Jack Sue là gì

07.06.2018, 04:35

Ngày tham gia: 30.09.2016, 14:09
Bài viết: 179
Được thanks: 27 lần
Điểm: 9.96

[Đam mỹ - Hiện đại] Một chút cũng không giống chàng Jack Sue trong Mary Sue - Tề Sở - Điểm: 9

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +

[Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện]

Một Chút Cũng Không Giống Chàng Jack Sue Trong Mary Sue

Tác giả: Tề Sở

Thể Loại: Xuyên thư, vườn trường, ôn nhu mạnh mẽ trung khuyển công x mặt than bình tĩnh phun tào thụ, công sủng thụ, ngụy tình địch biến tình nhân, ấm áp phun tào văn.

Edit: M.M.B

Nguồn: //wattpad.com

Độ dài: 17c

Trạng thái: Full

Giới thiệu:

Đây là một câu truyện nói về nhân vật chính xuyên qua thành anh chàng Jack Sue trong Mary Sue văn.

Bối cảnh: Là bộ truyện thiếu nữ mà ai cũng có tiền, bức tranh châm biếm bối cảnh vườn trường? Loại hình: Vườn trường thuần ái. [...] Bối cảnh "khởi đầu": Người con gái bình thường yêu mến anh chàng đẹp trai lãnh khốc, yêu hận đan dệt soạn nên một vỡ nhạc kịch đồng thoại mỹ lệ [ nôn] Mary Sue tiểu thuyết lãng mạn thuần khiết phun tào văn tiểu thuyết lãng mạn thuần khiết Jack Sue...

Đại khái con đường tiến triển là như vậy? Jack Sue cũng không quá ăn khớp nên không cần để ý nhiều thứ như vậy. *Mary Sue: tương tự với kiểu nv thánh nữ chính nặng tính YY,kiểu hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở, người gặp người mê:v *Jack Sue: là một biến thể từ "Mary Sue", tương tự "Tom Sue", ám chỉ nhân vật nam chính được buff siêu ảo lòi, thường dùng để cho tác giả tự sướng:v

Phân loại: Vườn trường Vai chính: Nam chính quân [Âu Dương Thuấn], Tô Nghiêu.

Phối hợp diễn: Lam Tuyết Nhi, nam phụ thứ 1, nam 2, nam 3, nam 4 bla blo.

Đã sửa bởi Dương Hạ Vũ lúc 07.06.2018, 12:42.

07.06.2018, 04:38

Ngày tham gia: 30.09.2016, 14:09
Bài viết: 179
Được thanks: 27 lần
Điểm: 9.96

Re: [Đam mỹ - Hiện đại] Một chút cũng không giống chàng Jack Sue trong Mary Sue - Tề Sở - Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +

[Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện]


1: Họ Tô đều là thụ -- Căn cứ vào thống kê vô cùng không trọn vẹn

Tô Nghiêu xuyên vào bên trong một bộ Mary Sue văn. Mary Sue văn vườn trường.

Ngày đó, tác giả của Mary Sue văn vẫn hơi có chút thường thức, cũng không cấp cho vai nữ chính đôi mắt bảy màu, có một người cha nắm giữ mạch máu kinh tế toàn cầu, người mẹ là đại mỹ nhân đệ nhất thế giới các loại, coi như là thiên kim nhà giàu dạng phổ thông, chỉ có điều, đáng thương là nữ chính từ nhỏ đã bị chị gái ghen ghét đố kỵ hãm hại, sinh hoạt hằng ngày cũng không phải rất tốt -- kỳ thực chính là nữ chính có chứng vọng tưởng bị hại mà thôi _

Sau đó nữ chính dựa vào năng lực của bản thân tiến vào ngôi trường quý tộc nhất nhì thế giới, sau đó tại trường học quý tộc đã gặp được nam chính lạnh lùng khốc soái cuồng bá duệ, bắt đầu lữ trình Mary Sue.

Nội dung vở kịch đặt ra chính là như vậy, mà nữ chính xuất thân từ gia đình có tiền dạng phổ thông, cho nên tiến vào trường học như vậy, kỳ thực cũng là chỉ là một con chim sẻ mà thôi.

Tô Nghiêu vừa vặn cũng xuyên qua trở thành thiếu gia của một gia đình có tiền bậc trung, thiếu gia này vừa hay cũng bị mang đến trường học quý tộc này, mà còn cùng lớp với nữ chính nữa chứ!

Dựa theo nguyên tác đã đặt ra, bên trong bộ Mary Sue này cũng có mấy cái pháo hôi. Thật bất hạnh, đứa con trai khả ái bị Tô Nghiêu xuyên qua chính là một người trong số đó.

Đúng, con trai khả ái -- xấu xí như thế sao có thể xứng với nữ chính?! Nguyên chủ không chỉ có yếu đuối, hơn nữa còn rất nhu nhược, lại là một người đáng yêu, một người không có bối cảnh lại thiếu nam tính như vậy, ở tại trường học này cũng chỉ có thể bị người khác khi dễ. Dựa theo kế hoạch là một ngày nào đó, đúng lúc cậu bị người khác khi dễ, nữ chính điều khiển bảy sắc cầu vồng từ trên trời giáng xuống đánh đuổi đám người xấu bắt nạt cậu, từ đây cậu liền nhất kiến trung tình với nữ chính...Ai da, bảy sắc cầu vồng cái gì chứ, thật ra là do cậu tự tưởng tượng ra mà thôi, đại khái là bị đánh đến hoa mắt chóng mặt cho nên mới nhìn lầm đó mà, từ trên trời giáng xuống là thật, nhưng mà là do nữ chính không biết bị cái gì ngáng chân, sau đó bay đi, sau đó liền đè trúng đám người xấu đang bắt nạt thân thể mà Tô Nghiêu xuyên qua, sau đó đám người xấu đó đã bị đè bẹp, cuối cùng là người đã được cứu.

