng hí hửng góp ý này nọ blah blah, các cốp quân nhu thì "chúng tôi đã ghi nhận và sẽ xem xét"... Rồi cũng chẳng thay đổi được cái vẹo gì, dạo sau thì thằng nào thằng nấy ngồi nghe vừa ngáp chờ hết giờ thì về, chả thằng nào ý kiến nữa Đau ốm thì thằng nào lâu lâu chả đau ốm vặt, cảm hay sốt, mệt mỏi nhức đầu ko đi được thì được nghỉ học tập, huấn luyện nằm quấn chăn ở đơn vị, anh em đi ăn cắt cơm về cho mà ăn, không ăn cơm được thì quân y [mỗi đại đội có 1 thằng đi học 6 tháng quân y về mang hàm trung sĩ, ngang ngửa a trưởng] phải xuống bếp cắt thịt về nấu cháo… Chán nhất là cái khoảng cấp thuốc ở đơn vị, cứ lên xin thuốc nói “tôi đau bụng-tôi đau răng-tôi đau đầu-tôi cảm cúm…” blah blah gì lên quân y cũng cấp cho 2-4 viên thuốc 1 trắng 1 vàng thần thánh, hình như là kháng sinh thì phải về mà uống, hài vãi , thằng bạn em đau dạ dày kinh niên lên xin cũng chỉ 2 viên trắng và vàng… Vào lính rèn luyện nhiều nên sức đề kháng tốt, bệnh vớ vẩn hay ốm vặt thì cũng sẽ khỏi thôi, có điều phát thuốc kiểu như vậy làm bệnh cứ dai dẳng hoài cũng khá lâu hết, bác nào từng đi bộ đội rồi chắc hiểu về cái khoản phát thuốc này ! Nếu ốm nặng hơn thì được chuyển xuống đại đội quân y 24 mà nằm, nặng nữa thì đi tiểu đoàn 24 thuộc Sư và nặng nữa thì lên viện cấp quân khu, quân đoàn mà đơn vị em khi ấy là quân y viện 211 ở Gia Lai, cấp sĩ quan thì có thể đưa ra 108 ở Hà Nội… Nói về bệnh cảm cúm, bệnh thường trực trong ấy thì không thể quên được cái món “nước tỏi”, cứ vào mùa lạnh là các tay quân y lại đem cả mớ tỏi về giã nát ra ép lấy nước để đem đi nhỏ vào mũi của lính, nói thật cái món này cực kỳ kinh khủng, nhiều thằng thoái thác không muốn nhỏ là bị hăm dọa kỷ luật ngay, phải nằm ngước lỗ mũi lên trên cho mấy chả nhỏ nước tỏi vào… Mùi nước tỏi cay và hăng nồng kinh khủng, nhỏ xong mấy phát là điếc cả mũi, xộc lên tận óc, nước mắt nước mũi chảy ra cay xè không thấy đường luôn, chả biết nước tỏi công hiệu với cảm cúm như thế nào nhưng nghe đến vụ nhỏ nước tỏi là thằng nào cũng kinh hãi trong đó có cả em !!! Giữa năm 2009, dịch cúm lợn hoành hành cả nước, đơn vị em cũng bị dính, gần cả trăm thằng bị bệnh trong đó có em được chuyển lên khu cách ly với các bác sĩ quân y có cả cấp tướng ở tận Hà Nội về nghiên cứu theo dõi chữa trị, nằm cả nửa tháng trời trên khu cách ly buồn chán bỏ mẹ ra, lại phải uống hàng vốc thuốc, phải nhỏ nước tỏi cả ngày tưởng chừng như mũi điếc luôn, cả ngày phải ăn cháo… Khi ấy nằm buồn chỉ biết đọc mấy cuốn sách văn học chiến tranh, mấy tờ báo cũ chán ngấy, chờ ngày bình phục về lại đơn vị chơi với anh em… Rồi bệnh ghẻ ngứa, căn bệnh trầm kha với chiến sĩ… Đi lính mà chưa biết mùi ghẻ ngứa thì chưa phải là lính, ít ra là với các đơn vị đóng ở rừng rú như bọn em… Suốt ngày lăn lê bò trườn, chui rúc bụi rậm, chiều về tưới nước phân, nước bẩn nên thằng nào tối về cũng ngứa gãi sồn sột, lắm khi vài thằng gãi nghe như 1 bản giao hưởng với đầy âm trầm âm bổng vậy… Mà ngứa phải gãi, gãi cho lắm vào thành ghẻ ngứa… Quần áo nhiều khi không kịp phơi khô để mà mặc, vì nhiều lúc trời mưa tầm tã hàng ngày mà, mặc quần đùi ướt là khu vực bẹn chim với dzái bị lác ngay, lác loang lổ từng mảng vầy đó, bởi thế bọn em có 1 phương thuốc điều trị hữu hiệu là thuốc nổ TNT, thuốc nổ này xin ở trên kho hoặc ai đó quen biết 1 ít, về cạo nhỏ ra bôi vào chỗ lác là nhanh hết ngay, khổ nỗi thuốc TNT cũng khó kiếm như vàng nên nhiều thằng vẫn phải sống chung với lũ, em cũng dính ghẻ với lác nhiều nên trong túi lúc nào cũng phải trữ ít thuốc bôi… Cùng đơn vị có thằng V. ở Gia Lai đi cùng đợt với em, khi vào không biết kỵ nguồn nước hay sao mà nổi ghẻ kinh khủng, ghẻ khắp cơ thể ! nó đi tới viện 211 mà điều trị vẫn ko hết, nhiều lúc ngứa quá bật khóc và trong tay lúc nào cũng cầm cái bàn chải giặt đồ để mà chà sồn sột, ban đêm cũng như lúc ngủ trưa nó phải cởi hết quần áo ra cầm bàn chải mà gảy như gảy guitar vậy, mấy thằng lính cựu mới chơi ác lựa lúc ngày chủ nhật có mấy chị em gái bạn mấy tay sĩ quan vào đơn vị chơi đi ngang qua phòng, liền lột chăn nó đúng nó đang ở trên tầng cao của giường cầm bàn chải gãi sồn sột trong trạng thái nude. Mấy bà đó nhìn thấy ré lên đỏ mặt chạy mất còn thằng V thì khổ sở nằm co quắp che của quý, mấy thằng lính cựu thì biến luôn Còn nước tắm giặt và uống cũng là 1 vấn đề khổ sở nữa… Nơi em đóng quân ở vùng đồi núi cao nên nước hạn chế lắm, nhiều khi nước từ sông bơm về chả đủ tắm, lại phải đi xin nước ở các bể khác, ớn nhất là lúc ko có nước dội nhà cầu, sáng ra chui vào nhà cầu nhìn bồn cầu nào cũng có cả bãi chiến trường lù lù thối không thể tả nổi… Còn nước uống, nhà bếp nấu cơm xong thì nấu nước luôn, nước lúc nào cũng có mùi dầu mỡ, váng mỡ đầy trên mặt nước… có hôm không có củi bọn nó chả nấu, lại phải vác chén ra vục nước trong bể mà uống cho đỡ khát, mãi đến sau này gần ra quân mới có công trình bể lọc tê cực tím gì đó thì mới đỡ khoảng nước uống…


Page 9

Quên chưa nói thêm, sau này khi hết tân binh em được nhận về 1 đại đội để làm lính “văn thư, quân khí”, đây là cái chức danh của bất cứ cấp đại đội nào trở lên cũng có, chịu trách nhiệm giữ sổ sách quản lý quân số của đại đội, chịu trách nhiệm giữ chìa khóa tủ súng, chìa khóa kho đạn và làm tay sai vặt cho các cốp chỉ huy, còn gọi là “cò”, trách nhiệm hàng ngày là mò lên quân lực trung đoàn để báo quân số, báo nghỉ tranh thủ cho các cốp, giặt giũ là ủi quần áo, và nấu thêm bữa canh cải thiện cho các cốp, khỏi phải đi huấn luyện hay lao động gì cả, làm xong việc là được phép tót đi chơi, là vị trí sướng nhất trong 1 đại đội được rất nhiều thằng thèm muốn, mà các cốp chỉ tuyển mấy thằng hiền hiền thôi… Thường thì bữa trưa và bữa tối các cốp chỉ huy đại đại đội, mấy tay trung đội trưởng ăn ở phòng hội trường hay tập thể của đơn vị, thằng “cò” chịu trách nhiệm vác xoong lên mang cơm và thức ăn về, chịu khó liên hệ đâu đó ở bếp hay khu tăng gia kiếm tí rau và thịt thà gì đó làm cho các anh nồi canh tươi, vì canh đại dương dở quá chỉ có lính là ráng nuốt thôi, mấy chả cũng thừa biết độ bẩn của canh và rau nó như thế nào rồi. Các thím có vào đơn vị quân đội chơi thì thấy thằng nào hay mang quần áo sĩ quan đi giặt, đi hái rau nấu canh vào giờ hành chính thì đích thị là thằng cò đấy !!! Mấy ông sĩ quan hàng ngày vẫn phải trả tiền ăn chứ không được free như lính vì họ có lương rồi, ví dụ như sĩ quan lục quân 1 tháng nhận lương là số tiền còn lại sau khi trừ đi 30 ngày x43k =1290k [tính đến thời điểm hiện nay] và tiền Đảng phí, tiền bảo hiểm gì đó nên số tiền lương họ nhìn vậy cũng chẳng còn lại là bao, nói chung làm sĩ quan mà chỉ ăn lương không có “lậu” thì muôn kiếp cũng không giàu nổi… Về đời thằng “cò” cũng có nhiều chuyện khá vui… Có 1 câu chuyện tưởng chừng như khó tin nhưng lại có thật từng xảy ra ở đơn vị em đóng quân, nghe các anh sĩ quan kể lại mà khâm phục anh “cò” đó vãi… Số là các tay cốp chỉ huy cỡ bự cấp trung đoàn thường có đến 2-3 thằng cò, mỗi thằng 1 nhiệm vụ như thằng thì quét dọn, vệ sinh, giặt giũ, thằng thì chợ búa nấu nướng [bọn này được đạp xe ra chợ để mua thức ăn về nấu]… Có 1 anh cò nọ đi trước em vài năm cũng khá lâu rồi, ảnh siêng năng lại nấu ăn ngon nên được cốp tín nhiệm lắm, giao cho 1 chiếc xe đạp thân ngang thần thánh [trong đơn vị với lính thì chỉ có xe đạp là phương tiện di chuyển nhanh nhất và cũng là duy nhất nên sang nhất, mà mấy thằng quân bưu và cò cỡ bự mới được biên chế] để sáng sáng đạp xe ra tít ngoài chợ rất xa kia mua thức ăn về nấu ăn… Ngày ngày anh ấy hay mua thức ăn ở mấy cái hàng gần 1 tiệm vàng nọ, tiệm vàng này có 1 cô gái là con gái cưng của chủ nhà đứng bán, mà cô này cũng xinh đáo để nữa… Anh này mới bồ kết quá mà không biết làm sao, thì phận bộ đội mà, là đôi đũa mốc còn cô kia chắc cái mâm son cao cũng vài chục mét… Mà muốn làm quen với con gái chủ tiệm vàng đâu phải chuyện đùa đâu, có bao nhiêu vệ tinh môn đăng hộ đối vây quanh mà còn chưa có vé nữa là 1 anh lính quèn… Thế là anh nghĩ ra 1 mưu kế vô cùng độc đáo, muốn làm quen với người nhà vàng thì phải có …vàng !!! Thời đó giá vàng chưa tới 1 triệu, chứ không có vài triệu một chỉ như bây giờ, mà vật giá hồi đó lại khác… Anh ấy nhịn ăn nhịn mặc gom góp tiền phụ cấp vài tháng trời kết hợp đem rau củ đơn vị tăng gia dư thừa ra bán ngoài chợ đủ tiền để đổ 1 chỉ vàng, sau đó chải chuốt bảnh bao đem số tiền gom được vào tiệm đó, gặp cô gái đó nhờ đổ cho 1 chỉ, tranh thủ lân la bắt chuyện làm quen, chém gió blah blah gì đấy … Ngày hôm sau đem 1 chỉ vàng đó đem đến 1 tiệm vàng khác, bán lại, chấp nhận lỗ vài chục ngàn, rồi ngày hôm sau lại đem số tiền đã bán 1 chỉ vàng ấy đi, tới tiệm vàng cô gái đó, bỏ thêm tiền túi bù vào chỗ lỗ đó, đổ cho được 1 chỉ tiếp… Cứ thế 1 tuần anh ấy