Nếu cầu rất nhạy cảm với giá doanh nghiệp muốn tăng tổng doanh thu thì phải

Full PDF PackageDownload Full PDF Package

This Paper

A short summary of this paper

37 Full PDFs related to this paper

Download

PDF Pack

Bộ đề thi trắc nghiệm Quản trị Marketing [có đáp án]. Nội dung bao gồm 222 câu hỏi trắc nghiệm đa lựa chọn và câu hỏi trắc nghiệm đúng sai được phân thành 9 phần.

Tất cả các câu trắc nghiệm đã được kiểm duyệt nhiều lần, cả về nội dung lẫn hình thức trình bày [lỗi chính tả, dấu câu…] và được đánh mã số câu hỏi rất phù hợp cho nhu cầu tự học, cũng như sưu tầm.

Mời các bạn tham gia tìm hiểu phần 7 gồm 25 câu trắc nghiệm đa lựa chọn + đáp án bên dưới.

MARKETING_1_C7_1: Đường cầu về một sản phẩm: ○ Phản ánh mối quan hệ giữa giá bán và lượng cầu. ○ Thường có chiều dốc xuống. ○ Luôn cho thấy là khi giá càng cao thì lượng cầu càng giảm. ● [a] và [b]

○ Tất cả những điều nêu trên.

MARKETING_1_C7_2: Các nghiên cứu về mặt hàng gạo cho thấy là khi gạo tăng giá thì lượng cầu về gạo giảm nhẹ. Nhưng tổng doanh thu bán gạo vẫn tăng lên. Đường cầu mặt hàng gạo là đường cầu: ○ Đi lên ○ Co giãn thống nhất ● Ít co giãn theo giá

○ Co giãn theo giá

MARKETING_1_C7_3: Khi một doanh nghiệp gặp khó khăn do cạnh tranh gay gắt hoặc do nhu cầu thị trường thay đổi quá đột ngột, không kịp ứng phó thì doanh nghiệp nên theo đuổi mục tiêu: ○ Dẫn đầu về thị phần ○ Dẫn đầu về chất lượng ○ Tối đa hoá lợi nhuận hiện thời ● Đảm bảo sống sót

○ Mục tiêu nào nêu trên cũng phù hợp.

MARKETING_1_C7_4: Câu nào trong các câu sau đây không nói về thị trường độc quyền thuần tuý? ○ Đường cầu của thị trường cũng là đường cầu của ngành. ● Giá được quyết định bởi người mua. ○ Là thị trường rất hấp dẫn nhưng khó gia nhập.

○ Giá bán là một trong những công cụ để duy trì và bảo vệ thế độc quyền.

MARKETING_1_C7_5: Khi sản phẩm của doanh nghiệp có những khác biệt so với những sản phẩm cạnh tranh và sự khác biệt này được khách hàng chấp nhận thì doanh nghiệp nên: ○ Định giá theo chi phí sản xuất ● Định giá cao hơn sản phẩm cạnh tranh ○ Định giá thấp hơn sản phẩm cạnh tranh

○ Định giá theo thời vụ.

MARKETING_1_C7_6: Điều kiện nào được nêu ra dưới đây không phải là điều kiện thuận lợi cho việc áp dụng chính sách giá: “Bám chắc thị trường” ○ Thị trường rất nhạy cảm về giá và giá thấp sẽ mở rộng thị trường. ● Chi phí sản xuất tăng lên khi sản lượng sản xuất gia tăng ○ Chi phí phân phối giảm khi lượng hàng bán ra tăng lên

○ Giá thấp làm nhụt chí của các đối thủ cạnh tranh hiện có và tiềm ẩn.