Thế nhưng nội dụng ở chỗ này xảy ra sai lệch một chút xíu, thân thể nguyên chủ của Tô Nghiêu cũng bị đè, hơn nữa lại còn bị đặt ở phía dưới cùng, đại khái hình như là cũng "thăng" luôn, sau đó bởi vì không thể phản kháng lại các nhân tố đồng dạng nên Tô Nghiêu đã xuyên qua luôn.

Lúc Tô Nghiêu tỉnh lại, là đang ở phòng y tế của trường học, vai nữ chính đang ngồi ở một bên chăm sóc, cơ mà lúc này đã nằm nhoài lên giường nằm ngủ. Theo lý [ định lý Mary Sue], lúc này Tô Nghiêu cần phải vô cùng cảm kích vai nữ chính, đồng thời cũng yêu vai nữ chính luôn. Thế nhưng nét mặt bây giờ của Tô Nghiêu là như vầy: = =

Đầu tiên cậu cảm thấy rất là TMD, cậu cư nhiên đã xuyên việt.

Tiếp theo, cậu biểu thị rất may mắn, ký ức của nguyên chủ vẫn còn ở đó.

Sau đó, cậu cảm thấy không thể nói nên lời, dựa theo ký ức của nguyên chủ, hình như cậu đã xuyên vào bộ truyện Mary Sue rồi.

Tại sao cậu biết hả? Bởi vì mấy ngày trước cậu đã vừa vặn đọc qua bộ truyện này chứ sao! Ấn tượng khắc sâu -- bởi vì quá Mary Sue, hơn nữa dĩ nhiên cậu xem xong rồi mới thốt lên "mẹ nó"! [ đừng hỏi cậu vì cái mao* gì mà đi đọc hết, cậu cũng rất khó hiểu là vì cái mao gì mà lại đọc xong bộ này.]

*Mao: Lông, t cảm thấy để mao nó moe hơn:3

Sau đó cậu biết, dựa theo nguyên tác đã đặt ra, cậu nên yêu nữ chính.

Tô Nghiêu liếc mắt nhìn nữ chính, tiếp tục cái biểu tình này: = =

Tô Nghiêu cảm giác mình là người bình thường, đối mặt với ân nhân nhưng thật ra là hung thủ đè chết mình này, rất muốn hạ thủ.

Hoàn hảo là phần diễn của nhân vật tốt thí này không nhiều, tiếp xúc với nữ chính cũng không nhiều, từ đầu tới đuôi, phần diễn chủ yếu của cậu là thầm mến nữ chính, tôn thuộc tính của nữ chính này lên hàng vạn nhân mê.

Đã như vậy, thì cứ làm một thiếu gia có tiền hảo hảo hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt của ngôi trưởng đẳng cấp nhất trong thế giới Mary Sue truyền thuyết này thôi.

Tô Nghiêu yên lặng nắm tay làm một cái thủ thế "yes" trong lòng.

-- Ê, cậu tiếp thu cũng quá nhanh rồi đó!

Thế là Tô Nghiêu bắt đầu "sinh hoạt vườn trường trong Mary Sue".

Không có một ai phát hiện, nguyên bản là một đứa con trai con nhà phổ thông, tính cách ngại ngùng, độ tồn tại gần như trong suốt. Sau khi bị nữ chính đè bẹp như vậy, độ tồn tại lại càng thêm trong suốt, xuất quỷ nhập thần giống như ma trơi. Đám người trước đây thường hay bắt nạt cậu bởi vì không tìm được người, qua một thời gian, cũng không tiếp tục bắt nạt cậu nữa... Hoặc có thể nói là quên đi bắt nạt cậu.

Bởi vì nguyên nhân là truyện đã được định sẵn, cho nên thỉnh thoảng nữ chính cũng sẽ quan tâm cậu một chút, bất quá bởi vì còn vỏ những đã đổi "ruột", cho nên cậu không có dù chỉ một chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, trái lại cảm thấy... = = thật là phiền mà, phiền như thế sao nam chính có thể yêu được chứ hả? Tô Nghiêu có chút buồn lo vô cớ.

Đại khái là bởi vì nguyên tác chịu ảnh hưởng quá lớn từ người Nhật Bản, cho nên trong trường học trồng rất nhiều cây anh đào. Tô Nghiêu tiến lại gần một cái cửa số sát mặt đất nhìn ra bên ngoài, có thể ngước mắt nhìn thấy, mọi vật cơ bản đều bị nhấn chìm ở trong biển hoa, hồng hồng nguyên một vùng, đẹp không sao tả xiết.