đổ 1 chỉ vàng ở tiệm vàng của cô gái đó và bán lại tiệm vàng khác theo kiểu xoay vòng cuốn chiếu như vậy, chấp nhận bỏ tiền túi ra bù tiền lỗ… Vừa có thể ra oai ta đây dư sức đổ vàng 1 tuần 1 chỉ, vừa có cơ hội gặp mặt tán tỉnh em út… Nghe anh chỉ huy kể là anh kia mặt mũi bình thường, cơ mà lẻo mép và nói chuyện dẻo quẹo, chưa kể mánh lới rất ranh ma… Phụ nữ có thể lóa mắt vì vàng mà, nghe đâu anh ấy chém với cô nọ là nhà anh giàu lắm, gửi tiền vào cho anh đổ vàng hàng tuần để ra quân làm sính lễ cưới em, anh sẽ đi học sĩ quan này nọ rồi 2 đứa mình xây dựng tương lai blah blah… Và thế là cô nàng đổ gục, anh nọ có hàng để xếp hình đều đều, đến ngày gần ra quân thì cái bụng cô nọ đã chình ình ra… Ba mẹ dẫn cổ vào tận đơn vị bắt đền thì hỡi ôi, mới té ngửa ra anh này chỉ là 1 chàng khố rách áo ôm nhà nghèo xơ xác ở tít 1 vùng quê xa xôi… Mà giờ đã ký gửi trong bụng cô nọ một baby rồi, bụng to chềnh ềnh không còn cách nào khác thế là bố mẹ cô nọ đành ngậm ngùi chấp nhận gả con gái cành vàng lá ngọc cho một tay lính tinh ranh kèm 1 món hồi môn cỡ bự vì sợ anh kia sẽ quất ngựa truy phong… Giờ nghe đâu anh ấy đã là 1 ông chủ thành đạt, có nhà lầu xe hơi, vợ đẹp con ngoan, thi thoảng đánh xế hộp vào thăm các chỉ huy cũ và các đồng đội giờ đã thành chỉ huy… Thế là chỉ nhờ 1 chỉ vàng mà có cả vợ đẹp, giàu có, nghệ thuật tán gái chỉ nhờ vào mánh lới, các thím thấy có tài không! Nhớ học hỏi nhé !!!Em làm “cò” chịu trách nhiệm nồi canh cho các cốp ở đơn vị nên tranh thủ làm quen bọn lính làm đồ tể dưới khu chế biến tập trung, thi thoảng tặng bọn nó gói thuốc, rủ đi căn tin uống nước nên khi sáng nghe tiếng lợn kêu eng éc hoặc gà kêu quang quác thì lo kiếm 1 cái làn hoặc cái bao nilon xuống gửi đó, đến gần trưa mò xuống thể nào cũng có 1 ít lòng lợn về luộc, lòng gà về nấu canh, hoặc ít xương về hầm đu đủ cho các cốp chén thù chén tạc nên mấy chả khoái lắm, có tý men cay mình cùng được hưởng, tội gì không làm Khi đó mới lên đơn vị có 1 anh lính đi trước tên là T, ở Gia Lai, hơn em 1 tuổi… cũng làm “cò” và huấn luyện mình để đến khi ảnh ra quân thì mình thay thế, 2 anh em được ở chung 1 cái phòng nhỏ bên cạnh kho đạn và cùng dãy nhà với đại đội trưởng, đại đội phó, nói chung anh này cũng hiền lành như mình nên 2 anh em sống với nhau khá hợp, à mà là cái anh lần trước em đã kể vụ điện thoại cho gái đến hết vài củ đấy… Nói là kho đạn thực ra là 1 cái nhà kho tí tẹo có 1 cái bàn trên để 3 thùng đạn 7,62x39mm Liên Xô viện trợ từ thời chiến tranh còn tồn lại với mỗi thùng sắt đóng kín giống như hộp cá với 1 cái khui đồ hộp loại to, số lượng 1 thùng là 700 viên đạn ghi toàn tiếng Nga dành cho súng AK và RPD/RPK, mà ở đơn vị em chỉ có AK và RPD thôi, đại liên thì xài đạn 7,62x54mm. Số đạn đó khi có biến là phát cho lính đem đi chiến đấu ngay và chờ bên hậu cần tiếp tế đạn sau… Công nhận đạn của Liên Xô tốt thật, trên thùng đạn ghi rõ đạn sản xuất năm 1961, đến khi đó gần 50 năm rồi mà tỷ lệ nổ khi đem ra bắn đạn thật là 99%, rất ít đạn bị xịt, mở hộp ra đạn còn xanh óng màu nước thép… Trong khi đó đạn AK do mấy nhà máy quốc phòng của VN sản xuất nhận về bắn thử thì tỷ lệ xịt còn khá cao và bảo quản không tồn tại được lâu như đạn của Liên Xô… Hàng ngày công việc của bọn em là phải đi niêm phong đạn với chữ ký, dấu mộc đỏ của chỉ huy đóng vào 1 mảnh giấy và niêm kín quanh thùng đạn, để mấy tay kỹ thuật trung đoàn có thể bất thần xuống kiểm tra, đi báo quân số, trực điện thoại đơn vị, giặt giũ, quét dọn phòng ở, nấu canh cho mấy cốp, lúc thiếu quân số thì cũng mò ra tưới nước phân cho rau như ai… Trong phòng ở 2 thằng có 1 cái giường 2 tầng với 2 cái ba lô là tài sản duy nhất, 1 bộ bàn ghế để viết, 1 cái bàn nhỏ trên để bếp gas và 1 bình gas ở dưới để nấu nướng… Hàng ngày khi anh kia còn tại ngũ thì 2 thằng lần mò đi kiếm rau quả, hôm nào hên có xương thì về nấu bữa canh xôm tụ, khổ nỗi mắm muối, dầu mỡ thì 2 thằng phải bỏ tiền túi ra mà mua, để phục vụ các cốp chứ mấy chả có đưa đồng nào bao giờ đâu, nhiều khi hết dầu mà hết tiền phải xuống nhà bếp vét dầu mỡ chiên xong về nấu lại … Nếu gas hết thì các cốp đại đội, mấy tay trung đội trưởng và cả bọn em cũng phải chung mỗi người 50k lại để mà đổi bình mới, khi đó giá gas còn rẻ… Còn rau thì đi nhổ ngoài vườn tăng gia, hoặc đi xin, mà chủ yếu là rau cải, rau cải everywhere, ăn suốt cũng ngán các cốp bắt đổi món khác, thế là 2 thằng lại phải đi xin xỏ rau củ về nấu nhưng mấy ai cho, vì các đơn vị khác cũng có bọn cò, và chúng nó cũng phải nấu cho cốp chúng nó… Thế là thi thoảng lại phải đi “xin mà vắng mặt chủ” ở các vườn tăng gia đơn vị khác… Nhắc lại chuyện "xin xỏ vắng mặt" mà em nhớ mãi kỷ niệm kinh hoàng này, tối hôm đó 2 anh em đã thấy ở vườn tăng gia của đơn vị nọ cũng gần đơn vị em có giàn bầu lúc lỉu quả bầu non xanh mướt, trời nắng nóng thế này bầu xin thêm ít tôm về nấu thì tuyệt vời, 1 kế hoạch được đặt ra … Khoảng 10h khi toàn bộ các đơn vị đã tắt đèn đi ngủ, chỉ còn lại những ánh đèn pin của bọn gác loang loáng soi chỗ này chỗ nọ thì 2 thằng bắt đầu ra tay, gần giàn bầu của đơn vị nọ có 1 thằng lính gác đang ôm AK hút thuốc đỏ lừ, 2 thằng nấp vào bụi cây gần đó chờ thời cơ, trên người mỗi thằng chỉ độc 1 cái quần đùi [phòng trường hợp bị chụp còn dễ vùng vẫy ra để tẩu thoát], muỗi cắn sưng người ra mà ko dám đập, sợ nó phát hiện… Một lúc sau thằng gác đó quanh ra phía trước đơn vị nó, 2 anh em chắc mẩm là yên rồi, anh T mới chui từ từ qua bờ rào tre vào trong vườn, rúc vào giàn bầu, vì giàn bầu thấp quá nên phải trườn đi, khi anh ấy đã chui vào giữa giàn và bắt đầu lay cuống bầu để hái trái, ảnh hái được mới 1 trái thì …chết mẹ rồi !!! Ánh đèn pin ấy đã loang loáng trở lại, quái thật, sao thằng này nó quay lại nhanh thế, đi vòng hết đơn vị cũng phải 5-10 phút ấy chứ? Lúc đó em chỉ biết nấp vào bụi cây vào cầu mong nó không phát hiện ra anh T, anh T trong tình thế đó cũng chỉ biết nằm im bất động để thằng đó không phát hiện rồi chờ thời cơ để rút êm… Nhưng đời éo như mình nghĩ, thằng này hút thuốc xong tự dưng nổi hứng rút đèn pin quét quanh 1 loạt, ban đầu ánh đèn lướt qua anh T mình nghĩ chắc nó ko thấy ai ngờ sau khi quét qua 1 khúc ánh đèn khựng lại vài giây rồi quay lại chiếu thẳng vào chỗ anh T nằm … Khoảng cách khá xa tầm 20m nên chắc nó chưa nhìn rõ nên chiếu thẳng vào để xem thì, nhanh như cắt anh T luồn nhanh ra phía bờ rào cùng tiếng thét “Đứng lại” rất to đằng sau… “Nhanh đi anh T ơi !!!” em toát mồ hôi khẽ gọi nhẹ! Công nhận tay T này nhanh như sóc, mặt đất phía dưới toàn gai góc bụi cây mà chả luồn qua, còn đằng sau là tiếng thét của thằng gác và 1 bầy lính lác sĩ quan đã bừng tỉnh dậy chạy ra! Thằng lính nọ cũng rất nhanh chóng ôm súng chạy vào vườn, anh T bò ra gần tới rào rồi nó vòng qua bên kia giàn bầu hòng chộp lại “tên trộm”. Em nhảy ra khỏi bụi cây vọt đến bên hàng rào, do trời tối nhập nhèm nên thằng gác khó có thể nhìn thấy được mình… để phụ giúp anh T, ảnh gần chui ra tới lỗ rào thì thằng lính cũng vừa chạy tới gần, vì rào tre quanh vườn khá dày và có 1 cái lỗ vừa 1 người chui thôi, tình huống ngàn cân treo sợi tóc !!! Em vừa chộp đc tay anh T kéo ra cái roẹt khỏi lỗ rào thì thằng lính cũng vừa nhào tới tính ôm chân anh T lại thì hắn chộp hụt, té ngã cái ự, khẩu AK hắn đang khoác trên vai đánh vào người hắn đánh bốp, hình như là đập vào đầu, chết cha mày chưa con, phen này đau lắm đây … Em kéo anh T dậy, 2 thằng vừa nhổm chạy thì thằng kia cũng nhịn đau vùng dậy giơ súng lên hét :”Đứng lại không tao bắn !!!” Em nghe câu này thì éo nhịn được cười vì thừa biết súng làm éo gì có đạn mà bắn nên vừa chạy vừa hét lại mấy câu “Bắn bắn cái con c…, bắn cái l..` !!! Có đạn không mà đòi bắn !!! Bắn cái con m.. mày ấy !!!” 2 thằng vừa chạy vừa cười hô hố… Và phía sau là cả đống lính và sĩ quan dzí theo nhưng vì nhờ cái bờ rào mà bọn em có thời gian chạy nhanh hơn và vòng vèo qua mấy dãy nhà kia cắt đuôi bọn nó, sau đó 2 thằng mò lại về phòng… Bật đèn lên thì thấy tay T đang lủng lẳng 1 cây 2 hòn trong trạng thái khá là nude vì cái quần đùi chả lúc bò nhanh ra rào đã rách toạc mấy phía, éo thể nhịn được cười luôn… Nhìn sang đơn vị bên kia thì thấy đang nhốn nháo tập hợp cả ra ngoài để truy lùng “trộm” láo nháo cả đêm, kệ mẹ bọn nó, 2 thằng lôi mì gói ra chế ăn để bù sức rồi đi ngủ… Sáng ra nghe mấy thằng lính bên kia bảo là khi tối có trộm đột nhập vào đơn vị bọn tao tính ăn trộm đồ đạc chiến sĩ, suýt bắt được nhưng thấy tội quá nên tha mà mình cố gắng kiềm chế phì cười vì cái độ “nổ” của thằng chiến sĩ gác kia… Anh T chỉ tiếc là hái được 2 trái bầu to đùng mà đành vứt lại, chắc trưa nay thằng cò bên đơn vị kia cũng nấu thôi, chỉ tội là trưa nay bọn mình lại phải nhá rau cải huyền thoại… !