MARKETING_1_C7_7: Bạn mua một bộ sản phẩm Johnson với nhiều loại sản phẩm khác nhau sẽ được mua với giá thấp hơn nếu bạn mua các sản phẩm đó riêng lẻ. Đó chính là do người bán đã định giá: ○ Cho những hàng hoá phụ thêm ○ Cho những chủng loại hàng hoá ● Trọn gói

○ Cho sản phẩm kèm theo bắt buộc

MARKETING_1_C7_8: Việc định giá của hãng hàng không Vietnam Airline theo hạng Bussiness Class và Economy Class là việc: ○ Định giá phân biệt theo giai tầng xã hội ○ Định giá phân biệt theo nhóm khách hàng ● Định giá phân biệt theo địa điểm ○ Định giá phân biệt theo thời gian

○ Tất cả

MARKETING_1_C7_9: Giá bán lẻ 1kg bột giặt X là 14.000 VND/1kg nhưng nếu khách hàng mua từ 6kg trở lên thì tính ra chỉ phải thanh toán 12.000 VND/1kg. Doanh nghiệp bán sản phẩm X đang thực hiện chính sách: ○ Chiết khấu cho người bán lẻ. ○ Chiết khấu do thanh toán ngay bằng tiền mặt ● Chiết khấu do mua số lượng nhiều ○ Chiết khấu thời vụ

○ Chiết khấu thương mại

MARKETING_1_C7_10: Trong tình huống nào thì doanh nghiệp cần chủ động hạ giá? ● Năng lực sản xuất dư thừa. ○ Lượng hàng bán ra không đủ đáp ứng nhu cầu ○ Lợi nhuận đang tăng lên ở mức cao ○ Thị phần chiếm giữ đang tăng lên

○ Khi gặp phải tình trạng “lạm phát chi phí”


MARKETING_1_C7_11: Một doanh nghiệp muốn nâng cao khả năng cạnh tranh trên những vùng thị trường xa nơi sản xuất, cách tiếp cận xác định giá nào sau đây tỏ ra không hiệu quả nhất? ○ FOB ○ Giá thống nhất ○ Giá trọn gói

● Giá tại thời điểm giao hàng

MARKETING_1_C7_12: Công ty xe Buýt Hà Nội giảm giá vé cho những học sinh, sinh viên khi đi xe bus. Đó là việc áp dụng chiến lược. ○ Giá trọn gói ○ Giá hai phần ● Giá phân biệt ○ Giá theo hình ảnh

○ Giá chiết khấu

MARKETING_1_C7_13: Mục tiêu định giá tối đa hoá lợi nhuận thì tương ứng với kiểu chiến lược giá: ○ Thẩm thấu thị trường ○ Trung hoà ● Hớt phần ngon

○ Trọn gói

MARKETING_1_C7_14: Phương pháp định giá chỉ dựa vào chi phí có hạn chế lớn nhất là: ○ Doanh nghiệp có thể bị lỗ ○ Không biết chắc là có bán được hết số sản phẩm dự tính ban đầu hay không? ○ Không tính đến mức giá của đối thủ cạnh tranh ● Tất cả

○ [b] và [c]

MARKETING_1_C7_15: Trong trường hợp nào sau đây thì doanh nghiệp nên chủ động tăng giá? ○ Năng lực sản xuất dư thừa ● Cầu quá mức ○ Thị phần đang có xu hướng giảm ○ Nền kinh tế đang suy thoái

○ Không có trường hợp nào cả

MARKETING_1_TF7_1: Giá cả là yếu tố duy nhất trong hệ thống Marketing Mix tạo ra doanh thu còn các yếu tố khác thể hiện chi phí.
Đáp án: T

MARKETING_1_TF7_2: Xây dựng chiến lược giá cho doanh nghiệp chỉ có nghĩa là xác định cho mỗi loại sản phẩm của doanh nghiệp một mức giá nhất định.
Đáp án: F

MARKETING_1_TF7_3: Đường cầu về một sản phẩm luôn là được dốc xuống.
Đáp án: F

MARKETING_1_TF7_4: Nếu doanh nghiệp đang ở trong một thị trường cạnh tranh hoàn hảo thì việc doanh nghiệp quyết định một mức giá cho riêng mình là không có ý nghĩa.
Đáp án: T

MARKETING_1_TF7_5: Nếu đối thủ cạnh tranh giảm giá bán thì doanh nghiệp cũng phải nên giảm giá theo để không mất những khách hàng hiện tại.
Đáp án: F

MARKETING_1_TF7_6: Giá CIF là giá mà người bán không phải chịu chi phí vận chuyển và chi phí bảom hiểm hàng hoá đến nơi người mua lựa chọn.
Đáp án: F