Tô Nghiêu đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, lấy kính mắt xuống, xoa xoa mũi, lúc nâng mắt lên chợt sửng sốt một chút -- tuy rằng đã chuẩn bị tốt tâm tư làm một người con trai khả ái, mà quả nhiên lúc nhìn thấy bóng người hiện lên cửa sổ, vẫn có chút không quen... Tô Nghiêu ngây ngẩn với chính bản thân một lúc [nhưng thật ra là ngắm đến ngu người rồi], sau đó đeo kính mắt lên, làm bộ như không có chuyện gì mà rời khỏi cái cửa sổ. Nhưng trên thực tế, biểu tình trong lòng của Tô Nghiêu lúc này là: [/////////////////////]

Cho nên, kỳ thực Tô Nghiêu vẫn có chút không thể khống chế. Hiện tại cậu đang cố gắng thích ứng với thân thể mới của bản thân, kiềm chế để cho mình không làm chuyện gì biến thái đối với cái thân thể này. Đến nỗi ngay cả kính mắt, bởi vì phát hiện thân thể này bị cận thị nhẹ, liền đeo theo một cặp kính để đối phó, nhất thời biến thành một con mọt sách!

Sinh hoạt trong trường học cũng dần dần thích ứng. Giờ chỉ còn sinh hoạt trong gia đình... Căn cứ vào ký ức được để lại, thì ra thân thể này cũng không phải rất thân với cha mẹ, cho nên cũng không có khó khăn gì quá lớn.

Tô Nghiêu thở dài, không có việc gì làm lại bắt đầu nhớ đến những người bạn ở kiếp trước... Được rồi, cũng không có mấy người bạn, vậy thì nhớ cha mẹ vậy... Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu nằm ngủ luôn....Chuyện phía sau, cậu bị lão sư bắt đứng hành lang không cần nhắc đến.

Sau đó, nếu thời gian không sai biệt lắm thì đã đến lúc nam chính xuất hiện.

Lại phải nhắc đến thời điểm nam chính xuất hiện, Tô Nghiêu cũng có ở đây. Bởi vì lúc đó, cậu và nữ chính đồng thời được nam chính "anh hùng cứu mỹ nhân"... Thôi được rồi, cứu cậu chỉ là tiện tay mà thôi.

Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ buổi lễ hội văn hóa của trường, bởi vì nữ chính được phân công đóng vai công chúa, nên bị nữ phụ ghen tỵ, sau đó đã bị chận ngay vào góc tường. Căn cứ vào khởi đầu đã được đặt ra, vào lúc này, người thầm mến nữ chính - bạn học Tô Nghiêu đi ngang qua thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, nhưng mà bởi vì quá yếu nên cũng bị chận ngay vào góc tường... Bất quá tình huống bây giờ là, bạn học Tô Nghiêu chỉ là đi ngang qua, đã bị bạn học nữ chính gọi lại cầu hỗ trợ, sau đó không có cách nào phản kháng, nên cũng bị kéo lại chận vào góc tường.

Vào lúc này, khuôn mặt của nữ chính tràn đầy áy náy nói với cậu: "Xin lỗi, đã liên lụy cậu."

Tô Nghiêu rất muốn đánh cô ta một cái: Mẹ nó, vậy cô còn gọi tôi làm cái quái gì!

Ngoài đứa con gái vây chặt hai người họ còn có thêm mấy tên vệ sĩ giúp đỡ, nhìn ra là học trưởng của câu lạc bộ nhu đạo. Tô Nghiêu còn nghĩ, đến lúc đánh người, các cậu tuyệt đối đừng làm mất mặt nhau đó nhá.

Bởi vì bên trong nguyên tác, Tô Nghiêu tựa hồ là đã bị đánh bầm dập rồi thì nam chính mới xuất hiện, cho nên Tô Nghiêu cũng không ôm bất cứ mong đợi gì với nam chính.

Sau đó, Tô Nghiêu liền ôm cái đầu bị hành hung một trận -- không phải như vậy mà, rõ ràng là các người đi bắt nạt nữ chính, vì cái gì mà con tốt thí như tôi lại thê thảm như vậy!... Cứ như vậy, Tô Nghiêu bị đánh đến ngất đi. Trước khi ngất, mờ mờ nhìn thấy, một đôi mắt khốc soái cuồng bá duệ, cái này....chắc chính là nam chính trong truyền thuyết đây.

Tô Nghiêu tỉnh lại ở trong phòng y tế.

Toàn thân không có nơi nào là không đau, ngoại trừ cái mặt. Thế nhưng tựa hồ đã quen nên nét mặt của Tô Nghiêu không chỉ không có cảm xúc mà còn như thế này: = = quả nhiên dính đến nữ chính là không có chuyện gì tốt đẹp cả. Quý trọng mạng sống thì phải cách nữ chính thật xa.

Nghĩ như vậy, Tô Nghiêu xoay đầu, lại phát hiện ngồi bên trái mình là một anh chàng đẹp trai, quan sát từ khí tràng khí chất khí vị cho đến khí tức, thật khó có thể phân cao thấp với nam chính mà -- đủ băng sơn lại rất lãnh khốc -- trong nguyên văn nam chính chính là được miêu tả như vậy, đối với người khác thì lãnh khốc vô tình, đối với nữ chính thì ôn nhu chiều chuộng. Tô Nghiêu cảm thấy là đầu bị đánh đến mức muốn chấn động não luôn rồi, nếu không vì cái mao gì lại muốn ói như thế này?

Sau đó, nam chính giả giả thật thật mở miệng nói chuyện, hắn nói: "Cậu đã tỉnh."

... Phí lời.

Hắn còn nói: "Cảm giác có tốt không?"

... Không tốt.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tình tiết nam chính ngồi bồi bên cạnh giường hình như không có trong nguyên tác, hay là nội dung bị ẩn giấu hen?