Page 10

Thể theo yêu cầu của các thanh niên, trong part này em sẽ review về người lính và tình yêu… cũng như những mối tình ngộ nghĩnh của em thời quân ngũ... Do khá dài và thời gian hạn hẹp nên em xin phép chia thành nhiều chapter lẻ lẻ vậy… Nói thật trong thời gian này biết các bác hóng review của em lắm nhưng thời gian hạn hẹp, cũng như gặp khá nhiều chuyện không vui nên thật sự nhiều lúc chẳng có tâm trạng mà viết đâu ạ… Trong khi em muốn viết thật sâu sắc và chi tiết nhưng không kém phần hài hước cho đỡ phần nhàm chán, cho các bác xem được 1 bài viết mà em tâm đắc nhất. Chỉ mong các bác xem xong cho em 1 cmt động viên tích cực giống thím review về nghề vệ sĩ bên kia để cho thớt em đông vui 1 tí, chứ để lạnh nhạt thế này buồn lắm các thím ạ … Lính thì hầu hết cũng chỉ là thằng thanh niên mới lớn bước vào đời, cũng có tình yêu chứ trái tim đâu phải là sắt đá… Có rất nhiều thằng khi ra đi mang kiếp F.A [điển hình là em] nhưng cũng có không ít thằng lưu luyến một mối tình với người ở lại… “Xa nhau thì nhớ, bên nhau thì hay dỗi hờn…” như một câu hát trong bài hát của Phạm Trưởng, là bài nào không biết thì các bác Gu gồ nhá… Khoảng cách địa lý giữa 2 người con trai và con gái là cái đáng sợ nhất trong tình yêu, và đó là điều không ai mong muốn khi có một tình yêu thật sự… Nó cũng là nguyên nhân gây ra bao nhiêu cuộc tình tan vỡ, dù cuộc tình đó có đẹp đẽ biết bao nhiêu Nói thật, 18 tháng – 1 năm rưỡi với người đời cũng khá là ngắn ngủi, cho dù với bọn em thì nó dài đằng đẵng vì thằng nào cũng chờ ngày về với bao ấp ủ, bao dự định… Và chắc với bọn con gái thì đó cũng là 1 thời gian quá dài… Ngẫm lại ngày xưa trong thời chiến tranh khốn khó thì lòng chung thủy của các bậc cô chú đi trước quả đáng thật là khâm phục, có những người con trai đã ngã xuống nhưng người con gái ở lại quyết thủ tiết 1 mình thờ người yêu, thờ chồng… Thời nay xã hội phát triển, mọi thứ đã đổi thay về mọi mặt... “5 năm du học em chờ - 2 năm nghĩa vụ em lờ anh luôn…” Một câu thơ vui nhưng lại là sự thật đáng buồn với cánh lính bọn em… Biết bao nhiêu thằng ra đi để lại một người thương nhớ nhưng rồi thời gian cũng như 1 liều thuốc thử, vào lính rồi nhiều thằng lại quay lại với kiếp F.A… … Cũng phải thôi, một người con gái cần nhiều thứ lắm, nhất là vòng tay ấm áp và sự quan tâm săn sóc của người con trai ở bên cạnh, chia sẻ những niềm vui-nỗi buồn những lúc cô đơn… Trong khi đó lính như bọn em đã đi thì xác định cách ly với người thân gia đình, với xã hội trong 1 thời gian khá dài ăn cơm phần, mặc áo lính thì làm sao có thể đem lại những điều đó cho người mình thương yêu … Còn bên ngoài thì có biết bao nhiêu vệ tinh đang hăm he đổ bộ vào mục tiêu đã vắng chủ, và thời đại này thì “xưa rồi” cái tư tưởng “yêu nhau rồi khó khăn nào cũng vượt qua, hoàn cảnh nào cũng chiến thắng”, lớ ngớ thì mất người yêu như chơi, con gái thời nay mà… Nói thế thôi chứ cũng còn một số người con gái chung thủy, quyết gìn giữ bản thân chờ người yêu đến ngày về, nhưng chắc cũng là số ít… Vì trong thời gian đi nghĩa vụ ấy em có biết bao nhiêu thằng đồng đội mới vào thì điện thoại, thư từ người yêu ríu rít, một thời gian sau thì lại là kẻ được nhận lời nói chia tay, có những trường hợp đau lòng hơn thì phải nhận được tin người yêu đi lấy chồng trong khi ngày về còn rất xa xăm… Trong quân đội cũng cấm lính xài điện thoại với các hầu hết các đơn vị, dịch vụ điện thoại bàn thì ít mà người thì nhiều, mấy ai được xài liên tục, chỉ có cách liên lạc hiệu quả nhất là viết thư tay, mà thư thì cả tuần mới đến tay người nhận, đợi nhận thư lại từ người đó thì thêm cả tuần nữa, trong khi đó ngoài xã hội nhắn tin, điện thoại ầm ĩ cả ngày còn chưa ăn nữa là… Đời người mà, mấy ai với mối tình đầu mà đi đến hết cuộc đời được, chưa nói đến chuyện vào quân ngũ là những tháng ngày cách xa đằng đẵng… Như em từ ngày biết yêu đến giờ, đã 6-7 mối tình vắt vai, có cả mối tình hình thành ngay khi còn trong quân ngũ… bây giờ lại quay về kiếp F.A … Không chém chứ hầu hết bạn bè đồng đội em khi mới vào quân ngũ thì có gấu, có ex lên thăm thú được một thời gian đầu, thời gian sau thấy vắng dần và im luôn, hỏi ra mới biết tạch cmnr … Nhiều thằng từng khóc, từng rơi nước mắt và bỏ cơm vài bữa vì thất tình… Haizz, đúng là lòng dạ đàn bà Là thằng lính thì khi lên đường làm nghĩa vụ quân sự nếu hên hên và có cơ thì được đóng quân ở gần nhà như quận-huyện đội hoặc tỉnh đội, có thể tranh thủ thời gian thứ 7 – chủ nhật được phép về thăm nhà, còn đi các vùng sâu, vùng xa hoặc tỉnh xa như em thì trong 18 tháng đó được nhõn 12 ngày phép, gồm 10 ngày về thăm nhà và 2 ngày đi xe ra, đi xe vào lại đơn vị… Nếu ở các tỉnh xa thời gian đi xe quá 1 ngày trở lên thì được đi phép 14 ngày ví dụ từ Thanh Hóa trở ra ngoài Bắc với nơi em đóng quân… Thường thì khi vào phục vụ trong quân đội với thời hạn được hơn 1 năm rồi thì mới được về phép, có nhiều thằng lười về đến mức gần đến ngày ra quân cách 1-2 tháng rồi mới về phép, lên đơn vị lại 1 thời gian ngắn rồi ra quân… Trong thời gian tại ngũ, người nhà hoặc bạn bè, người yêu vẫn được phép lên thăm vào các ngày nghỉ như ngày thứ 7, chủ nhật hoặc ngày lễ, Tết… Thường thì gia đình và bạn bè hay vào chơi ngày thứ 7 và ở lại 1 đêm đến chiều chủ nhật thì về… Cuộc sống xa gia đình, xa người thân làm cánh lính cũng khá là buồn và nhiều lúc nhớ nhà quay quắt, nên có ai đó lên thăm thì vui lắm… Hoặc thằng nào có người yêu lên thăm thì vui và hãnh diện biết bao… Nói thật với các bác chứ đời lính cũng vui và kỳ cục lắm, trong đó thì lấy đâu ra gái ngoài mấy bà cô già làm nhân viên hợp đồng dưới bếp, nên tình trạng thiếu gái dù chỉ để …ngắm xảy ra là rất trầm trọng… Bởi vậy nếu có em nào là người yêu của cánh sĩ quan, hay là người yêu của thằng lính quèn, hoặc đơn giản chỉ là 1 chị gái, một em gái của thằng nào đó vào trong đơn vị thì sẽ có hàng trăm ánh mắt ở tứ phía dõi theo, sục sạo khắp người em đó và trong mắt thằng nào thằng nấy thì đó đúng là một …thiên thần cho dù em đó có lacoste, có cá sấu ma chê quỷ hờn hay mức nào đi chăng nữa, dù rằng khi ở ngoài đời với em thì mấy em này chán chẳng buồn nhìn hoặc nếu được cho/tặng không thì cũng đánh cho 1 trận, báo cho công an gô cổ vào đồn … Mỗi em gái vào đó đều ngượng đỏ mặt hoặc cảm thấy sướng lâng lâng, hoặc tự hào khi đi ngang qua chỗ nào cũng có tiếng hú, tiếng ré, tiếng trêu chọc và chắc là họ cũng có cảm giác như 1 siêu mẫu đang đi trên sàn catwalk với hàng trăm người vây quanh hoặc là 1 cô hoa hậu với biết bao nhiêu fan hâm mộ... Em nào mà mặt xinh, da trắng dáng chuẩn đi ngang qua chỗ nào có lính tụ tập thì chỗ ấy bỗng bật lên bao tiếng thở dài, tiếng nuốt nước bọt đánh ực và thằng nào là ex của em ấy thì có biết bao anh mắt căm thù, ghen tỵ với GATO hằm hằm nhìn vào [trong đó có cả em đấy nhá]… Hôm nào đơn vị nào có gái bạn hoặc gấu or chị/em của lính vào thăm thì hôm đấy đơn vị đó vui như ngày hội… Có những thằng nhận phụ cấp xong chỉ dằn túi để đó đếch dám chi tiêu gì, khi đi huấn luyện hay lao động khát nước cũng chẳng dám mua lon nước uống, đói bụng chẳng dám mua cái bánh để ăn… nhưng gặp gái, có thể là gặp lần đầu tiên và là người xa lạ chả quen biết lại tỏ ra vô cùng hào phóng, dẫn xuống căn tin ngồi và có thể dốc sạch tiền trong túi mua vô số bánh kẹo nước nôi để cả đống đấy mà ngồi chém gió với em út, dù rằng mối quan hệ đó có thể chẳng đi đến đâu… Thằng nào thấy gái cũng ráng vênh mặt lên, chải chuốt rất đĩ thỏa rồi tỏ ra ga lăng quan tâm săn sóc các em ấy rất nhiệt tình, dù rằng với anh em đồng đội chả bao giờ được tốt như vậy Haizz đúng là bọn con trai chúng mình dại gái hết chỗ nói… Em thì chẳng như vậy đâu, bí quyết của em là mỗi khi có em gái của thằng nào đó vào đơn vị thăm anh, bọn đồng đội nó xun xoe tập trung lại hỏi han, chọc ghẹo và tranh thủ làm quen thì mình lại làm mặt lạnh lùng, giả đò ngó lơ hoặc nói chuyện, hỏi han ở mức bình thường có thể là lạnh nhạt thật ra là vẫn để ý đến mấy ẻm… Thế mà cách đó lại đặc biệt hiệu quả, các bác cứ hình dung giữa một đám đông suồng sã như nhau thì người có cử chỉ khác người vẫn là người được để ý đến nhiều nhất Cũng may là mình khi đó thì khuôn mặt khá là trẻ so với tuổi, mặt mũi có thể gọi là bảnh trai, dễ thương và hay cười nữa, đặc biệt là em hát khá hay nên được các em ấy chú ý lắm [không chém nhé] chứ nếu là “bad boy” mà chảnh kiểu đó thì ế cả đời… Thế nên mình im ỉm như vậy lại quen được với nhiều em nhất, thậm chí là quen cả mối của mấy anh chỉ huy, và nhờ cách đó mà đã hình thành được cả vài mối tình thật sự đấy mà mình sẽ kể sau trong 1 chapter ở part này… Trong khi đám bạn cờ hó lại không hiểu tại sao mình ù lì như vậy lại được các em ấy quan tâm một cách đặc biệt, đến nỗi mời mình đi căng tin uống nước cũng chủ động thanh toán, mặc dù mình vẫn lịch sự móc túi ra trả, nhiều khi đi lên thăm mình dẫn cả đám bạn theo, xuống dưới căn tin kêu ê hề bánh trái nước nôi ra chém gió, làm mình lâm vào tình thế nguy cấp khi túi éo còn xu lẻ nào, thế là mình cũng đành muối mặt ký lại căn tin… Đúng là cái lợi thế đôi khi nó lại hại cái thân, đời mà… Dù sao thì bọn bạn và cả chỉ huy trong đơn vị nhìn mình với ánh mắt GATO cũng là 1 cái thú vị, haha… Mà nói thật nhiều khi gấu của 1 thằng nào đó vào thăm người yêu trong đơn vị cũng là 1 điều không hay, cũng chỉ vì cái tật GATO muôn đời của người VN… Đợt mình còn tại ngũ có thằng nọ quê ở Gia Lai biên chế ở đại đội 20 trinh sát trông xấu cực mà có con người yêu phải nói là cực xinh luôn, 3 vòng đều vòng nào ra vòng nấy, da trắng mặt xinh, phải nói thuộc dạng hotgirl như trên facebook các trang girl xinh hay đăng vào thăm vào 1 ngày nghỉ Thường thì có gia đình hay người thân vào thăm thì tiểu đội của thằng lính đó đang công tác được phép cắt cơm từ nhà ăn đơn vị về để ăn tại phòng ở của đơn vị, đa số trường hợp người nhà của cánh lính hay đem thêm những đặc sản quê hương hay của ngon vật lạ của họ lên cho con em họ ăn hoặc biếu tặng các cốp ở đơn vị [em cũng khá khoái vì cứ thứ 7, chủ nhật có người nhà lên là thể nào hôm đó trong bữa cơm với các cốp cũng thêm đầy đặc sản…]… Không hiểu thằng này nghĩ sao mà dẫn luôn con bé người yêu xuống nhà ăn ngồi ăn cơm cùng bàn… Các bác cứ nghĩ xem nhà ăn có hàng trăm mạng đực rựa đang ăn uống ngấu nghiến thì có bóng gái, lại là gái cực xinh xuất hiện thì phút chốc náo loạn như ong vỡ tổ… Thằng nào cũng dừng nhai, dừng xới cơm, dừng múc canh vào bát để ngắm em đó, do thiếu gái quá mà… Rồi bàn bên cạnh cái bàn thằng và con đó ngồi lại là cái bàn của mấy thằng đại đội 17 công binh, mấy thằng này cùng đi 1 đợt, cùng tỉnh với em nhưng khác huyện, bọn nó manh động và lì + liều phải biết, ngay cả lính khóa trước mà bọn nó còn đập và ăn cơm cháy uống nước lã nằm ở nhà giam trung đoàn cả tháng trời cũng chỉ là điều bình thường [bọn này chính là bọn lính cựu bày trò quần chưa kéo phéc mơ tuya với 1 thằng tân binh như ở part 6 em đã kể]… Bọn đó bắt đầu nói khích và dùng những từ ngữ thô tục như “đờ-ụ… không em, thằng đó ngó vậy mà yếu sinh lý… đừng yêu làm chi, yêu anh nè…, cái thằng như gấu chó mà có người yêu xinh dữ bây…” và rất nhiều câu nữa đến mình nghe mà còn phải nóng mặt… Khổ cho thằng kia, đường đường là người yêu nó và đồng đội nó đang ăn bên cạnh, nếu cứ im lặng thì danh dự còn đâu, nó buộc lòng phản kháng… Và thế là 1 cuộc chiến trong nhà ăn giữa 2 đại đội 17 và 20 bắt đầu nhanh như cắt, dữ dội với chén đĩa bay tứ tung, xoong cơm, xoong canh ụp lên đầu, đấm đá túi bụi ứ hự làm bọn em đang ăn góc bên này cũng bỏ bát đũa đứng dậy mà xem và tránh “đĩa bay”… Cuộc chiến đang hồi cao trào và chưa có dấu hiệu kết thúc thì “Á!” 1 tiếng con gái thét lên và con bé kia đã dính trúng nguyên cái chén vào đầu cho dù nó đã cố nấp sau lưng người yêu, nó xỉu tại chỗ, máu bắt đầu chảy từ trán xuống, có lẽ sau này chắc cũng để lại sẹo thì 2 bên mới dừng tay lại, và thằng bồ nó thì bị nguyên cái nồi đập vào mặt làm thâm tím và dính đầy canh cải huyền thoại… Mấy thằng 17 rút ngay và bọn 20 thì lo đưa con bé kia xuống trạm xá, bọn em thì tiếp tục ăn và không ngớt bình luận về trận chiến đã xảy ra cho đến lúc cốp dẫn vệ binh xuống bắt cả nhà ăn ra sân đứng để truy lùng thủ phạm… Kết thúc đợt đó có tổng cộng hơn chục thằng ăn án kỷ luật nặng đi lao động suốt cả tháng trời… Từ đó thì không còn thằng nào đủ can đảm để dẫn người yêu mình xuống nhà ăn để ăn cơm chung nữa, và chắc con gấu của thằng xui xẻo nọ cũng ko bao giờ dám vào đơn vị thăm người yêu mình 1 lần nữa … Có bạn hỏi rằng trong doanh trại có cái nhà nào gọi là “nhà hạnh phúc” để cặp đôi được gặp nhau và XH với nhau như trong trại giam không thì mình xin thưa là không, vì đơn giản đây không phải là trại giam và các cốp chỉ huy không khuyến khích điều đó tí nào… Đơn giản là liên quan đến gái thì rất nhiều chuyện phức tạp sẽ xảy ra, như các bác thấy từ ngày xưa đến giờ điều nguy hiểm nhất với đàn ông chúng ta chính là phụ nữ, bao anh hùng dũng mãnh như Từ Hải cũng chết vì gái, mà bộ đội là lính tráng bảo vệ đất nước dính đến gái gú thì lấy sức đâu mà sẵn sàng chiến đấu hay thực hiện nhiệm vụ nên khoản đó là hoàn toàn không khuyến khích, nhất là tình huống xấu xảy ra là thằng lính có thể làm con gái nhà người ta có thai, buộc phải cưới vợ và đương nhiên là chuyện vợ con sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nhiệm vụ Nhưng chuyện trai gái mà, ở nhà đã XH liên tục nên đối với trai và cả với gái thì điều đó không thể thiếu thốn quá lâu… Bây giờ đã ở trong hoàn cảnh khác nên phải nghĩ kế… thế là nhiều chị vác hàng lên thăm người yêu ở bộ đội, cũng là để cái “chuyện ấy” bớt đi sự kiềm nén, thiếu thốn bấy lâu nay, và dĩ nhiên là việc XH này cũng phải lén lút… Nói về những chuyện này thì em có những kỷ niệm hài hước nhớ mãi không thể nào quên trong đời lính… Số là khi ấy đơn vị em có 1 thằng cu nọ nhập ngũ đợt sau em 6 tháng, nó tên là H, quê ở 1 huyện miền núi của Khánh Hòa, cũng chơi với em khá thân thiết… có 1 con bồ ở quê, mà nó cũng là phi công trẻ, con nọ hơn nó 2 tuổi và bằng tuổi em… Ngày thứ 7 nọ, con bé đó mới cùng gia đình thằng đó vào thăm nó… Sau 1 ngày dạo chơi quanh doanh trại, đi căn tin này nọ… thì tối đến, lúc giờ đi ngủ thì người nhà được sắp xếp ngủ ở 1 phòng của đơn vị nào đó còn trống [trường hợp đơn vị đó đi làm kinh tế hay hành quân dã ngoại ở bên ngoài]… người nhà thằng đó thì đã đi hết xuống dưới đơn vị kia để ngủ rồi thì con bé đó vẫn còn lần quần với thằng đó một lúc rồi mới đi, và thằng H mò lên phòng em mượn 1 tấm tăng dày dùng để mắc võng [trong khi trời khô tạnh nóng rang] thì em [thừa kinh nghiệm với mấy vụ này] nhủ thầm là sắp có “chuyện hay” để xem rồi … Thế là sau giờ đi ngủ là bắt đầu gác đơn vị, ca gác đầu tiên lại là thằng H nọ gác, lúc đầu em đi ra phía sau dãy phòng ở còn nhìn thấy nó ôm AK đứng đó mà 1 lúc sau ra xem lại thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa… Mà em là lính cựu nên thừa biết nó chỉ có thể mò ra 1 chỗ khá kín đáo và an toàn duy nhất là ở cái nhà kho sau lưng nhà vệ sinh, cái nhà kho này chủ yếu chất đồ mô hình, học cụ huấn luyện và mấy cái can, doa, thùng xách nước tưới rau… Khổ nổi là cái nhà kho này lại gần sát bên cái …hầm chứa phân tươi để tưới rau của đơn vị nên loanh quanh ở đó cũng hít phải cái mùi hương rất chi là …nồng nàn của nó, nhưng chỉ duy nhất chỗ đó là khá kín đáo và an toàn, phù hợp cho chuyện “đôi lứa” mà thôi… Thằng quân y cùng phòng đã ngáy pho pho rồi thì em nhảy xuống giường, đi chân nhện nhè nhẹ mở cửa ra, đóng lại rồi tiếp tục lăng ba vi bộ thật nhẹ nhàng đến sau nhà vệ sinh, đến gần chỗ cái nhà kho rồi thì dừng lại, định nấp vào mấy dàn đậu đũa rậm rạp bên cạnh, em vừa bước tới bỗng đụng vào 1 bóng đen cái uỵch làm hết hồn suýt đái ra quần, định thần lại thì có đến 2-3 bóng đen lố nhố, theo phản xạ em rút cái đèn pin tí tẹo mua ở căn tin ra soi thì thấy ngay là thằng Đ, thằng B và thằng X ở cùng tiểu đội với thằng H nọ đang lom khom ở đấy, đệch cụ bọn này cũng mò ra đây à… Em à 1 tiếng và suýt phì cười vì gặp 1 bọn cũng chung 1 mục đích là đi “review” như em, cứ như 4 thằng ăn trộm gặp nhau vậy Cái nhà kho của đơn vị nó không có cửa, chỉ có 1 tấm liếp mỏng che đỡ cho mưa khỏi tạt và trên tường đầy lỗ thông gió ngang tầm mắt của 1 người… Cả 4 thằng chẳng thằng nào nói với thằng nào một tiếng vì quá hiểu tình hình rồi… cùng tiến lại gần nhà kho, nhẹ nhàng từng bước 1 để không gây ra tiếng động… Ghé sát tai vào tường, em và mấy thằng kia nghe thấy những tiếng “chùn chụt”, là tiếng gì chắc các bác biết... đều đặn và tiếng thở hổn hển pha lẫn nhau nhè nhẹ phát ra [thiếu mỗi tiếng rên như phim Liên Sô đấu Mẽo thôi], xin lỗi nếu có phàm tục nhưng em chỉ review chi tiết nhất… Bỏ mẹ nó, trời tối đen như mực nên thằng nào thằng nấy cố dán mắt vào mấy lỗ thông gió nhìn vào mà chẳng thấy được cái gì sất… Cả bọn đang chú ý theo dõi quên trời quên đất và thằng nào thằng nấy đang lúc 10h đêm mà cẳng giữa cứ 6h mới chết chứ … Đang say mê nghe truyện “ma” trực tiếp sống động được 1 lúc thì từ phía dãy phòng ở đơn vị vang lên một tiếng gọi đanh gọn nhưng đầy mùi chết chóc của tay đại đội phó: “Gác đâu? Thằng nào gác đâu rồi ???” … Câu chuyện với tình huống đột ngột này sẽ diễn biến ra sao, hẹn chapter sau sẽ rõ vì chapter này đã quá dài …


Page 11

Thể theo yêu cầu của các thanh niên, trong part này em sẽ review về người lính và tình yêu… cũng như những mối tình ngộ nghĩnh của em thời quân ngũ... Do khá dài và thời gian hạn hẹp nên em xin phép chia thành nhiều chapter lẻ lẻ vậy… Nói thật trong thời gian này biết các bác hóng review của em lắm nhưng thời gian hạn hẹp, cũng như gặp khá nhiều chuyện không vui nên thật sự nhiều lúc chẳng có tâm trạng mà viết đâu ạ… Trong khi em muốn viết thật sâu sắc và chi tiết nhưng không kém phần hài hước cho đỡ phần nhàm chán, cho các bác xem được 1 bài viết mà em tâm đắc nhất. Chỉ mong các bác xem xong cho em 1 cmt động viên tích cực giống thím review về nghề vệ sĩ bên kia để cho thớt em đông vui 1 tí, chứ để lạnh nhạt thế này buồn lắm các thím ạ … Lính thì hầu hết cũng chỉ là thằng thanh niên mới lớn bước vào đời, cũng có tình yêu chứ trái tim đâu phải là sắt đá… Có rất nhiều thằng khi ra đi mang kiếp F.A [điển hình là em] nhưng cũng có không ít thằng lưu luyến một mối tình với người ở lại… “Xa nhau thì nhớ, bên nhau thì hay dỗi hờn…” như một câu hát trong bài hát của Phạm Trưởng, là bài nào không biết thì các bác Gu gồ nhá… Khoảng cách địa lý giữa 2 người con trai và con gái là cái đáng sợ nhất trong tình yêu, và đó là điều không ai mong muốn khi có một tình yêu thật sự… Nó cũng là nguyên nhân gây ra bao nhiêu cuộc tình tan vỡ, dù cuộc tình đó có đẹp đẽ biết bao nhiêu Nói thật, 18 tháng – 1 năm rưỡi với người đời cũng khá là