MARKETING_1_TF7_7: Chến lược “hớt phần ngon” là chiến lược đặt giá bán cho một sản phẩm ở mức thấp nhất có thể để chiếm được phần lớn thị trường.
Đáp án: F

MARKETING_1_TF7_8: Giá thống nhất bao gồm chi phí vận chuyển nghĩa là người mua ở gần thì được mua với giá thấp hơn, còn nguời mua ở xa thì phải mua với giá cao hơn.
Đáp án: F

MARKETING_1_C7_1: Nếu các yếu tố khác không đổi thì khi cầu ầê một sản phẩm vượt qua cung về sản phẩm đó thì doanh nghiệp nên tăng giá bán sản phẩm.
Đáp án: T

MARKETING_1_TF7_9: Việc giảm giá cho những cuộc gọi vào ban đêm họăc ngày nghỉ, ngày lễ tết được gọi là chính sách định giá hai phần.
Đáp án: F

Trọng tâm của Chương này là khái niệm độ co giãn [elasticity], một hình thức phản ứng của lượng cầu hoặc lượng cung trước sự thay đổi của một số biến khác.

Co giãn giá của cầu [price elasticity of demand]

Phương pháp tính sử dụng độ co giãn phổ biến nhất là giá co giãn của cầu, được định nghĩa là:

Giá co giãn của cầu là một biện pháp đo độ nhạy của lượng cầu trước thay đổi về giá của hàng hoá. Chú ý là giá co giãn của cầu sẽ luôn được biểu hiện là một số dương [do giá trị thuần tuý của một số âm luôn là một số dương].

Cầu sẽ:

  • có tính co giãn [elastic] khi Ed > 1
  • đơn vị co giãn [unit elastic] khi Ed = 1
  • không co giãn [inelastic] khi Ed < 1

Khi cầu co giãn, mức giá hàng hoá tăng 1% sẽ khiến lượng cầu giảm hơn 1%. Nếu cầu là đơn vị co giãn, lượng cầu sẽ giảm 1% khi giá hàng hoá tăng 1%. Giá tăng 1% sẽ khiến lượng cầu giảm mức nhỏ hơn 1% nếu cầu không co giãn.

Ví dụ, giả định chúng ta biết giá co giãn của cầu về một hàng hoá cụ thể bằng 2. Trong trường hợp này chúng ta sẽ nói cầu có tính co giãn và biết mức giá tăng lên 1% sẽ khiến lượng cầu giảm 2%.

Một trường hợp rất cụ thể là về một đường cầu có độ co giãn hoàn hảo [perfectly elastic], như xuất hiện trong biểu đồ dưới đây. Cầu có độ co giãn hoàn hảo chỉ trong trường hợp đặc biệt khi đường cầu nằm ngang. Độ co giãn trong trường hợp này là vô định [lưu ý là do mẫu thức của hàm tính độ co giãn bằng 0]. Đường cầu có độ co giãn hoàn hảo mà chúng ta có thể thấy rõ nhất là đường cầu của một xí nghiệp sản xuất một lượng sản phẩm rất nhỏ trong tổng sản phẩm được sản xuất trên thị trường. Trong trường hợp này, xí nghiệp này chiếm một phần rất nhỏ nên phải chấp nhận giá đã được thị trường định trước. Chẳng hạn một nông dân không có quyền kiểm soát giá mà nông dân này nhận được khi mang sản phẩm ra bán trên thị trường. Khi nông dân này cung cấp 100 hoặc 200 giạ lúa mì, giá mà nông dân nhận được cho mỗi giạ là giá của thị trường ngày hôm đó.

Ngược lại, một đường cầu thẳng đứng được gọi là đường cầu không co giãn hoàn hảo. Ví dụ về một đường cầu như vậy nằm trong biểu đồ dưới đây. Chú ý là giá co giãn của cầu bằng 0 đối với một đường cầu không co giãn hoàn hảo do % thay đổi lượng cầu bằng 0. Trong thực tế, chúng ta không hy vọng thấy đường cầu không co giãn hoàn hảo. Với một số mức giá, cầu chất insulin, chất thấm tách, và những hàng hoá khác chẳng hạn như dược phẩm trị bệnh có vẻ gần giống với cầu không co giãn hoàn hảo nhất. Tuy nhiên, khi giá của những hàng hoá này tăng, rút cục chúng ta cũng hy vọng thấy lượng cầu giảm vì các cá nhân có ngân sách hạn chế.