Tô Nghiêu không nói gì, một mực yên lặng mà nhìn anh chàng đẹp trai lãnh khốc kia. Đại khái là bởi vì đôi mắt trợn lớn một chút, sau đó lại hơi ẩm ướt giống như động vật nhỏ [nguyên nhân là vì vừa mới tỉnh ngủ], anh chàng đẹp trai thuận lợi mà hiểu nhầm ý tứ trong ánh mắt của cậu -- hắn cảm thấy đại khái là Tô Nghiêu đang sợ hãi.

... []︵ nhìn rõ một chút đi, lão tử đang biểu thị nghi vấn chứ không phải sợ sệt! Sợ sệt em gái anh chứ sợ sệt!

Nếu như Tô Nghiêu biết anh đẹp trai hiểu lầm hàm ý trong mắt cậu, trong lòng khẳng định sẽ phát triển như ở phía trên.

Bất quá Tô Nghiêu không biết, cậu chỉ nghe anh đẹp trai nói: "Mấy người đánh cậu đã bị hội học sinh xử lý, cũng nhắc nhở qua, sau này hẳn là sẽ không đến tìm cậu gây phiền toái nữa. Nguyên nhân của chuyện này, tôi đã được biết thông qua bạn học Lam Tuyết Nhi, cho nên cậu không cần lo lắng."

...

Không sai, Lam Tuyết Nhi chính là nữ chính Mary Sue kia_.

Tô Nghiêu nói: "Ồ."

Sau đó ánh mắt lại như thế này _ thì ra đây đúng thật là nam chính.

Tiếp theo, Tô Nghiêu cảm nhận được một bàn tay, đặt lên đầu mình, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó nghe thấy anh đẹp trai nói rằng: "Đừng sợ." Bên trong giọng nói lãnh khốc cư nhiên lại mang theo một tia ôn nhu!

... ...... ...... = =

Tô Nghiêu cảm thấy như thế giới đã bị tan vỡ chỉ trong nháy mắt, bạn học nam chính, có phải là anh đã nhận nhầm nữ chính rồi không?

Nam chính đã xuất hiện, màn dạo đầu của bộ truyện coi như đã xong. Là một thân cây, Tô Nghiêu biểu hiện: = = mệt mỏi quá.

Thế là, khi lớp dự định mở một buổi tiệc nhỏ chúc mừng đạt được thành tích đứng đầu khối năm nhất trong lễ hội văn hóa trường, Tô Nghiêu không có cảm thấy hứng thú gì, quang minh chính đại đi thẳng.

Tô Nghiêu đi dạo hơn một nửa cái trường, cuối cùng quyết định, thừa dịp ánh nắng tươi sáng khí trời sáng sủa, đi ngủ.

Đi lên tít trên sân thượng.

Mọi nơi trong trường học đều được làm vệ sinh rất tốt, sân thượng sạch sẽ, ngồi bệt xuống cũng không sợ bị dính bụi.

Tô Nghiêu nghĩ, chắc là tác giả thiết kế để cho nam chính với nữ chính có thể làm bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.

Thế là Tô Nghiêu liền đi tìm một chỗ có mái che trên sân thượng, nằm xuống ngủ.

Ngủ chưa được sảng khoái, Tô Nghiêu đã bị âm thanh gì đó đánh thức.

Ngồi dậy nhìn thử, phát hiện dĩ nhiên là trong nữ phụ ác độc trong truyền thuyết đang bắt nạt nữ chính!

Bất quá nhốt cậu ở đây làm chuyện gì vậy? Ngược lại, sau đó nam chính nhất định sẽ điều khiển bảy sắc cầu vồng xông lên. Tô Nghiêu không có dù chỉ chút lo lắng cho nữ chính. _ nói đi phải nói lại, lần trước cô ta hại cậu bị một đám con trai dũng mãnh đập một trận, cậu còn chưa tính đây.

Tô Nghiêu nhàm chán ngáp một cái, sau đó liền thấy nữ chính bị nữ phụ ác độc đẩy một cái.

Cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là -- nữ chính bị nữ phụ đẩy một cái giống như ngựa hoang mất cương mà bay về phía mình, còn không đợi cho Tô Nghiêu kịp phản ứng lại, Tô Nghiêu liền trở thành kẻ chịu tội giữ nữ chính lại, sau đó nữ chính cũng thuận lợi mà dừng lại, còn mình cũng thuận lợi mà bay lên -- lòng tốt được báo đáp như thế này đó hả?!

Trong nháy mắt, Tô Nghiêu cảm nhận được thời gian giống như ngưng trệ, thuyết tương đối của Einstein tựa hồ đang lấy cậu cùng mặt đất làm luận chứng; cậu cảm thấy mỗi tế bào trên cơ thể muốn hòa tan trong gió, không khí quân* dùng giọng nam trầm ngâm xướng khúc ca sinh mạng, chỉ có điều là bởi vì không thể đoán trước để soạn lời được, nên nghe không êm tai cho lắm; cậu còn nhìn thấy nước mắt của nữ chính trái với định luật của Trái Đất mà bắn ra tung tóe, ánh mặt trời quân tô điểm thêm một chút làm cho nó trở nên chói mắt; cuối cùng cậu nhìn thấy, lan can của sân thượng xẹt qua dưới thân, thân thể của mình giống như cuối cùng cũng được trọng lực quân ưu ái, bắt đầu rơi xuống.

*Quân: giống như "san" trong tiếng Nhật, đc đặt sau tên hay danh xưng của người đó.

= = Còn có thể bị chết nhảm hơn nữa hay không?