ngắn ngủi, cho dù với bọn em thì nó dài đằng đẵng vì thằng nào cũng chờ ngày về với bao ấp ủ, bao dự định… Và chắc với bọn con gái thì đó cũng là 1 thời gian quá dài… Ngẫm lại ngày xưa trong thời chiến tranh khốn khó thì lòng chung thủy của các bậc cô chú đi trước quả đáng thật là khâm phục, có những người con trai đã ngã xuống nhưng người con gái ở lại quyết thủ tiết 1 mình thờ người yêu, thờ chồng… Thời nay xã hội phát triển, mọi thứ đã đổi thay về mọi mặt... “5 năm du học em chờ - 2 năm nghĩa vụ em lờ anh luôn…” Một câu thơ vui nhưng lại là sự thật đáng buồn với cánh lính bọn em… Biết bao nhiêu thằng ra đi để lại một người thương nhớ nhưng rồi thời gian cũng như 1 liều thuốc thử, vào lính rồi nhiều thằng lại quay lại với kiếp F.A… … Cũng phải thôi, một người con gái cần nhiều thứ lắm, nhất là vòng tay ấm áp và sự quan tâm săn sóc của người con trai ở bên cạnh, chia sẻ những niềm vui-nỗi buồn những lúc cô đơn… Trong khi đó lính như bọn em đã đi thì xác định cách ly với người thân gia đình, với xã hội trong 1 thời gian khá dài ăn cơm phần, mặc áo lính thì làm sao có thể đem lại những điều đó cho người mình thương yêu … Còn bên ngoài thì có biết bao nhiêu vệ tinh đang hăm he đổ bộ vào mục tiêu đã vắng chủ, và thời đại này thì “xưa rồi” cái tư tưởng “yêu nhau rồi khó khăn nào cũng vượt qua, hoàn cảnh nào cũng chiến thắng”, lớ ngớ thì mất người yêu như chơi, con gái thời nay mà… Nói thế thôi chứ cũng còn một số người con gái chung thủy, quyết gìn giữ bản thân chờ người yêu đến ngày về, nhưng chắc cũng là số ít… Vì trong thời gian đi nghĩa vụ ấy em có biết bao nhiêu thằng đồng đội mới vào thì điện thoại, thư từ người yêu ríu rít, một thời gian sau thì lại là kẻ được nhận lời nói chia tay, có những trường hợp đau lòng hơn thì phải nhận được tin người yêu đi lấy chồng trong khi ngày về còn rất xa xăm… Trong quân đội cũng cấm lính xài điện thoại với các hầu hết các đơn vị, dịch vụ điện thoại bàn thì ít mà người thì nhiều, mấy ai được xài liên tục, chỉ có cách liên lạc hiệu quả nhất là viết thư tay, mà thư thì cả tuần mới đến tay người nhận, đợi nhận thư lại từ người đó thì thêm cả tuần nữa, trong khi đó ngoài xã hội nhắn tin, điện thoại ầm ĩ cả ngày còn chưa ăn nữa là… Đời người mà, mấy ai với mối tình đầu mà đi đến hết cuộc đời được, chưa nói đến chuyện vào quân ngũ là những tháng ngày cách xa đằng đẵng… Như em từ ngày biết yêu đến giờ, đã 6-7 mối tình vắt vai, có cả mối tình hình thành ngay khi còn trong quân ngũ… bây giờ lại quay về kiếp F.A … Không chém chứ hầu hết bạn bè đồng đội em khi mới vào quân ngũ thì có gấu, có ex lên thăm thú được một thời gian đầu, thời gian sau thấy vắng dần và im luôn, hỏi ra mới biết tạch cmnr … Nhiều thằng từng khóc, từng rơi nước mắt và bỏ cơm vài bữa vì thất tình… Haizz, đúng là lòng dạ đàn bà Là thằng lính thì khi lên đường làm nghĩa vụ quân sự nếu hên hên và có cơ thì được đóng quân ở gần nhà như quận-huyện đội hoặc tỉnh đội, có thể tranh thủ thời gian thứ 7 – chủ nhật được phép về thăm nhà, còn đi các vùng sâu, vùng xa hoặc tỉnh xa như em thì trong 18 tháng đó được nhõn 12 ngày phép, gồm 10 ngày về thăm nhà và 2 ngày đi xe ra, đi xe vào lại đơn vị… Nếu ở các tỉnh xa thời gian đi xe quá 1 ngày trở lên thì được đi phép 14 ngày ví dụ từ Thanh Hóa trở ra ngoài Bắc với nơi em đóng quân… Thường thì khi vào phục vụ trong quân đội với thời hạn được hơn 1 năm rồi thì mới được về phép, có nhiều thằng lười về đến mức gần đến ngày ra quân cách 1-2 tháng rồi mới về phép, lên đơn vị lại 1 thời gian ngắn rồi ra quân… Trong thời gian tại ngũ, người nhà hoặc bạn bè, người yêu vẫn được phép lên thăm vào các ngày nghỉ như ngày thứ 7, chủ nhật hoặc ngày lễ, Tết… Thường thì gia đình và bạn bè hay vào chơi ngày thứ 7 và ở lại 1 đêm đến chiều chủ nhật thì về… Cuộc sống xa gia đình, xa người thân làm cánh lính cũng khá là buồn và nhiều lúc nhớ nhà quay quắt, nên có ai đó lên thăm thì vui lắm… Hoặc thằng nào có người yêu lên thăm thì vui và hãnh diện biết bao… Nói thật với các bác chứ đời lính cũng vui và kỳ cục lắm, trong đó thì lấy đâu ra gái ngoài mấy bà cô già làm nhân viên hợp đồng dưới bếp, nên tình trạng thiếu gái dù chỉ để …ngắm xảy ra là rất trầm trọng… Bởi vậy nếu có em nào là người yêu của cánh sĩ quan, hay là người yêu của thằng lính quèn, hoặc đơn giản chỉ là 1 chị gái, một em gái của thằng nào đó vào trong đơn vị thì sẽ có hàng trăm ánh mắt ở tứ phía dõi theo, sục sạo khắp người em đó và trong mắt thằng nào thằng nấy thì đó đúng là một …thiên thần cho dù em đó có lacoste, có cá sấu ma chê quỷ hờn hay mức nào đi chăng nữa, dù rằng khi ở ngoài đời với em thì mấy em này chán chẳng buồn nhìn hoặc nếu được cho/tặng không thì cũng đánh cho 1 trận, báo cho công an gô cổ vào đồn … Mỗi em gái vào đó đều ngượng đỏ mặt hoặc cảm thấy sướng lâng lâng, hoặc tự hào khi đi ngang qua chỗ nào cũng có tiếng hú, tiếng ré, tiếng trêu chọc và chắc là họ cũng có cảm giác như 1 siêu mẫu đang đi trên sàn catwalk với hàng trăm người vây quanh hoặc là 1 cô hoa hậu với biết bao nhiêu fan hâm mộ... Em nào mà mặt xinh, da trắng dáng chuẩn đi ngang qua chỗ nào có lính tụ tập thì chỗ ấy bỗng bật lên bao tiếng thở dài, tiếng nuốt nước bọt đánh ực và thằng nào là ex của em ấy thì có biết bao anh mắt căm thù, ghen tỵ với GATO hằm hằm nhìn vào [trong đó có cả em đấy nhá]… Hôm nào đơn vị nào có gái bạn hoặc gấu or chị/em của lính vào thăm thì hôm đấy đơn vị đó vui như ngày hội… Có những thằng nhận phụ cấp xong chỉ dằn túi để đó đếch dám chi tiêu gì, khi đi huấn luyện hay lao động khát nước cũng chẳng dám mua lon nước uống, đói bụng chẳng dám mua cái bánh để ăn… nhưng gặp gái, có thể là gặp lần đầu tiên và là người xa lạ chả quen biết lại tỏ ra vô cùng hào phóng, dẫn xuống căn tin ngồi và có thể dốc sạch tiền trong túi mua vô số bánh kẹo nước nôi để cả đống đấy mà ngồi chém gió với em út, dù rằng mối quan hệ đó có thể chẳng đi đến đâu… Thằng nào thấy gái cũng ráng vênh mặt lên, chải chuốt rất đĩ thỏa rồi tỏ ra ga lăng quan tâm săn sóc các em ấy rất nhiệt tình, dù rằng với anh em đồng đội chả bao giờ được tốt như vậy Haizz đúng là bọn con trai chúng mình dại gái hết chỗ nói… Em thì chẳng như vậy đâu, bí quyết của em là mỗi khi có em gái của thằng nào đó vào đơn vị thăm anh, bọn đồng đội nó xun xoe tập trung lại hỏi han, chọc ghẹo và tranh thủ làm quen thì mình lại làm mặt lạnh lùng, giả đò ngó lơ hoặc nói chuyện, hỏi han ở mức bình thường có thể là lạnh nhạt thật ra là vẫn để ý đến mấy ẻm… Thế mà cách đó lại đặc biệt hiệu quả, các bác cứ hình dung giữa một đám đông suồng sã như nhau thì người có cử chỉ khác người vẫn là người được để ý đến nhiều nhất Cũng may là mình khi đó thì khuôn mặt khá là trẻ so với tuổi, mặt mũi có thể gọi là bảnh trai, dễ thương và hay cười nữa, đặc biệt là em hát khá hay nên được các em ấy chú ý lắm [không chém nhé] chứ nếu là “bad boy” mà chảnh kiểu đó thì ế cả đời… Thế nên mình im ỉm như vậy lại quen được với nhiều em nhất, thậm chí là quen cả mối của mấy anh chỉ huy, và nhờ cách đó mà đã hình thành được cả vài mối tình thật sự đấy mà mình sẽ kể sau trong 1 chapter ở part này… Trong khi đám bạn cờ hó lại không hiểu tại sao mình ù lì như vậy lại được các em ấy quan tâm một cách đặc biệt, đến nỗi mời mình đi căng tin uống nước cũng chủ động thanh toán, mặc dù mình vẫn lịch sự móc túi ra trả, nhiều khi đi lên thăm mình dẫn cả đám bạn theo, xuống dưới căn tin kêu ê hề bánh trái nước nôi ra chém gió, làm mình lâm vào tình thế nguy cấp khi túi éo còn xu lẻ nào, thế là mình cũng đành muối mặt ký lại căn tin… Đúng là cái lợi thế đôi khi nó lại hại cái thân, đời mà… Dù sao thì bọn bạn và cả chỉ huy trong đơn vị nhìn mình với ánh mắt GATO cũng là 1 cái thú vị, haha… Mà nói thật nhiều khi gấu của 1 thằng nào đó vào thăm người yêu trong đơn vị cũng là 1 điều không hay, cũng chỉ vì cái tật GATO muôn đời của người VN… Đợt mình còn tại ngũ có thằng nọ quê ở Gia Lai biên chế ở đại đội 20 trinh sát trông xấu cực mà có con người yêu phải nói là cực xinh luôn, 3 vòng đều vòng nào ra vòng nấy, da trắng mặt xinh, phải nói thuộc dạng hotgirl như trên facebook các trang girl xinh hay đăng vào thăm vào 1 ngày nghỉ Thường thì có gia đình hay người thân vào thăm thì tiểu đội của thằng lính đó đang công tác được phép cắt cơm từ nhà ăn đơn vị về để ăn tại phòng ở của đơn vị, đa số trường hợp người nhà của cánh lính hay đem thêm những đặc sản quê hương hay của ngon vật lạ của họ lên cho con em họ ăn hoặc biếu tặng các cốp ở đơn vị [em cũng khá khoái vì cứ thứ 7, chủ nhật có người nhà lên là thể nào hôm đó trong bữa cơm với các cốp cũng thêm đầy đặc sản…]… Không hiểu thằng này nghĩ sao mà dẫn luôn con bé người yêu xuống nhà ăn ngồi ăn cơm cùng bàn… Các bác cứ nghĩ xem nhà ăn có hàng trăm mạng đực rựa đang ăn uống ngấu nghiến thì có bóng gái, lại là gái cực xinh xuất hiện thì phút chốc náo loạn như ong vỡ tổ… Thằng nào cũng dừng nhai, dừng xới cơm, dừng múc canh vào bát để ngắm em đó, do thiếu gái quá mà… Rồi bàn bên cạnh cái bàn thằng và con đó ngồi lại là cái bàn của mấy thằng đại đội 17 công binh, mấy thằng này cùng đi 1 đợt, cùng tỉnh với em nhưng khác huyện, bọn nó manh động và lì + liều phải biết, ngay cả lính khóa trước mà bọn nó còn đập và ăn cơm cháy uống nước lã nằm ở nhà giam trung đoàn cả tháng trời cũng chỉ là điều bình thường [bọn này chính là bọn lính cựu bày trò