Hướng dẫn đọc truyện đêm khuya chơi bà chủ

   

“Ôi, chán quá!” Trác Duệ An nằm trên ghế sofa mà bấm chuyển hết kênh này đến kênh khác. Trong lòng thầm hối hận không biết bao nhiêu lần thế nào khi chơi bóng rổ với bạn bè mà về trễ.

     

Vốn dĩ cha mẹ nói hôm nay sẽ đưa hai anh em đi ăn buffet mà kết quả vì anh không về nhà trước thời gian hẹn nên cha mẹ anh không đợi anh mà hai người tự mình đi.

     

“Thật là, cũng lớn tuổi rồi mà còn nóng nảy, trẻ con!” Trác Duệ tức giận ném điều khiển TV sang một bên rồi liếc mắt nhìn em gái Trác Tĩnh An đang ngồi ở bên kia ghế sofa đọc sách:

     

“Phải rồi, Tĩnh An à, hôm nay không phải em ở nhà cả ngày không ra ngoài sao? Sao lại không đưa em đi? Anh nghĩ cha mẹ không muốn đi cùng hai anh em mình vì sợ chúng ta sẽ làm kỳ đà cản mũi thế giới của hai người bọn họ thì có. "

   

...

     

Không có tiếng trả lời nên Trác Duệ An nhìn về phía cô em gái. Dường như Trác Tĩnh An không nghe thấy gì mà chỉ nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay, nếu không phải thỉnh thoảng có tiếng cô bé lật từng trang sách thì thật sự sẽ khiến người ta hiểu lầm cô là một bức tượng rồi.

     

“Tĩnh An?” Trác Duệ An vẫn không bỏ cuộc, nhưng cô vẫn không trả lời.

     

Được rồi, anh chịu thua. Em gái của anh từ nhỏ đã rất thích đọc sách, mà mỗi khi đọc sách thì tinh thần của cô đều tập trung cao độ, cho dù có nói gì thì con bé cũng không nghe được chứ đừng nói là đáp lại.

     

Nhưng  mà... TV không phát chương trình thú vị nào, mà trò chơi di động cũng chơi chán rồi còn bữa tối thì nhạt nhẽo. Mọi thứ đều khiến anh cảm thấy khó chịu. Bây giờ anh nói chuyện với em gái mà còn bị phớt lờ. Thật ra, Trác Duệ An là một người rất dễ bồn chồn, làm sao anh có thể trải qua một đêm buồn chán như vậy chứ?

     

Ngay sau đó, một ý tưởng nảy ra trong đầu của Trác Duệ An.

     

Không giống như mình, cô em gái Trác Tĩnh An từ bé đã là một cô gái trầm tính và luôn hiểu chuyện, vẻ ngoài rất thanh tú mà thành tích lại luôn đạt điểm xuất sắc, là một cô bé ngoan trong mắt các thầy cô và là một học bá trong mắt bạn bè trang lứa.

     

Anh không biết cô em gái vốn luôn trầm lặng và điềm đạm khi bối rối sẽ ra sao nhỉ?

       

Đúng vậy, ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu của Trác Duệ An là muốn trêu chọc em gái mình, mặc dù anh cũng cảm thấy mình hơi trẻ con khi làm như vậy nhưng so với buồn chán cả đêm thì vẫn hơn.

       

Anh nhẹ nhàng ngồi thẳng lưng rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, sau đó rón rén đến sau lưng em gái mà đưa hai tay giữ lấy mắt kính của cô, mà Trác Tĩnh An đang chăm chú đọc thật sự không để ý gì trong suốt quá trình.

     

“Trác Tĩnh An!” Trác Duệ An hét lên và lập tức tháo kính của em gái mình.

     

“A!” Trách Tĩnh An sửng sốt trước tiếng gầm bất ngờ của anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì sợ hãi mà khi phát hiện ra là trò đùa của anh trai, gương mặt cô lại từ trắng chuyển sang đỏ.

     

“Thật là, đáng ghét mà, anh hai à, mau trả lại kính cho em.” Trác Tĩnh An híp mắt bèn vươn tay chộp lấy.

     

Tuy nhiên, đây lại là mánh khóe của Trác Duệ An, anh lo lắng không có ai chơi cùng thì làm sao có thể trả lại kính dễ dàng như vậy vào lúc này?

     

“Anh không trả!” Anh giơ kính của em gái mình lên và chạy quanh sảnh.

       

“Anh à, trả lại cho em đi.” Trác Tĩnh An đuổi theo sau lưng anh trai một cách đáng thương. Cô thích đọc sách từ bé nên bắt đầu đeo kính từ rất sớm. Qua nhiều năm, cặp kính này gần như trở thành một phần cơ thể của cô. Thật ra, cô cận không nặng, nhưng cô cảm thấy lúng túng khi nhìn mọi thứ mà không có kính.