Ngay lúc Tô Nghiêu còn dư lại vài phút cuối của cuộc sống mà bắt đầu cảm thán lữ trình xuyên qua lần này quá ngắn, đánh giá nam chính không có phát huy tác dụng nên nữ chính bị nữ phụ độc ác hành cho thê thảm, oán giận tác giả không ấn theo Mary Sue văn kiểu cũ viết về hướng tích cực mà còn muốn đùa giỡn nam phụ, thì đột nhiên Tô Nghiêu nhìn thấy vị nam chính trong truyền thuyết kia xẹt qua, tiếp theo chân của cậu bị tóm lấy, sau đó cậu nghe thấy cốc uống trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Cái trán nhỏ của Tô Nghiêu rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh, nguy hiểm thật, suýt chút nữa là biến thành cái cốc uống trà kia rồi.

Hết Chương 1.

07.06.2018, 04:39

Ngày tham gia: 30.09.2016, 14:09
Bài viết: 179
Được thanks: 27 lần
Điểm: 9.96

Re: [Đam mỹ - Hiện đại] Một chút cũng không giống chàng Jack Sue trong Mary Sue - Tề Sở - Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: - 0.90x +

[Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện]

2: Em là Hồng trà của tôi -- Như vậy tôi có thể nâng em vào trong lòng bàn tay của mình [nôn ra sau đó uống cạn]

Tô Nghiêu thật lòng cảm tạ tác giả đã cho nam chính quân một thân thủ tốt giống như hàng cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết võ hiệp, bằng không lúc này e rằng cậu đã trở thành trạng thái linh thể, sau đó nhìn một đám người có tiền vây xem thi thể của người bị hại trong thảm án bạo lực vườn trường, phát ra từng trận cười nhạo thổn thức hoặc là cảm thán.

Nam chính 360 độ không một góc chết cầm lấy chân Tô Nghiêu, kéo cậu từ ngoài lan can trở lại sân thượng.

Tô Nghiêu không thể hiểu được, cầm nhẹ khiêng nhẹ không phải tốt hơn sao, tại sao còn muốn ôm cậu kiểu công chúa? Sau khi ném cậu lên ghế salon trong văn phòng hội học sinh, còn "lãnh khốc mang theo một tia ôn nhu không dễ phát hiện", nói rằng: "Cậu ở đây nghỉ ngơi một chút, tôi đi xử lý chuyện vừa rồi."

Nói xong, còn nâng tay xoa xoa đầu của cậu.

Tô Nghiêu "òh" một tiếng, đưa mắt nhìn hắn đi xa.

Sau đó, Tô Nghiêu nghe nói cái vị nữ phụ ác độc suýt chút nữa hại cậu rớt từ trên lầu xuống đất mất mạng kia, bị nam chính là Hội trưởng hội học sinh cảnh cáo một cách tàn nhẫn, nhắc nhở cô không cho phép cô tiến lại gần bất cứ người nào của ban D. Ban D chính là lớp của cậu và vị nữ chính kia.

Mà nữ chính Lam Tuyết Nhi, tựa hồ cũng bởi vì chuyện này nên cùng nam chính tiến lại gần nhau thêm một bước.

Tô Nghiêu rất không thành ý nói thầm "chúc mừng" ở trong lòng, sau đó nói, chuyện này thì có quan hệ gì với mình cơ chứ, cứ tiếp tục làm một tiểu trong suốt du đãng lượn lờ là được.

Bất quá, Tô Nghiêu nhìn nữ chính Lam Tuyết Nhi ngồi đối diện mình, âm thầm cắn răng: Có thể không kéo cừu hận cho tôi có được không? Hơn nữa tôi cũng không có yêu thích gì cô cả! Một chút! Hứng thú! Cũng! Không có!

Lam Tuyết Nhi nhìn Tô Nghiêu bất động, tâm trạng chợt trở nên âm u, trong đôi mắt nổi lên một tầng hơi nước, ánh mắt xinh đẹp lúc đầu giờ càng trở nên mê người, càng thêm điềm đạm đáng yêu -- là trong nguyên tác viết thế đó.

Tô Nghiêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lam Tuyết Nhi, nghĩ vẫn vơ, sẽ có nước mắt bảy màu chảy ra sao?

Trong giọng nói của Lam Tuyết Nhi mang theo một phần hối hận chín phần khổ sở: "Quả nhiên là cậu vẫn không thể tha thứ cho tớ sao?"

Tùy rằng kỳ thực Tô Nghiêu cũng không nghĩ sẽ tha thứ cho cô, thế nhưng suy nghĩ một chút về hậu quả của việc không tha thứ, cuối cùng vẫn quyết định: Vai phụ không nên đối địch với vai chính, cứ tính như thế đi -- đối nghịch với vai chính sẽ có kết cục không tốt.

Thế là nặn nặn gò má của mình, sau đó kéo ra một nụ cười đầy gượng ép, nói: "Không có, tôi biết không phải lỗi của cậu, Tuyết Nhi, tôi chưa từng trách cậu."

Trời mới biết cậu làm thế nào mới có thể đem lời kịch đầy buồn nôn kia nói ra suông miệng như vậy. Nội tâm của Tô Nghiêu có một giọng nói nho nhỏ: Này! Hình như lệch một chút so với quỹ đạo mà tôi đã đặt ra rồi, ôi trời ạ!