quần chưa kéo phéc mơ tuya với 1 thằng tân binh như ở part 6 em đã kể]… Bọn đó bắt đầu nói khích và dùng những từ ngữ thô tục như “đờ-ụ… không em, thằng đó ngó vậy mà yếu sinh lý… đừng yêu làm chi, yêu anh nè…, cái thằng như gấu chó mà có người yêu xinh dữ bây…” và rất nhiều câu nữa đến mình nghe mà còn phải nóng mặt… Khổ cho thằng kia, đường đường là người yêu nó và đồng đội nó đang ăn bên cạnh, nếu cứ im lặng thì danh dự còn đâu, nó buộc lòng phản kháng… Và thế là 1 cuộc chiến trong nhà ăn giữa 2 đại đội 17 và 20 bắt đầu nhanh như cắt, dữ dội với chén đĩa bay tứ tung, xoong cơm, xoong canh ụp lên đầu, đấm đá túi bụi ứ hự làm bọn em đang ăn góc bên này cũng bỏ bát đũa đứng dậy mà xem và tránh “đĩa bay”… Cuộc chiến đang hồi cao trào và chưa có dấu hiệu kết thúc thì “Á!” 1 tiếng con gái thét lên và con bé kia đã dính trúng nguyên cái chén vào đầu cho dù nó đã cố nấp sau lưng người yêu, nó xỉu tại chỗ, máu bắt đầu chảy từ trán xuống, có lẽ sau này chắc cũng để lại sẹo thì 2 bên mới dừng tay lại, và thằng bồ nó thì bị nguyên cái nồi đập vào mặt làm thâm tím và dính đầy canh cải huyền thoại… Mấy thằng 17 rút ngay và bọn 20 thì lo đưa con bé kia xuống trạm xá, bọn em thì tiếp tục ăn và không ngớt bình luận về trận chiến đã xảy ra cho đến lúc cốp dẫn vệ binh xuống bắt cả nhà ăn ra sân đứng để truy lùng thủ phạm… Kết thúc đợt đó có tổng cộng hơn chục thằng ăn án kỷ luật nặng đi lao động suốt cả tháng trời… Từ đó thì không còn thằng nào đủ can đảm để dẫn người yêu mình xuống nhà ăn để ăn cơm chung nữa, và chắc con gấu của thằng xui xẻo nọ cũng ko bao giờ dám vào đơn vị thăm người yêu mình 1 lần nữa … Có bạn hỏi rằng trong doanh trại có cái nhà nào gọi là “nhà hạnh phúc” để cặp đôi được gặp nhau và XH với nhau như trong trại giam không thì mình xin thưa là không, vì đơn giản đây không phải là trại giam và các cốp chỉ huy không khuyến khích điều đó tí nào… Đơn giản là liên quan đến gái thì rất nhiều chuyện phức tạp sẽ xảy ra, như các bác thấy từ ngày xưa đến giờ điều nguy hiểm nhất với đàn ông chúng ta chính là phụ nữ, bao anh hùng dũng mãnh như Từ Hải cũng chết vì gái, mà bộ đội là lính tráng bảo vệ đất nước dính đến gái gú thì lấy sức đâu mà sẵn sàng chiến đấu hay thực hiện nhiệm vụ nên khoản đó là hoàn toàn không khuyến khích, nhất là tình huống xấu xảy ra là thằng lính có thể làm con gái nhà người ta có thai, buộc phải cưới vợ và đương nhiên là chuyện vợ con sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến nhiệm vụ Nhưng chuyện trai gái mà, ở nhà đã XH liên tục nên đối với trai và cả với gái thì điều đó không thể thiếu thốn quá lâu… Bây giờ đã ở trong hoàn cảnh khác nên phải nghĩ kế… thế là nhiều chị vác hàng lên thăm người yêu ở bộ đội, cũng là để cái “chuyện ấy” bớt đi sự kiềm nén, thiếu thốn bấy lâu nay, và dĩ nhiên là việc XH này cũng phải lén lút… Nói về những chuyện này thì em có những kỷ niệm hài hước nhớ mãi không thể nào quên trong đời lính… Số là khi ấy đơn vị em có 1 thằng cu nọ nhập ngũ đợt sau em 6 tháng, nó tên là H, quê ở 1 huyện miền núi của Khánh Hòa, cũng chơi với em khá thân thiết… có 1 con bồ ở quê, mà nó cũng là phi công trẻ, con nọ hơn nó 2 tuổi và bằng tuổi em… Ngày thứ 7 nọ, con bé đó mới cùng gia đình thằng đó vào thăm nó… Sau 1 ngày dạo chơi quanh doanh trại, đi căn tin này nọ… thì tối đến, lúc giờ đi ngủ thì người nhà được sắp xếp ngủ ở 1 phòng của đơn vị nào đó còn trống [trường hợp đơn vị đó đi làm kinh tế hay hành quân dã ngoại ở bên ngoài]… người nhà thằng đó thì đã đi hết xuống dưới đơn vị kia để ngủ rồi thì con bé đó vẫn còn lần quần với thằng đó một lúc rồi mới đi, và thằng H mò lên phòng em mượn 1 tấm tăng dày dùng để mắc võng [trong khi trời khô tạnh nóng rang] thì em [thừa kinh nghiệm với mấy vụ này] nhủ thầm là sắp có “chuyện hay” để xem rồi … Thế là sau giờ đi ngủ là bắt đầu gác đơn vị, ca gác đầu tiên lại là thằng H nọ gác, lúc đầu em đi ra phía sau dãy phòng ở còn nhìn thấy nó ôm AK đứng đó mà 1 lúc sau ra xem lại thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa… Mà em là lính cựu nên thừa biết nó chỉ có thể mò ra 1 chỗ khá kín đáo và an toàn duy nhất là ở cái nhà kho sau lưng nhà vệ sinh, cái nhà kho này chủ yếu chất đồ mô hình, học cụ huấn luyện và mấy cái can, doa, thùng xách nước tưới rau… Khổ nổi là cái nhà kho này lại gần sát bên cái …hầm chứa phân tươi để tưới rau của đơn vị nên loanh quanh ở đó cũng hít phải cái mùi hương rất chi là …nồng nàn của nó, nhưng chỉ duy nhất chỗ đó là khá kín đáo và an toàn, phù hợp cho chuyện “đôi lứa” mà thôi… Thằng quân y cùng phòng đã ngáy pho pho rồi thì em nhảy xuống giường, đi chân nhện nhè nhẹ mở cửa ra, đóng lại rồi tiếp tục lăng ba vi bộ thật nhẹ nhàng đến sau nhà vệ sinh, đến gần chỗ cái nhà kho rồi thì dừng lại, định nấp vào mấy dàn đậu đũa rậm rạp bên cạnh, em vừa bước tới bỗng đụng vào 1 bóng đen cái uỵch làm hết hồn suýt đái ra quần, định thần lại thì có đến 2-3 bóng đen lố nhố, theo phản xạ em rút cái đèn pin tí tẹo mua ở căn tin ra soi thì thấy ngay là thằng Đ, thằng B và thằng X ở cùng tiểu đội với thằng H nọ đang lom khom ở đấy, đệch cụ bọn này cũng mò ra đây à… Em à 1 tiếng và suýt phì cười vì gặp 1 bọn cũng chung 1 mục đích là đi “review” như em, cứ như 4 thằng ăn trộm gặp nhau vậy Cái nhà kho của đơn vị nó không có cửa, chỉ có 1 tấm liếp mỏng che đỡ cho mưa khỏi tạt và trên tường đầy lỗ thông gió ngang tầm mắt của 1 người… Cả 4 thằng chẳng thằng nào nói với thằng nào một tiếng vì quá hiểu tình hình rồi… cùng tiến lại gần nhà kho, nhẹ nhàng từng bước 1 để không gây ra tiếng động… Ghé sát tai vào tường, em và mấy thằng kia nghe thấy những tiếng “chùn chụt”, là tiếng gì chắc các bác biết... đều đặn và tiếng thở hổn hển pha lẫn nhau nhè nhẹ phát ra [thiếu mỗi tiếng rên như phim Liên Sô đấu Mẽo thôi], xin lỗi nếu có phàm tục nhưng em chỉ review chi tiết nhất… Bỏ mẹ nó, trời tối đen như mực nên thằng nào thằng nấy cố dán mắt vào mấy lỗ thông gió nhìn vào mà chẳng thấy được cái gì sất… Cả bọn đang chú ý theo dõi quên trời quên đất và thằng nào thằng nấy đang lúc 10h đêm mà cẳng giữa cứ 6h mới chết chứ … Đang say mê nghe truyện “ma” trực tiếp sống động được 1 lúc thì từ phía dãy phòng ở đơn vị vang lên một tiếng gọi đanh gọn nhưng đầy mùi chết chóc của tay đại đội phó: “Gác đâu? Thằng nào gác đâu rồi ???” … Câu chuyện với tình huống đột ngột này sẽ diễn biến ra sao, hẹn chapter sau sẽ rõ vì chapter này đã quá dài …


Page 12

Thể theo yêu cầu của nhiều bác hỏi về chuyện ma trong quân đội thì hôm nay em sẽ gửi đến một phần câu chuyện này… Ma đương nhiên là điều thiên về tâm linh trong cuộc sống của chúng ta, tuy nó vô hình hay hữu hình, cho dù quan niệm duy tâm hay duy vật thì ít nhiều đại đa số chúng ta đều tin là có ma phải không nhỉ? Có người bảo là không có ma, có người bảo là chắc chắn có, có người không sợ, có người lại sợ đến teo trym điển hình như …em, thú thực là từ nhỏ đến giờ em sợ ma phải biết các bác ạ, đến tuổi này vẫn còn sợ chứ đừng nói gì đến lúc nhỏ… Không hiểu sao các đấng sinh thành của em thì chả biết sợ ma là gì mà em thì hoàn toàn ngược lại… Lúc nhà ban đêm chả dám bước ra sau vườn vào buổi tối, khuya thì nhiều lúc đứng trong nhà đái ra vì nhà vệ sinh nó ở sau nhà… Đến lúc vào trong quân đội thì do yêu cầu nhiệm vụ mà nhiều lúc chẳng thoái thác được, ví dụ đi gác đêm, đi trực ban… nên nhiều lúc đơn độc giữa màn đêm đen tối mịt mùng mà run bần bật, lạnh sống lưng ấy chứ… Đơn vị em khi đó đóng quân giữa 1 vùng đồi núi mà trước năm 1975 là chiến trường ác liệt bậc nhất mặt trận Tây Nguyên, quân cách mạng đập nhau với quân Mỹ và quân VNCH chan chát… Số người chết của 2 phe do bom mìn, mũi tên hòn đạn thì không kể xiết, mấy ông chỉ huy cố cựu còn bảo là lúc mới về xây dựng doanh trại những năm 97-98 ở đó khi xe múc đào đất làm móng lên đào được vô số xương người, vật dụng binh lính, thậm chí ngay nơi doanh trại đơn vị em đóng quân bây giờ chưa chắc đã bốc hết được hài cốt ở phía dưới nữa ấy chứ… Có lúc đào hố rác hay hố phân có thằng còn đào được vài mảnh xương chả biết là xương gì nhưng chắc ko phải là xương động vật, hãi quá phải chạy đi mua thẻ hương về khấn vái rồi lấp lại ! Ở trong đó tình trạng gặp ma không phải là ít, giờ ngồi type những dòng này mà đôi lúc em còn lạnh sống lưng ấy chứ! Nói đến chuyện ma ở đơn vị em là phải nói đến chuyện đi gác kho quân nhu, kho đạn vào ban đêm. Bất cứ thằng lính nào được cắt gác vào các ca khuya từ 10h tối trở đi thì đó là 1 điều hãi hùng kinh khủng! Ở các doanh trại quân đội lớn cấp trung đoàn trở lên thường có 2 kho chính, kho quân nhu chứa các loại quân trang như mũ, áo, giày, dép, chăn, màn… để cấp cho lính mới vào hoặc khi đến kỳ hạn, và chứa cả gạo, thực phẩm… Kho đạn thì chứa các loại súng trực chiến, các loại đạn từ nhỏ như 7,62 ly AK đến lớn như cối 100 ly với số lượng hàng chục tấn để cấp đi bắn huấn luyện và đạn sẵn sàng chiến đấu, có biến xảy ra thì lên kho nhận đạn nhét đầy băng và ba lô rồi đi ngay. Kho quân nhu ở dưới này gần đơn vị 1 tí thì còn đỡ sợ chứ kho đạn vì đặc thù an toàn nên được xây dựng rất xa khu vực doanh trại giữa 1 rừng keo lá tràm rộng lớn, xung quanh được bao bọc bởi các ụ đất cao để ngăn sóng xung kích phòng khi kho đạn nổ do sự cố [Kho đạn khi nổ tạo sức ép cực cao tỏa ra xung quanh gọi là sóng xung kích các bác ạ, bom nguyên tử gây ra chết người chủ yếu là do thằng