[Không có lọai hàng hoá nào mà nó có đường cầu là không co giãn một cách tuyệt đối, dù nó có quan trọng tới đời sống con người tới đâu. Theo tác giả, thuốc men là những thứ quan trọng, giá cả tăng, người bệnh vẫn tiêu sài. Nhưng giá cả bị giới hạn bởi đường ngân sách của cá nhân. Các bạn ở VN biết được điều này qua báo chí rõ lắm! Vẫn có người chết vì không có tiền đi vào bệnh viện để chửa trị. Mượn tiền chửa bệnh, mà suốt cả cuộc đời sau khi hết bệnh không thể trả hết nợ, thì chết còn sướng hơn, không lụy con lụy cháu!!!].

Những sinh viên thấy độ co giãn lần đầu tiên thường tin là cầu co giãn hơn khi đường cầu thẳng và ít co giãn hơn khi đường cầu cong. Thật không may, nó lại hoàn toàn không đơn giản như vậy … Đặc biệt, nếu chúng ta xem xét trường hợp đường cầu tuyến tính dốc xuống dưới, chúng ta sẽ thấy độ co giãn khác nhau liên tục dọc theo đường cầu. Thực tế là một đơn vị thay đổi về giá luôn khiến một sự thay đổi liên tục về lượng cầu dọc đường cầu tuyến tính [do độ dốc là liên tục]. Tuy nhiên, tỷ lệ phần trăm thay đổi lượng cầu với tỷ lệ phần trăm thay đổi giá thay đổi liên tục dọc theo một đường cầu như vậy.

Để xem điều này diễn ra như thế nào, cần phải xem xét sự khác biệt giữa một sự thay đổi của một biến và phần trăm thay đổi của biến đó. Giả sử chúng ta xem xét sự khác biệt này bằng cách thảo luận xem phần trăm thay đổi sẽ như thế nào với mức giá tăng lên 1 đôla.

  • giá tăng từ 1 đôla lên 2 đôla tượng trưng cho mức giá tăng 100%
  • giá tăng từ 2 đôla lên 3 đôla tượng trưng cho mức giá tăng 50%
  • giá tăng từ 3 đôla lên 4 đôla tượng trưng cho mức giá tăng 33%
  • giá tăng từ 10 đôla lên 11 đôla tượng trương cho mức giá tăng 10%

Chú ý là cho dù thậm chí mức giá tăng chỉ 1 đôla trong mỗi trường hợp, phần trăm thay đổi trong mức giá trở nên nhỏ hơn khi mức giá bắt đầu lớn hơn. Hãy sử dụng khái niệm này để giải thích tại sao giá co giãn của cầu lại khác nhau dọc theo một đường cầu tuyến tính.

Hãy xem xét sự thay đổi về giá và lượng cầu như được minh hoạ dưới đây. Tại đỉnh của đường cầu, phần trăm thay đổi về số lượng lớn [do mức cầu tương đối thấp] trong khi đó phần trăm thay đổi về giá là nhỏ [do mức giá tương đối cao]. Vì vậy, cầu sẽ tương đối co giãn tại đỉnh của đường cầu. Tại đáy của đường cầu, một sự thay đổi về lượng cầu giống như vậy có tỷ lệ phần trăm thay đổi nhỏ [do mức cầu lớn] trong khi sự thay đổi về giá lúc này có tỷ lệ phần trăm thay đổi tương đối lớn [do mức giá thấp]. Do vậy, cầu tương đối không co giãn tại đáy của đường cầu.

Một cách tổng quát hơn, chúng ta có thể lưu ý là độ co giãn giảm liên tục dọc theo một đường cầu tuyến tính. Phần trên cùng của đường cầu sẽ có độ co giãn lớn và phần dưới cùng của đường cầu có độ không co giãn lớn. Như vậy, độ co giãn nhỏ dần khi mức giá giảm và lượng cầu tăng. Ở một điểm nào đó, cầu thay đổi từ co giãn sang không co giãn. Tất nhiên điểm xảy ra hiện tượng này là điểm cầu là đơn vị co giãn. Mối quan hệ này được minh hoạ trong biểu đồ dưới đây

Cách tính vòng cung co giãn [Arc elasticity measure]

Giả sử chúng ta muốn tính độ co giãn của cầu trong khoảng mức giá giữa 4 đôla và 5 đôla. Trong trường hợp này, chúng ta bắt đầu tính tại mức giá 4 đôla và tăng mức giá lên 5 đôla là giá tăng lên 25%. Tuy nhiên, nếu chúng ta bắt đầu tại mức giá 5 đôla và chuyển xuống mức giá 4 đôla, mức giá giảm 20%. Tỷ lệ phần trăm thay đổi nào sẽ được sử dụng để tượng trưng cho sự thay đổi giữa mức giá 4 đôla và 5 đôla? Để tránh nhập nhằng, cách tính phổ biến nhất là sử dụng khái niệm được biết đến với tên vòng cung co giãn trong đó điểm giữa của hai mức giá được sử dụng như giá trị cơ sở trong việc tính toán độ co giãn. Theo cách tiếp cận này, công thức tính giá co giãn của cầu là:

Trong khoảng hai mức giá này, cầu không có giãn [do Ed < 1]

Độ co giãn [elasticity] và tổng doanh thu [total revenue]

Khái niệm giá co giãn của cầu được các xí nghiệp nghiên cứu các tác động của một sự thay đổi về giá hàng hoá của họ sử dụng rộng rãi. Tổng doanh thu được định nghĩa là:

Tổng doanh thu = giá * số lượng hàng hoá

Total Revenue [TR] = price * quantity

Giả sử cầu về sản phẩm của một xí nghiệp là một đường cầu dốc xuống dưới. Doanh thu của xí nghiệp này sẽ thay đổi thế nào nếu xí nghiệp giảm mức giá hàng hoá của mình?

Hoá ra câu trả lời khá là rắc rối. Khi giá giảm, lượng cầu của người tiêu dùng tăng lên. Mức giá thấp của mỗi đơn vị của tổng sản phẩm khiến mức doanh thu nhận được thấp hơn trong khi số lượng đơn vị sản phẩm bán được tăng lên sẽ làm tăng doanh thu. Tổng doanh thu sẽ tăng khi giá giảm nếu lượng cầu tăng bằng một tỷ lệ phần trăm đủ lớn để bù lại mức giá giảm trong mỗi đơn vị sản phẩm. Cụ thể là, chúng ta có thể lưu ý là tổng doanh thu sẽ tăng nếu mức cầu tăng mức lớn hơn 1 % khi mức giá giảm 1%. Nếu giá giảm 1% và lượng cầu giảm 1%, tổng doanh thu tiếp tục không đổi [do những thay đổi này sẽ bù lại cho nhau]. Một nhà quan sát thận trọng sẽ chú ý điều này sẽ làm nảy sinh câu hỏi về độ lớn của giá co giãn của cầu. Như định nghĩa trên, nó tương đương:

Sử dụng lô gíc được thảo luận ở trên, chúng ta có thể lưu ý giá giảm dẫn tới:

  • một mức tăng của tổng doanh thu khi cầu có tính co giãn
  • không có sự thay đổi ở tổng doanh thu khi cầu là đơn vị co giãn, và
  • một mức giảm ở tổng doanh thu khi cầu không có tính co giãn.

Theo cách tương tự, một mức tăng giá sẽ dẫn tới:

  • một mức giảm ở tổng doanh thu khi cầu có tính co giãn
  • không có sự thay đổi ở tổng doanh thu khi cầu là đơn vị co giãn, và
  • một mức tăng ở tổng doanh thu khi cầu không có tính co giãn

Biểu đồ dưới đây minh hoạ cho mối quan hệ tồn tại giữa tổng doanh thu và độ co giãn của cầu dọc một đường cầu tuyến tính.

Như biểu đồ này minh hoạ, tổng doanh thu tăng khi lượng cầu tăng [và giá giảm] trong khu vực cầu là đơn vị co giãn. Tổng doanh thu giảm khi lượng cầu tăng [và giá tăng] trong phần đường cầu không co giãn. Tổng doanh thu đạt mức tối đa tại điểm cầu là đơn vị co giãn.