Lam Tuyết Nhi vừa nghe xong, lập tức "sau cơn mưa trời lại sáng", cô hào phóng nở một nụ cười sáng chói giống y như hoa hướng dương, đặt hộp cơm trưa xuống trước mặt Tô Nghiêu, nói: "Vậy thì nhận nó nha! Coi như đây là quà xin lỗi của tớ!"

Sau đó, Tô Nghiêu liền nghe thấy bên cạnh mình có người phụ họa nói: "Mới sáng sớm Tuyết Nhi đã thức dậy để chuẩn bị nó đó, sao cậu có thể phụ tấm lòng thành của Tuyết Nhi được hả?"

Tô Nghiêu nghĩ, nếu mình nhận nó, có thể bị nam chính đố kỵ mà mang đi thiêu chết không đây? Nhưng mà, thoạt nhìn nam chính cũng không đáng sợ như vậy...Thôi, cứ nhận lấy vậy, bớt đi một cái phiền phức, để sau này khỏi bị nữ chính tiếp tục làm phiền. Hơn nữa, nghe nói nữ chính này nấu cơm rất ngon? Hình như trong nguyên tác cũng có nói, cô ta có dùng chiêu này để bắt được tâm của vài vai phụ khác? Cho nên, hẳn là cậu cũng không bị tính là chiếm tiện nghi chứ ha?

Tô Nghiêu ở dưới một đống con mắt mong đợi có ghen tỵ cũng có nhận lấy hộp cơm của nữ chính, sau đó lại ở dưới đống con mắt đó mở hợp cơm ra.

Cái gì, thế mà lại không có phát sáng. Tô Nghiêu có hơi thất vọng, rồi lập tức nghĩ đến, chẹp, đây cũng không phải là trong phim.

Sau đó, Tô Nghiêu cầm lấy đũa, gắp một miếng bạch tuộc nướng, bỏ vào trong miệng, nhai nhai.

Xung quanh vẫn ngập tràn ánh mắt ghen tỵ và mong đợi.

Tô Nghiêu nghĩ, tiểu thuyết này chẳng lẽ đã biến thành tiểu thuyết "tranh tài mỹ thực" rồi hả? Còn tôi là người bình phẩm sao?

Tô Nghiêu đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, dưới ánh mắt mong đợi của bạn học Lam Tuyết Nhi, há miệng, cuối cùng quyết định chăm sóc tâm tình của nữ chính một chút, nói rằng: "Ăn ngon." Còn tặng kèm một cái nụ cười đầy ngượng ngùng.

Sau khi nữ chính nghe xong, ngay lập tức liền tỏa ra một nụ cười còn chói lọi hơn cả hoa hướng dương, Tô Nghiêu biểu thị, nhưng mà tôi thưởng thức không nỗi.

Sau đó hiện trường liền bạo phát ra tiếng vỗ tay như sấm cùng với tiếng hoan hô điếc tai nhức óc -- từ lúc nào xung quanh lại có nhiều người như vậy hả? Còn có, nữ chính này chẳng lẽ đã dốc lòng để trở thành nữ chính trong tiểu thuyết Trù Thần rồi hả? Chẳng lẽ là tư thế xuyên qua của tôi không đúng?

Bất quá, sinh hoạt vườn trường mấy ngày sau đó cũng coi như gió êm sóng lặng, đã nói cho Tô Nghiêu biết, thiếu niên, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.

Tô Nghiêu vẫn như thường ngày, lâu lâu lại lên chứng hoa si nhìn mình trong gương, lên lớp lại ngủ gật, sau đó lại đi lên tầng cao nhất đánh một giấc ngủ trưa, cuộc sống này thật quá nhàn nhã mà! Tô Nghiêu nghĩ, cuộc sống của người có tiền thật hạnh phúc.

Hôm nay, Tô Nghiêu cũng như thường ngày đi lên tầng cao nhất ngủ trưa.

Khí trời thật là tốt, gió thật là mát, mặt trời thật là ấm áp. Tô Nghiêu cứ như vậy mà nằm ngủ.

Không biết qua bao lâu, Tô Nghiêu cảm giác như có người gảy tóc mai của mình, hình như còn có ý đồ lấy mắt kính của mình xuống.

Tô Nghiêu ngủ cũng không sâu lắm, lập tức tỉnh lại, sau đó liền thấy nam chính đẹp trai lãnh khốc băng sơn đang ngồi xổm bên cạnh mình, lại còn muốn lấy kính của mình xuống nữa chứ.

Ah......

Cổ họng Tô Nghiêu phát ra một từ cảm thán ngắn ngủi không rõ hàm ý, tựa hồ bao hàm ý nghĩa "thì ra là như vậy", nhưng mà "thì ra là như vậy" cái gì?

Nam chính thấy cậu đã tỉnh, cũng không tiếp tục động tác, đứng lên, một chút cũng không nhìn ra cảm giác xấu hổ khi làm chuyện xấu bị người bắt gặp, hắn nói: "Tại sao cậu lại không trở về phòng ngủ mà ngủ?"

Trường quý tộc này cũng có loại phòng ngủ trưa cho học sinh, đồng thời lại vô cùng xa hoa, hơn nữa càng là người có tiền có địa vị, thì phòng ngủ lại càng thêm xa hoa. Nhìn vào gia thế của Tô Nghiêu và nữ chính, phòng ngủ cũng xem như là loại kém nhất, nhưng so sánh với khách sạn bốn sao ở bên ngoài, cũng không thua kém bao nhiêu.