sóng xung kích này… Em nghe mấy ông cấp tá bên kỹ thuật kể ở Gia Lai năm nào đó nổ 1 kho đạn lớn mà sức ép mạnh đến nỗi 1 ông xe ôm đứng cách đó cả cây số mà cũng ngoẻo không kịp ngáp do sức ép đè lên mạnh đến nỗi hộc máu luôn !] và đầy các trụ thu lôi để chống sét… Do liên quan đến chuyện súng đạn ko phải là đơn giản nên các kho này được canh phòng cẩn mật 24/7/365, quân số gác thì luân chuyển giữa các đơn vị. 1 ca gác là 1 tiếng đồng hồ, mỗi thằng gác kho đạn được cấp cho 3 viên đạn nhét trong băng, có tình huống khẩn cấp như kẻ gian đột nhập kho đạn hoặc có âm mưu tấn công lính gác thì viên đạn đầu được phép bắn chỉ thiên để cảnh cáo, uy hiếp buộc đầu hàng và thông báo cho tiếp viện tới ứng cứu, viên thứ 2 được phép bắn gãy tay hoặc chân để khống chế kẻ gian và viên thứ 3 để tiêu diệt kẻ đó nếu vẫn ngoan cố [trường hợp này bức bách quá mới bắn chứ lỡ bắn chết là bị điều tra và nguy cơ ra tòa án binh rất cao], cái vụ này cũng đòi thằng lính gác trong tình huống khẩn cấp đó phải ngắm chuẩn, ngắm kỹ chứ lỡ bắn 3 viên chả trúng phát nào, kẻ gian nó xông tới thì có mà ngỏm củ tỏi . Em cũng nghe lính cựu kể lại là rước đây có vụ thanh niên côn đồ gì đó ở địa bàn đóng quân đến gây sự với vệ binh trước cổng, tay vệ binh đó bị đập hội đồng ức quá rút AK ra quét ngay làm tử ẹo 1 thằng và thương tật vài thằng, rốt cuộc tay vệ binh đó ra tòa án binh và đi bao nhiêu năm thì không biết, sau vụ đó thì chuyện đạn dược để gác bị quản lý rất gắt gao và chỉ có ở điểm nóng như ở cổng chính và kho đạn mới có đạn trong băng mà gác, chứ nếu ở đơn vị mà có đạn thì chắc em và anh T trong part đi trộm bầu review đã không về an toàn và lành lặn như thế đâu !Kho đạn nằm giữa một vạt rừng keo rộng lớn, 4 góc có 4 trạm gác và chòi gác cách xa nhau, ban ngày thì chẳng sao nhưng khi màn đêm buông xuống thì… Thời chiến đây là 1 khu vực đóng quân của quân đội chế độ cũ liên tục bị quân giải phóng tiến công, dấu tích các hầm hào công sự nhiều chỗ vẫn còn, và người chết cả 2 bên ở chốn đó thì đương nhiên rất nhiều, thời chiến mà… Và còn nhiều vụ lính nghĩa vụ cũng tử ẹo ở đây, em cũng nghe ông chỉ huy em kể lại thôi, có vụ là 2 tay chiến sĩ người Bắc nọ đi trước em vài năm, nửa đêm lên đó gác buồn đời hay sao mà xách rượu theo ngồi chén tạc chén thù với nhau, rượu vào ngà ngà rồi nhớ nhà nhớ người yêu hay buồn chuyện tình cảm gì đó chỉ muốn chết, 1 ông rút AK chĩa vào mình lên đạn định tự sát, ông kia thấy vậy giằng ra để ngăn cản thì súng cướp cò nổ cái đoàng, ông giằng súng ra đó trúng đạn vào đầu chết ngay tại chỗ! Ông định tự sát thấy vậy tỉnh cả rượu rồi hối hận không kịp nữa, quay súng vào mình bóp cò tự sát luôn! Nghe tiếng súng nổ người ta chạy ra thì không kịp nữa rồi, ông chiến sĩ tự sát đang hấp hối thều thào được vài lời giải thích rồi cũng đi luôn … Rồi 1 vụ nữa là 1 ông chiến sĩ nọ cũng người Bắc gần đến ngày ra quân được cắt gác ở kho đạn đó, vui vì sắp được về hay sao mà leo lên chòi gác cũng xách theo 1 chai rượu, ở trên chòi đó uống sạch rượu say mèm ngủ quên rồi trúng gió đi về thiên đường luôn! Vì ca gác cuối nên vài tiếng sau người ta lên đổi gác thì thấy nằm co ro trên chòi gác, tay ôm khẩu AK mà người lạnh ngắt từ lúc nào rồi ! Mà các bác biết không, chết vì vô kỷ luật như uống rượu, tự sát trong quân đội thời gian trước đây cũng bị kỷ luật rất nghiêm chứ không phải đơn giản chết là xong đâu, em nghe kể trước đây người vi phạm kỷ luật dẫn đến chết bỏ vào quan tài xong rồi chỉ huy đứng trước quan tài đọc quyết định kỷ luật, quyết định tước quân tịch, rồi đem chôn ở đâu đó quanh đơn vị, vài năm sau gia đình mới được đem về, mà khi chôn cũng chôn đứng quan tài chứ không được chôn nằm như bình thường !!! Người ta bảo là khu vực đó lành ít dữ nhiều, nên mới như vậy… Nhiều lúc em có công việc như đi đổi đạn, nhận đạn về đơn vị đi qua thấy cũng ớn lạnh sống lưng… Đơn vị em cũng phải đi gác kho đạn, có lúc quân số đi làm kinh tế gần hết mà còn mình mình ở đơn vị thì em cũng phải vác súng lên đó mà gác… Có hôm nọ, phiên em gác ở kho đạn là từ 12h đêm - 5h sáng vì thiếu quân số nên phải gác thay, mai ngủ bù, mà lại trúng vào ngày mồng 1 âm lịch [ngày này thì các bác biết nó thiêng cỡ nào rồi] , thế éo nào tay trực kho đạn lại cắt em gác trúng ngay cái chòi nhìn ra khung rừng keo âm u phía trước, 3 cái chòi kia đều nằm ở 3 góc kia, mỗi chòi cách nhau cũng gần trăm mét nên chả nhìn thấy nhau đâu! Lên đổi gác thấy thằng ở đơn vị kia nó mừng rỡ và chạy mất dép, còn lại mình mình ở trên cái chòi cao hơn 5-6m gì đó với khẩu AK nặng trĩu trong tay, một cái đèn pin 2 pin ánh sáng mờ mờ mà pin thì cũng sắp hết do thằng gác ca trước bàn giao lại… trong túi thủ sẵn gói thuốc rẻ tiền Eagle hút khét lẹt giá 5k/gói, đời lính chỉ có vậy thôi, bác nào ở khu vực Gia Lai - Kon Tum chắc biết loại thuốc này. Quy định khi đi gác không được hút thuốc mà sợ con mẹ gì nữa, giờ đó mấy tay chỉ huy cũng ôm chăn mà ngủ chứ chả hơi đâu mà đi kiểm tra, nhưng bỏ gác thì càng chết nữa vì đột xuất mấy thằng trong kho lỡ buồn buồn nó soi đèn pin ra không thấy mình thì báo động cho chỉ huy trung đoàn và đi ăn cơm khám, đào hố, gánh phân cả tháng là có ngay ! Nói thật lúc này thần kinh em nó căng lên như dây đàn rồi, mồ hôi mồ kê ướt cả sống lưng vì sợ dù lúc này ngoài trời rất lạnh, mặc 2-3 lớp áo thun, áo K03 và áo ấm bộ đội rồi mà vẫn co ro, mồm rít thuốc liên tục, mà nghe phong phanh đâu cái chòi em gác ngày xưa 2 ông kia tự sát ở ngay gần đấy nên càng run hơn… Buồn ngủ díp mắt lại nhưng em vẫn cố thức và thi thoảng quét ánh đèn pin mờ mờ vào khoảng tối thăm thẳm trước mặt nhưng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo những bóng cây keo cao lớn xen kẽ vào nhau… Đứng được 1 lúc lâu, giở đồng hồ casio thần thánh ra coi thì mới 1 tiếng trôi qua, còn tận 4 tiếng nữa mới hết ca, mỏi chân quá em ngồi xuống ghế rồi thiếp đi lúc nào không hay, đột nhiên một luồng gió lạnh từ đâu ập ngay vào gáy làm em bừng tỉnh dậy, theo phản xạ em vớ ngay khẩu AK đặt trên đùi đứng phắt dậy, quét đèn pin tứ tung nhưng chẳng thấy gì ngoài những cơn gió lạnh như gió bão liên tục thổi ù ù vào làm rừng cây lay động mạnh chúng ! Đột nhiên ánh đèn pin mờ ảo quét qua chùm cây phía trước rừng cây làm em giật nảy người, có 1 bóng trắng mờ ảo như bóng người lướt qua rồi biến mất, rõ ràng là mắt em nhìn thấy mồn một chứ chẳng hoa mắt !!! Lúc này nói thật với các bác là chỉ còn nước đái ra quần mới đủ nhưng chắc do tiết niệu em tốt nên chỉ teo trym lại thôi chứ chả đái đâu, đờ người vì sợ, lập tức em lên đạn khẩu AK đánh rốp, hô to: “Ai! Đứng lại không tôi bắn !” Hô cho to, cho có khí thế đỡ sợ vậy thôi, chứ mấy thằng bên kia nó có nghe nó cũng chả dám qua đâu! Vả lại lúc này em thừa biết phía dưới kia là “cái gì” rồi, vì giờ này cũng ko ai điên dại gì đâu mà đi dưới rừng keo như vậy! Em soi lại đèn pin kỹ vào chỗ đó 1 lần nữa mà chẳng thấy gì, chỉ toàn là gốc keo lay động xào xạc không thôi… Nói thật lúc đó chỉ muốn vứt súng ở đó mà chạy về đơn vị nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, làm như vậy không những bị phạt mà còn bị coi là hèn nhát, bị bêu rếu nữa nhưng em gắng gượng, tay chân run lẩy bẩy rút gói thuốc và cái bật lửa ra châm điếu thuốc đưa lên miệng, lúng túng thế nào vừa châm lửa rít mồi thuốc xong em làm rơi cái bịch cái hộp quẹt xuống nền chòi, nó văng ra và rơi xuống khoảng tối phía dưới… Thôi chết rồi! Giờ có cho vàng em cũng ko dám xuống mò tìm cái bật lửa ở phía dưới đâu, biết nó văng góc nào mà tìm ??? Đã đen lại còn lắm lông, xác định là điếu cuối cùng cho đến sáng vì thiếu lửa nên em rít từng hơi nhè nhẹ, ngồi bệt xuống sàn chòi, cố gắng trấn an mình và hát khe khẽ trong miệng cho đỡ sợ… 4 bề vắng lặng như tờ, thi thoảng tiếng cú kêu “Cú…! Cú…!” và tiếng con nai “tố hộ, tố hộ” giữa đêm khuya làm không gian càng thêm rùng rợn, tiếng gió khẽ đưa xào xạc… Em vừa bật đèn pin lên định soi xem mấy giờ rồi thì “Phụp!” Ôi cái đệch, cái gì thế này, hết pin !!! Ánh đèn pin vụt tắt, thế là “hy vọng ánh sáng” cuối cùng của em cũng đã tắt bụp ! đ.m cái thằng gác ca trước, nó soi cái éo gì mà lúc đưa tới tay em thì pin cũng cạn kiệt, tình thế này thì ko biết phải xử lý ra sao, không ngờ lúc này mây đen trên trời đã dần tản ra, nhường chỗ cho ánh trăng mờ mờ, quên mất hôm nay là mùng 1 nhưng trời âm u nên chẳng thấy trăng, em tự nhủ như thế… Nhưng nhắc đến từ “mùng 1” thì em lại càng rợn người hơn, các bác có biết là người ta quan niệm “mùng 1 là ngày…” mà thôi em chả nhắc lại đâu, giờ ngồi type nhớ đến những chi tiết đó em lại nổi da gà, lạnh sống lưng nè… Mọe, hôm nay là ngày gì mà đen vật vã, giờ pin chả có để mà soi, thuốc chả có lửa mà mồi… Ngán ngẩm, dựng cây súng bên người em tựa hẳn vào vách chòi, bỗng dưng một đợt gió mạnh ùa tới, cái chòi rung lắc khá mạnh làm khẩu súng đổ cái ầm xuống gần cửa chòi, em đứng dậy lúi húi nhặt nó lên thì “Á á á á á !!! Ôi trời ơi!” Em hét lên, cái gì thế này ??? Một cảnh tượng khủng khiếp lần đầu tiên trong đời em thấy hiện ra trước mặt em…


Page 13