Liệu điều này có nghĩa các xí nghiệp sẽ chọn mức sản xuất tại điểm cầu là đơn vị co giãn hay không? Điều này sẽ chỉ xảy ra trong trường hợp nếu họ không tính chi phí sản xuất. Các xí nghiệp được cho là chỉ quan tâm tới việc tối đa hoá lợi nhuận chứ không phải tối đa hoá doanh thu. Mức sản xuất tối ưu có thể được xác định chỉ khi chúng ta xem xét cả doanh thu và chi phí. Chủ đề này sẽ được thảo luận sâu rộng trong những chương sau.

Khác biệt giá cả giữa các thị trường [price discrimination]

Những xí nghiệp có một số quyền kiểm soát với giá cả thị trường có thể đôi khi sử dụng quyền kiểm soát đó để tăng lợi nhuận bằng cách tính giá khác nhau cho những khách hàng khác nhau. Cụ thể là một công ty can dự vào sự khác biệt giá cả giữa các thị trường tăng lợi nhuận của mình bằng cách tính mức giá cao hơn cho những khách hàng có cầu không co giãn nhất với sản phẩm đó và mức giá thấp hơn cho những khách hàng có cầu co giãn hơn. Về thực chất, chiến lược này liên quan tới việc tính mức giá cao nhất cho những khách hàng sẵn sàng mua hàng hoá ở mức giá cao và tính giá thấp cho những khách hàng nhạy cảm với những khác biệt về giá cả.

Một ví dụ cổ điển về sự khác biệt giá cả giữa các thị trường xảy ra với tiền vé máy bay.Có hai hạng mục khách hàng tổng quát: những người đi nghỉ và những người làm kinh doanh. Có vẻ là cầu với việc đi lại bằng máy bay của các doanh nhân ít nhạy cảm với sự thay đổi về giá hơn so với những người đi nghỉ. Các hãng máy bay có thể tính mức giá khác biệt với hai nhóm này bằng cách tính một mức tiền vé cao hơn và một mức tiền vé "tiết kiệm hơn" với đòi hỏi phải được nghỉ cuối tuần, đổi lại phải đặt vé trước vài tuần và có những hạn chế tương tự. Do những người có mục đích đi nghỉ có vẻ dễ thoả mãn với những đòi hỏi này hơn những doanh nhân phải đi lại, ngành hàng không thực hiện mục đích tính mức giá cao hơn với những doanh nhân phải đi lại có mức cầu ít co giãn hơn và đánh giá thấp với với những khách hàng có mức cầu co giãn hơn, những người có mục đích đi nghỉ.

Việc sử dụng những cuống vé giảm giá in trên báo ngày chủ nhật là một ví dụ khác của trường hợp khác biệt giá cả trong đó người ta tính mức giá thấp hơn với những khách hàng có cầu co giãn hơn [do những người làm công ăn lượng thấp sẽ nhạy cảm với sự thay đổi giá cả hơn và thích sử dụng những cuống vé hơn].

Giảm giá cho trẻ em và người cao tuổi tại nhà hàng và rạp hát cũng là những ví dụ khác về sự khác biệt về giá cả dẫn tới kết quả mức giá thấp hơn sẽ được tính đối với những khách hàng có cầu co giãn hơn với các sản phẩm này.

Những yếu tố quyết định giá co giãn của cầu

Giá co giãn của cầu sẽ tương đối cao khi:

  • có sẵn hàng hoá gần giống để thay thế
  • hàng hoá và dịch vụ chiếm một phần lớn với ngân sách của người tiêu dùng, và
  • được xem xét trong một giai đoạn dài hơn

Hãy xem xét từng nhân tố này

Khi có một số lượng lớn những hàng hoá thay thế sẵn có, người tiêu dùng phản ứng với mức giá một hàng hoá cao hơn bằng cách mua nhiều hàng hoá thay thế hơn và mua ít hàng hoá đắt tương đối hơn. Vì vậy, chúng ta sẽ dự tính giá co giãn của cầu về các hàng hoá và dịch vụ tương đối cao với những hàng hoá thay thế gần giống, nhưng chúng ta cũng dự tính cầu tương đối không co giãn với những hàng hoá như insulin hoặc AZT với ít hàng hoá thay thế gần giống.