Tô Nghiêu có thể nói nguyên nhân là bởi vì phòng ngủ quá xa không nhỉ? -- từ phòng học đến phòng ngủ, phải đi hơn 20 phút đấy, trường học còn không cung cấp cái loại phương tiện như là xe đạp nữa.

Bất quá, ăn ngay nói thật cũng không có vấn đề gì, thế là Tô Nghiêu liền đem nguyên nhân nói cho nam chính.

Nam chính xoa xoa đầu Tô Nghiêu, nói: "Sau này, cậu có thể đến văn phòng của hội học sinh để ngủ."

Hả, cái gì?

Tô Nghiêu khó có thể tin được nhìn nam chính, đây chính là cấp bậc đãi ngộ dành riêng cho nữ chính đó nha, nam chính quân, anh xác định không nhìn nhầm giới tính của tôi đó chứ? Tôi chính là người có tiểu JJ* đó nha!

*Nguyên gốc là "小丁丁 = Tiểu Đinh Đinh" tức là vật tượng trưng của nam giới, do chữ Đinh Đinh viết giống như JJ, nên cũng hay đc gọi = JJ. T để JJ vì nó moe hơn.

Sau đó, Tô Nghiêu liền nhìn thấy nam chính vô cùng thân sĩ mà đưa tay ra, nói: "Đi thôi."

Tô Nghiêu nhìn chằm chằm bàn tay kia vài giây, rồi nâng tay mình đặt lên, vì một cái ghế salon, cứ như vậy mà bán đứng bản thân mình.

Mấy ngày đầu, Tô Nghiêu còn có chút ngượng ngùng, hơn nữa nam chính quân lại nghiêm túc lạnh lùng, chỉ khi có nữ chính mới có chút ôn nhu, cậu tỏ vẻ có chút sợ hãi.

Trải qua mấy ngày tiếp theo, nam chính quân hoàn toàn không làm bất cứ điều gì với cậu, Tô Nghiêu cũng dần dần buông lỏng tâm tư.

Mà hậu quả của việc này chính là, cậu ngủ trưa và đã ngủ quên.

Tô Nghiêu từ chiếc ghế salon theo phong cách Châu Âu bò ra ngoài, mơ mơ màng màng tìm mắt kính, vừa nhìn ngoài cửa sổ:... Chạng vạng tối rồi à.

Trên người được một cái áo khoác đồng phục che kín, nhìn là biết không phải của mình, dựa vào suy đoán của bản thân, hẳn là của nam chính. Thế là quay đầu nhìn về phía bàn làm việc, quả nhiên nhìn thấy nam chính quân mặc mỗi chiếc áo sơ mi xử lý công việc.

... Hội trưởng hội học sinh có thể trốn học mà không kiêng dè gì à? Hay là hắn tan lớp rồi?

Tô Nghiêu ngồi xuống, gãi gãi cái đầu vốn đã rối loạn, móc điện thoại di động ra, liếc nhìn, hơi nghi hoặc: "Sao đồng hố báo thức lại không kêu thế này?"

Đương nhiên là Tô Nghiêu càng muốn chất vấn nam chính quân: Tại sao lại không gọi tôi dậy? Thế nhưng mà cậu không dám.

Nam chính quân thấy cậu đã tỉnh, thả tập hồ sơ đang chờ được xử lý trong tay xuống, đi tới gần, sửa lại mái tóc Tô Nghiêu một chút, nói: "Tôi thấy cậu ngủ rất say, nên mới tắt đồng hồ báo thức đi -- tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Ah... Tô Nghiêu nhìn nam chính bày ra bộ dạng trốn học cũng không sao cả, yên lặng không nói, sau đó trả lời: "Bạn cùng phòng thích ngáy ngủ."

"Chẳng trách buổi trưa cậu đều muốn đi ngủ, có lúc lên lớp cũng ngủ gà ngủ gật." Nam chính quân rút ra một cái tổng kết như vậy.

Làm thế nào mà anh lại biết? Tô Nghiêu nhìn chằm chằm vào nam chính quân, nhìn chăm chú như thể sẽ tìm ra được lý do trên đó -- lẽ nào mỗi một phòng học đều lắp camera theo dõi sao?

Nam chính quân bị cậu nhìn chăm chú như vậy một lúc lâu, xoay người, trở về bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý hồ sơ, sau đó nói: "Tôi đã giúp cậu xin giáo viên cho nghĩ một bữa rồi, cho nên không cần lo lắng về vấn đề trốn học."

.... Tôi không lo lắng, cũng không có điểm danh mà.

Tỉnh ngủ, Tô Nghiêu không có chuyện làm, dự định rời đi. Cậu không phải thành viên của hội học sinh, cứ ngồi ỳ ở chỗ này như vậy cũng không tiện.

Thế là cậu đứng lên, nói: "Vậy thì tôi đi trước."

"Chờ một chút." Nam chính quân kêu cậu lại.

?

Nam chính quân nói: "Cậu chờ một chút."

??

Nam chính quân đứng lên, đi tới cửa, kéo tay Tô Nghiêu, đưa cậu trở lại ghế salon kia: "Cậu ngồi ở đây một lúc."

???

Nam chính quân nhìn bộ dạng vẫn còn đầy nghi hoặc của Tô Nghiêu, giải thích: "Ngủ cả một buổi trưa, tôi nghĩ cậu đã đói bụng rồi, nên đã gọi người mang đồ ăn đến."

À...

Tô Nghiêu gật gật đầu: "Òh."

Không lâu sau, thật sự có người đưa đồ ăn đến.