     

Quả nhiên, khi chạy qua giữa bàn cà phê và ghế sofa thì Trác Tịnh An đã ước tính sai chiều cao của bàn cà phê nên đầu gối trái của cô đập vào góc bàn cà phê.

     

“A.” Cô đau đớn kêu lên rồi mất thăng bằng mà sắp ngã xuống.

     

Cô nhắm mắt chờ cơn đau ập đến, nhưng giây tiếp theo cô đã rơi vào trong một vòng tay ấm áp.

     

Trác Tĩnh An kinh ngạc mở to hai mắt, lúc này mới nhận ra anh trai đã kịp thời ôm lấy mình, tuy rằng vẫn bị ngã trên ghế sofa mềm mại.

     

Bây giờ, cô đang bị anh trai ôm vào lòng mà đè lên người anh: "Cảm ơn anh."

     

Chờ đã, đè trên người anh ...? !

     

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trác Tĩnh An cuối cùng cũng trở lại bình thường rồi lập tức đỏ bừng, cô cố gắng chống đỡ để lấy khoảng cách với Trác Duệ An, nhưng tay phải lại không may chạm vào đũng quần của Trác Duệ An.

     

"Hì hì ..." Trác Duệ An đau đớn: "Em gái à, đừng nắm sinh mạng của anh chứ, nó rất mong manh đó."

     

“A!” Trác Tĩnh An hoảng sợ mà lập tức buông tay, thân thể mất đi sức chống đỡ lại ngã xuống, lần này khuôn ngực đầy đặn hoàn toàn đè lên lồng ngực cường tráng của Trác Duệ An làm khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng: "Em xin lỗi, anh hai."

     

“Cô gái ngốc.” Trác Duệ An bật cười: “Anh trai em nào có phải yếu đuối như vậy biết không?” Vừa nói, anh vừa gồng mình ngồi dậy rồi đỡ người em gái dậy, đưa mắt nhìn sống mũi của cô: ” Hơn nữa, anh là người chọc ghẹo em trước, muốn nói xin lỗi cũng là anh nên nói trước."

       

Anh đứng dậy giả vờ thư thái rồi đi vào bếp rót hai cốc nước mang ra phòng khách, một cho mình và một cho em gái, có vẻ không phải quá thư thái và tự nhiên, nhưng thực ra trong lòng Trác Duệ An lại hoàn toàn khác.

     

Vừa rồi Tĩnh An đè lên người anh, nếu anh không phản ứng nhanh, cô em gái sẽ bắt gặp mình lại có phản ứng với cô, như vậy sẽ bị Tĩnh An phát hiện rồi, nguy hiểm quá.

     

Tuy nhiên, cũng không thể trách anh chứ? Ai mà biết được một học sinh giỏi luôn đeo kính và trông không bắt mắt lắm như Trác Tĩnh An, sau khi tháo kính ra lại có đôi mắt trong veo mà vô cùng xinh đẹp và bộ ngực thì ... Quá lớn.

     

Với hai bầu vú căng tròn và mềm mại áp vào ngực, người đàn ông nào mà không sôi máu chứ? !

     

Nhưng mà, Tĩnh An là em gái ruột của anh đó, không nên không nên, Trác Duệ An thầm nói trong lòng. Anh buộc mình phải hít thở sâu vài lần và khi lão nhị dưới háng bình tĩnh trở lại thì anh lại ngồi trên ghế sofa.

       

Lúc này, mặc dù Trác Tĩnh An đã cầm sách đọc tiếp nhưng cô không thể tập trung nữa.

     

Nhìn vẻ mặt đỏ bừng của em gái mà Trác Duệ An cũng không đành lòng, muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí nên anh thản nhiên hỏi câu hỏi mà mình chưa nhận được đáp án.

     

"Tiện thể, Tĩnh An à, hôm nay anh chơi bóng rổ về muộn, không phải cả ngày hôm nay em ở nhà suốt sao? Sao cha mẹ không đưa em đi cùng?"

       

"Đó là bởi vì, là bởi vì ..." Rõ ràng, vẻ ửng hồng trên khuôn mặt của Trác Tĩnh An đã dịu bớt lại đỏ hơn lúc nãy.

     

Trác Duệ An bối rối, câu hỏi này khó trả lời thế sao? Tại sao em gái lại có vẻ ngại ngùng nhỉ? Chẳng lẽ là đến kỳ kinh? Hay là đang giảm cân?

     

Trong khi Trác Duệ An đang suy đoán về những lý do khác nhau trong đầu, thì dường như cuối cùng Trác Tĩnh An đã hạ quyết tâm và nói: "Bởi vì em nghĩ việc ở cùng với anh hai quan trọng hơn việc được ăn ngon."

   

Chủ Đề