Nếu hàng hoá này chỉ chiếm một phần nhỏ trong ngân sách của người tiêu dùng, một sự thay đổi giá của hàng hoá sẽ tác động ít với sức mua của mỗi cá nhân. Trong trường hợp này, một sự thay đổi về giá sẽ có tác động tương đối nhỏ với lượng hàng hoá được tiêu dùng. Chẳng hạn, giá muối cao gấp đôi sẽ không có nhiều tác động lên ngân quỹ của một người tiêu dùng điển hình. Nhưng khi một hàng hoá chiếm một phần tương đối lớn trong chi tiêu của cá nhân, một sự tăng giá có tác động lớn với sức mua của họ. Hãy lấy một thí dụ cụ thể, giả sử một người chi dùng 50% thu nhập của anh ta hoặc cô ta cho một hàng hoá và giá của hàng hoá tăng gấp đôi. Có vẻ cá nhân này sẽ liên tục giảm chi tiêu của họ để phản ứng với mức giá cao hơn khi chi tiêu với hàng hoá này chiếm phần lớn trong ngân sách của người tiêu dùng. Vì vậy, cầu sẽ có xu hướng co giãn hơn với những hàng hoá chiếm một phần nhỏ trong ngân sách của một người tiêu dùng điển hình.

Người tiêu dùng thường có nhiều khả năng lựa chọn thay thế một hàng hoá khi tính trong một giai đoạn dài hơn.Ví dụ, hãy xem xét tác động của mức giá cao hơn về xăng dầu hoặc khí gas thiên nhiên. Về ngắn hạn, các cá nhân có thể giảm thấp nhiệt độ điều hoà và mặc quần áo ấm hơn, nhưng không thể giảm được nhiều lượng tiêu dùng năng lượng của họ. Tuy nhiên, trong một giai đoạn dài hơn, người tiêu dùng có thể lắp đặt những lò sưởi có hiệu suất năng lượng cao hơn, cách ly tốt hơn và những cách cửa sổ, cửa ra vào có hiệu suất năng lượng cao hơn. Vì vậy, chúng ta sẽ dự tính cầu về xăng dầu hoặc khí gas thiên nhiên về dài hạn sẽ co giãn hơn cầu về ngắn hạn.

Độ co giãn của cầu theo giá chéo [cross-price elasticity of demand]

Độ co giãn của cầu theo giá chéo là cách tính phản ứng với một sự thay đổi về giá của một hàng hoá trước sự thay đổi về giá của một số hàng hoá khác. Độ co giãn của cầu theo giá chéo giữa hàng hoá j và k được trình bày là:

Chú ý là độ co giãn của cầu theo giá chéo này không có dấu hiệu giá trị tuyệt đối ở công thức. Trong thực tế, dấu của độ co giãn của cầu theo giá chéo cho chúng ta biết về bản chất mối quan hệ giữa hàng hoá j và k. Một độ co giãn về cầu theo giá chéo là dương nếu một sự tăng giá của hàng hoá k sẽ kéo theo một sự tăng cầu của hàng hoá j. Như được lưu ý ở trước, điều này xảy ra khi và chỉ khi hai hàng hoá này là hai hàng hoá thay thế.

Một độ co giãn của cầu theo giá chéo là âm khi một mức tăng giá của hàng hoá k kéo theo mộ mức cầu giảm của hàng hoá j. Điều này xẩy ra khi và chỉ khi hàng hoá j và k là hàng hoá bổ sung.

Vì vậy, độ co giãn của cầu theo giá chéo giữa hai hàng hoá cho chúng ta biết liệu hai hàng hoá này là hàng hoá thay thế hay hàng hoá bổ sung. Dự tính độ lớn của độ co giãn của cầu theo giá chéo có thể được các công ty sử dụng trong việc đưa ra những quyết định về sản lượng và giá cả. Chẳng hạn Tập đoàn McDonald có thể muốn biết độ co giãn của cầu theo giá chéo giữa bánh sandwích thịt gà và bánh sandwích Big Mac của hãng. Nếu độ co giãn của cầu theo giá chéo là 0.5, khi đó giá của bánh Big Mac giảm 20% dẫn tới số lượng bánh sandwích thịt gà được bán giảm 10%. Độ co giãn của cầu theo giá chéo giữa bánh sandwích Big Mac và thịt rán kiểu Pháp là - 9 sẽ chỉ ra rằng giá của bánh sandwích Big Mac giảm 20% sẽ dẫn tới số lượng thịt rán kiểu Pháp được bán tăng lên 18%. Kiểu thông tin này sẽ hữu dụng trong việc quyết định tính mức giá nào và trong việc lập kế hoạch tác động để có một sự thay đổi giá như vậy.