Bánh Gatô, bánh Macarons, sữa bò, hồng trà, bánh Pudding...cái gì thế này...Xúc xích, mực nướng gì ở đây? Có một loại cảm giác như một học sinh cấp ba Nhật Bản đang càn quét một đống điểm tâm theo phong cách Pháp.

Tô Nghiêu ngẩng đầu nhìn nam chính quân.

Nam chính quân nói: "Tôi không biết cậu thích ăn cái gì, cho nên tạm thời cũng chỉ chuẩn bị được những thứ này mà thôi."

= = Tôi là người lớn lên có tiểu JJ đó, thật sự đó, còn có mấy con bạch tuộc, xúc xích nướng sao lẫn vào trong đây?

*Ý ẻm là, ẻm là nam, ko giống nữ thích ăn đồ ngọt.

Oán thầm thì cứ oán thầm, Tô Nghiêu vẫn bắt đầu ăn -- tỉnh dậy bỗng nhiên có đồ ăn lại không tốn tiền, sao lại không ăn chứ.

Bất quá, chỉ ngồi ăn một mình, luôn cảm thấy có chút quá rêu rao quá không khách khí, dù sao chỗ này cũng là địa bàn của hội học sinh, phải biết đây là loại trường học quý tộc đứng nhất nhì thế giới, sự tồn tại của hội học sinh sợ rằng còn cao lớn hơn cả hiệu trưởng.

Thế là xuất phát từ chỗ chột dạ, Tô Nghiêu khách khí hỏi: "Anh không ăn một chút sao?"

Nam chính quân sửng sốt một chút, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Tô Nghiêu, rót cho mình một ly hồng trà, từ từ uống.

"Anh không ăn bánh gatô hả?" Tô Nghiêu hỏi.

Nam chính lắc đầu một cái, nói: "Không thích ăn đồ ngọt."

= = Tôi cũng không thích, trong lòng thiếu niên gào thét một trận.

Thế là Tô Nghiêu liền như có như không tán gẫu một số vấn đề về thức ăn mặn ngọt với nam chính, cuối cùng cũng cho được kết luận: "So với bánh ngọt quả nhiên thịt vẫn là ngon hơn."

Nam chính quân đặt chén trà xuống, hỏi: "Cậu thích ăn thịt?"

Tô Nghiêu gật đầu: "Đàn ông con trai đều là động vật ăn thịt mà."

Nam chính nhìn Tô Nghiêu, bày ra bộ dạng bất trí khả phủ*.

*Bất trí khả phủ: ừ hử, thờ ơ, không thèm bình luận/nói gì.

Tô Nghiêu bị hắn nhìn thành ra có chút không dễ chịu, ngược lại cơm tối cũng đã ăn xong rồi, thế là đứng lên nói: "Cám ơn anh chiêu đãi, tôi đi về trước."

Nhìn trời bên ngoài, đã đen thùi lùi, cũng không còn sớm nữa.

Nam chính quân gật gật đầu, cầm lấy áo khoác trên ghế salon, nói: "Hừm, để tôi đưa cậu trở về."

... Anh không giải quyết đống đồ ăn còn dư lại sao? Mà thôi, anh có tiền, không liên quan gì đến tôi.

Thế là Tô Nghiêu cứ như vậy được nam chính vô cùng thân sĩ đưa đến tận lầu dưới kí túc xá.

Trong quãng đường đi gần nửa giờ đồng hồ, dắt tay, đỡ người các loại không cần phải miêu tả tỉ mỉ làm gì.

Đến lầu dưới túc xá, nam chính quân tỏ vẻ đột nhiên nhớ tới cần gặp bạn cùng phòng của Tô Nghiêu có việc cần bàn, là chuyện của câu lạc bộ bóng đá -- bạn cùng phòng của Tô Nghiêu đúng là hội trưởng câu lạc bộ bóng đá.

Thế là Tô Nghiêu cứ như vậy mà dẫn sói vào nhà -- tuy rằng cậu cũng cảm thấy vô cùng khả nghi.

Sau đó, Tô Nghiêu đi tắm, đem cơ hội cô nam quả nam được ở chung một chỗ nhường cho nam chính quân và người bạn cùng phòng.

Đến lúc Tô Nghiêu từ phòng tắm đi ra, nam chính quân đã đi rồi -- xem ra hiệu suất làm việc của hắn vẫn rất nhanh chóng.

Liếc mắt nhìn bạn cùng phòng quân một cái, chỉ thấy trên gáy của cậu ta đều là mồ hôi, biểu tình sợ hãi, giống y như mới xem xong bộ phim kinh dị.

Bạn cùng phòng quân liếc mắt nhìn cậu, lộ ra một cái nụ cười vô cùng khó coi, sau đó đi vào phòng tắm - tắm.

Mà tối hôm đó, Tô Nghiêu khó thể tin được có một giấc ngủ ngon lành.


Không có thành viên nào đang truy cập


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm

Shop - Đấu giá: Số 15 vừa đặt giá 278 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 224 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 470 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 231 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 209 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 211 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 399 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 441 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 891 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 467 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 260 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 346 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 484 điểm để mua
Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 722 điểm để mua
Shop - Đấu giá: TranGemy vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: TranGemy vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: TranGemy vừa đặt giá 200 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ciel99 vừa đặt giá 281 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ciel99 vừa đặt giá 524 điểm để mua
Shop - Đấu giá: ciel99 vừa đặt giá 417 điểm để mua

Video liên quan

Chủ Đề