Chapter 4: Tiếp tục câu chuyện kinh hoàng...Mọe, hôm nay là ngày gì mà đen vật vã, giờ pin chả có để mà soi, thuốc chả có lửa mà mồi… Ngán ngẩm, dựng cây súng bên người em tựa hẳn vào vách chòi, bỗng dưng một đợt gió mạnh ùa tới, cái chòi rung lắc khá mạnh làm khẩu súng đổ cái ầm xuống gần cửa chòi, em đứng dậy lúi húi nhặt nó lên thì “Á á á á á !!! Ôi trời ơi!” Em hét lên, cái gì thế này ??? Một cảnh tượng khủng khiếp lần đầu tiên trong đời em thấy hiện ra trước mặt em… Một quầng lửa, vâng, chính xác là 1 quả cầu lửa, thưa các bác, cứ như nó là 1 bó bùi nhùi dễ cháy quấn tròn lại được đốt cháy ngùn ngụt đang bay trên đám ngọn keo sát kho đạn... Cứ như trong các bộ phim phép thuật phương Tây, quả cầu lửa được các thần linh hoặc phù thủy tung ra để kill đối thủ của mình. Em há hốc mồm, đơ người vì chưa thấy cảnh tượng đó bao giờ Khẩu AK siết chặt trong tay, trong phút giây ấy có lẽ em mất kiểm soát bản thân nên cứ đứng nhìn quả cầu lửa đang bay qua lại trước mặt, cách chòi canh em có lẽ cũng chừng 2 chục mét có lẽ, nhưng cũng thêm may lần nữa là tiết niệu tốt nên cũng chưa đến mức bĩnh ra quần. Vụt phát, quả cầu biến mất, như chưa từng xuất hiện. Nếu nó thật sự là bùi nhùi lửa do ai đốt ném lên chắc chắn sẽ rơi xuống đám lá keo khô phía dưới và còn cháy âm ỉ, nhưng nó đã biến mất, như chưa hề có trước mắt em. Định thần lại, bỗng có ánh đèn pin lóe lên phía dưới chòi và có tiếng gọi cất lên: "Có chuyện gì vậy X?" Tiếng gọi ấy như một làn hơi ấm thổi vào con tim lạnh giá [văn tí ] làm em tự dưng thấy ấm hẳn người và tỉnh táo lại ngay. "Có chuyện gì thế em" ??? Ánh đèn pin chiếu thẳng vào em, à thì ra tiếng gọi của anh Khoa thủ kho đạn. Miệng vẫn còn lắp bắp, em nói líu cả lưỡi: "Anh à, hình như em gặp...". "Gặp cái gì?" Anh Khoa hỏi gấp, "em gặp..." em lắp bắp... Anh Khoa dường như đã hiểu ra câu chuyện, "Tao biết rồi, mày xuống đây". Xốc lại bao xe đạn trước bụng, choàng khẩu AK chéo trước ngực, em líu ríu bám thang từ chòi xuống đất, run rẩy đến mức chân cố lắm mới đặt được vào bậc thang. Xuống tới đất, anh Khoa tắt đèn pin thì thào "Tao biết rồi, mày gặp ma chứ gì". "Trời, sao anh biết". "Mẹ nó tao còn lạ gì? Thằng nào đi gác xui lắm mới không gặp chứ hên thì gặp tuốt". Anh rút bao con ó trong túi ra chìa cho em, em bảo "Em còn thuốc đây, mà rơi cái hộp quẹt rồi" nhưng cũng rút 1 điếu xòe lửa phát, rít 1 hơi căng lồng ngực, feel phải biết. "Ở đây thì như vậy thôi, các cụ và các cụ bên kia còn nhiều lắm, đêm về buồn buồn nên đi dạo đấy" anh trầm ngâm bảo. "Tao đang làm sổ kiểm kê trong nhà nghe mày thét lên là đã biết mày dính rồi, mấy thằng góc kia chắc cũng đái ra quần đố chúng nó mà dám qua, chắc giờ không dám ngủ gật cho đến sáng đâu". "Thế anh gặp rồi ạ?" em bần thần hỏi. "Gặp suốt, có điều riết quen thôi, cứ bơ đi mà sống. Nói chung tao cũng chán kiếp giữ kho này rồi, ráng 5 năm rồi chuyển về quê thôi". Anh Khoa là người gốc Bắc, em chẳng biết anh ấy quê ở đâu nhưng cũng là COCC nhưng thi SQLQ1 không đậu, đi nghĩa vụ rồi đi theo con đường quân nhân chuyên nghiệp. Ngày ngày quản lý kho đạn, bảo dưỡng hoặc sửa chữa thay thế lặt vặt mấy khẩu súng, pháo. Anh cũng chưa đến 30 tuổi nhưng đời binh nghiệp, cứ thấy mặt là trừ đi bớt 5-10 tuổi vì cái đặc thù nghề này cũng làm ai già trước tuổi và phải nói là cực kỳ độc hại. "Ớn quá anh ạ, em lần đầu tiên thấy đấy...". "Cho mày lên giữ kho như tao rồi cũng quen dần thôi, thôi leo lên gác tiếp đi, quẹt tao đây, xài đỡ. Cố mà thức đến sáng, đừng để ý gì xung quanh nữa, là xong". A giơ tay lên xem đồng hồ: "1h30 rồi, mày cố thêm vài tiếng nữa, tao vào ngủ đây". Nói xong anh quay ngoắt đi, ánh đèn pin le lói xa dần về phía khu nhà kho, em vội lủi thủi leo lên chòi... Lòng ngao ngán không thể tả, không thèm đứng nữa, em ngồi bệt xuống sàn, gác khẩu AK lạnh lẽo sang 1 bên, trong súng có 3 viên đạn K56, chỉ ước có nguyên 1 băng đạn đầy mà xả mà quét cho nổ khắp rừng cho đỡ sợ... Ánh trăng vằng vặc dần dần xé màn mây đen chiếu sáng nhè nhẹ xuống mặt đất, em không dám nhìn vào khoảng rừng trước mặt nữa mà tựa hẳn vào thành chòi, nhìn thẳng vào mặt trăng. Nhớ ngày nhỏ những đêm 4h, 5h sáng thức dậy, bố em dẫn em đi bộ thể dục, nhìn vào mặt trăng trên bầu trời, thấy những vệt đen mà hình dung Chị Hằng, Chú Cuội đang ngồi dưới gốc đa. Tự dưng nhớ những ngày tháng ấu thơ mà vô tư ấy, bất giác 2 dòng nước mắt trào ra chảy dài trên gò má. Trên nền trời đen thẫm tô điểm những ngôi sao, thi thoảng vài vệt sao băng xoẹt qua, có cái sao băng lớn đến mức sáng cả vùng trời như 1 tia chớp... Em cảm thấy buồn, thấy nhớ nhà, thấy mình thật sự vô dụng trong cái xã hội này quá... Bây giờ ngoài kia, mọi người ngon lành trong giấc ngủ trong cái lành lạnh ban đêm, mình thì ngồi đây, ôm súng gác trước mọi điều khó tin xảy ra trước mắt kia. Khi ấy, nghĩ về tương lai bất giác em thấy thật mờ mịt. Học hành bằng cấp chưa có, cha mẹ già thì ở quê, càng nghĩ càng thấy buồn tủi... Châm thêm 1 điếu thuốc, cổ họng khản đặc nhưng vẫn cố nuốt từng hơi... Tự dưng ao ước thèm khát có 1 cái ĐTDD, đầy tiền trong tài khoản để điện về nói chuyện với ba mẹ thật nhiều, nhưng rồi nghĩ, cũng chẳng biết nói gì, mà ước cũng chẳng bao giờ có. Em thở dài, xốc lại chiếc áo khoác cho đỡ lạnh, duỗi thẳng 2 chân về trước. Em cứ ngồi đó miên man suy nghĩ cho đến lúc mắt díp lại lúc nào không hay và từ từ chìm vào giấc ngủ. Được một chốc, bỗng em choàng tỉnh bởi 1 làn gió lạnh, phải nói cực lạnh đến mức lạnh sống lưng, giơ cái Casio F-91W thần thánh lên, đã 3h hơn, em mới ngủ được có 1 tiếng rưỡi. Quờ tay tìm gói thuốc, trong gói chỉ còn đúng 1 điếu, cái quẹt cũng đẫm sương đêm quẹt hoài không cháy, em bèn hì hục chà bánh răng vào quần cho nó xẹt dần lên từng tia lửa. Quẹt đã cháy, em kê lên điếu thuốc trước miệng để châm. Ánh lửa nhỏ nhoi nhưng cũng đủ sáng một vùng nho nhỏ quanh chòi vì nó ở trên cao. Bất giác, em nhìn xuống cánh rừng keo trước chòi, trong khoảnh khắc le lói chút ánh sáng ấy, rõ ràng em nhìn thấy 1 bóng người, không rõ lắm nhưng cũng đủ em nhận biết người ấy đứng sau 1 gốc cây đang nhìn em, rồi vụt biến mất, như chưa từng đứng tại đó. Cái thùng quẹt trên tay em rớt bịch xuống sàn chòi nhưng không rơi hẳn xuống đất như cái trước. Cố gắng dằng tiếng thét khỏi buộc ra, như 1 phản xạ em tháo ngay khẩu AK trước ngực, rút băng đạn đang gắn trong súng ra xé ngay miếng giấy niêm phong băng đạn [băng đạn đi gác thường có 1 miếng giấy nhỏ có đóng dấu thủ trưởng đơn vị để niêm phong lại] rồi nhét vào lại, kéo lẫy khóa nòng lên đạn đánh rốp, bật đèn pin chĩa thẳng nòng súng vào chỗ em nhìn thấy ... hô nhỏ: "Ai, mau ra không tôi bắn". Đáp lại em là một không gian im lặng lạ thường, không 1 tiếng động, khi ấy em cũng đờ người ra hành động như 1 bản năng, tay bóp chặt cò súng, sẵn sàng nhả đạn nếu thấy bóng người ấy xuất hiện trở lại. Một khoảng thời gian trôi đi trong ngẹt thở. Chẳng có gì, chẳng có ai cả ?!! Cú! Một tiếng kêu ngay sau lưng làm em giật bắn mình, quay ngoắt ra sau 180 độ, em chĩa súng ngay vào chỗ có tiếng kêu định bóp cò luôn, nhưng kịp định thần lại nên thôi. Bỏ mẹ lúc đó mà bắn chắc cả E dậy chứ chẳng chơi rồi ăn án kỷ luật với kiểm điểm cũng no vì tiêu hao đạn dược không lý do. Em cảm giác rằng mình không thể ở trên chòi này 1 lúc nào nữa, dù chỉ 1 giây, bèn thu dọn đồ đạc, đeo súng nhảy xuống cắm đầu ù té chạy về phía dãy nhà quản lý khu kho... Không rõ lúc đó em chạy nhanh cỡ nào, nhưng hồi tưởng lại có lẽ thua Usan Bolt tí thôi [TDTT tí ^^]. Cửa phòng anh Khoa đóng chặt nhưng bên trong đèn vẫn sáng, em bèn rón rén bước lại cho dù đang thở hổn hển vì mệt, khẽ gõ cửa... Im lặng một lúc, tiếng Khoa vọng ra hỏi ai đấy, em bèn nói nhỏ: "Em đây anh, gác chòi B đây!" Cửa bật mở, "Mày vào đây làm gì, sao không gác?" "Em chịu rồi anh à, giờ có kỷ luật em cũng không đứng được trên ấy nữa..." Anh Khoa đang ngái ngủ nhưng cũng nhìn em từ đầu đến chân, lúc đó em sũng mồ hôi rồi cho dù trời rất lạnh... Anh bèn bảo:"Thôi ngồi đây cho đỡ sợ, xem chừng có ai lên đốc gác không rồi đến sáng cho hết ca hẵng về, mà các bố ấy giờ cũng đẫy giấc rồi". Nói xong anh vào phòng, đóng cửa lại ngủ tiếp. Em bèn ngồi bệt vào góc tối bên hông nhà, kín nhưng cũng đủ quan sát con đường nối từ những dãy nhà xa xa dưới kia đến kho đạn nếu có ai lên kiểm tra thì chạy ngược lên chòi gác tiếp. Nói thế nhưng ngồi 1 lúc cơn buồn ngủ lại ập đến, lần này thì em được ngủ say thật sự, một giấc đã đời cho đến lúc bị anh Khoa đập dậy, nhìn trời đã tờ mờ sáng, tiếng hô "1,2,3..." tập thể dục của các đơn vị đã vang lên... Xốc lại đồ đạc, không quên cảm ơn ông anh tốt bụng, em tót thẳng về đơn vị cất súng, đánh răng rửa mặt rồi xách đít đi ăn cơm sáng dưới nhà ăn... Qua 1 đêm kinh hoàng, rất may 1 thời gian ngắn sau đó đơn vị đi làm kinh tế về nên em không còn phải đi gác vào những đêm kinh hoàng như thế nữa... Lại một lần nữa, type những dòng này mà em bất giác lại rùng mình vì nhớ những chi tiết khủng khiếp ấy...Tái bút: Sau 1 thời gian dài mới quay lại hầu chuyện các bác được, có thể văn phong không được như xưa hoặc lâu ngày quá các bác đọc không còn cuốn hút như lúc trước được nữa thì cũng hãy thông cảm và ủng hộ cho em nhé, mà nhớ đá lên giùm cho em nghen... Cuốn hồi ký này còn rất dài với nhiều tình tiết như chuyện tình cảm, chuyện chuyến hành quân 500km, chuyện dân vận với những cô gái dân tộc thiểu số, chuyến đi kinh tế kinh hoàng... mà em sẽ cố gắng dành thời gian review và truyền tải trong tương lai với thời gian sớm nhất... Chân thành cảm ơn các bác đã đợi, đã đào mộ thread trong thời gian qua... Hẹn gặp lại với Chapter 5: Mối tình thoáng qua với cô giáo thuộc đơn vị kết nghĩa...


Video liên quan

Chủ Đề