Độ co giãn của cầu theo thu nhập [Income elasticity of demand]

Độ co giãn của cầu theo thu nhập là cách tính cầu của một hàng hoá phản ứng như thế nào với một sự thay đổi trong thu nhập. Độ co giãn của cầu theo thu nhập được tính như :

Như trong trường hợp độ co giãn của cầu theo giá chéo, dấu của độ co giãn của cầu theo thu nhập có thể âm hoặc dương. Một giá trị dượng về độ co giãn theo thu nhập xảy ra khi một sự tăng lên về thu nhập dẫn tới một sự tăng lên về cầu một hàng hoá. Trong trường hợp này, hàng hoá được gọi là hàng hoá thông thường [normal goods]. Trong thực thế, hầu hết hàng hoá có vẻ là hàng hoá thông thường [và vì vậy có một độ co giãn theo thu nhập là dương].

Một hàng hoá được gọi là hàng hoá thứ cấp [inferior goods] nếu một sự tăng lên trong thu nhập dẫn tới một sự giảm đi về lượng cầu hàng hoá. Một sự xem xét kỹ định nghĩa độ co giãn của cầu theo thu nhập sẽ làm sáng tỏ một hàng hoá thứ cấp sẽ có độ co giãn theo thu nhập âm. Thực phẩm biến đổi gien, ô tô đã qua sử dụng và những hàng hoá tương tự là những hàng hoá thứ cấp với nhiều người tiêu dùng.

Một sự phân biệt phổ biến khác được đưa ra [dù không được đề cập trong bài giảng của bạn về điểm này] là giữa hàng hoá xa xỉ [luxuries] và thiết yếu [necessities]. Một tỷ lệ thu nhập tăng lên được chi dùng cho những hàng hoá xa xỉ khi thu nhập tăng. Điều này có nghĩa 10% tăng thu nhập phải kéo theo hơn 10% tiêu dùng cho hàng hoá xa xỉ. Sử dụng định nghĩa độ co giãn của cầu theo thu nhập, chúng ta có thể thấy một hàng hoá xa xỉ phải có một độ co giãn theo thu nhập lớn hơn 1.

Một tỷ lệ thu nhập nhỏ hơn được tiêu dùng cho những hàng hoá thiết yếu khi thu nhập tăng. Điều này có nghĩa là những hàng hoá thiết yếu có một độ co giãn theo thu nhập nhỏ hơn 1.

Hãy lưu ý tất cả những hàng hoá xa xỉ là những hàng hoá thông thường trong khi tất cả những hàng hoá thứ cấp lại là những hàng hoá thiết yếu. [Nếu điều này không rõ ràng tức thời, hãy lưu ý một độ co giãn theo thu nhập lớn hơn 1 thì hẳn phải lớn hơn 0 trong khi một độ co giãn theo thu nhập nhỏ hơn 0 thì hẳn phải nhỏ hơn 1]. Hàng hoá thông thường có thể vừa là hàng hoá thiết yếu hoặc vừa là hàng hoá xa xỉ.

Giá co giãn của cung [Price elasticity of Supply]

Chúng ta cũng có thể ứng dụng khái nhiệm độ co giãn của cung. Giá co giãn của cung được định nghĩa là:

Lưu ý dấu giá trị tuyệt đối không được sử dụng khi tính giá co giãn của cung do chúng ta không dự tính quan sát một đường cung dốc xuống.

Một đường cung không co giãn hoàn hão là đường thẳng đứng [như trong biểu đồ dưới]. Giá co giãn của cung bằng 0 khi cung không co giãn hoàn hảo. Trong khi sách giáo khoa của các bạn cho biết cung các bức hoạ Monet không co giãn hoàn hảo, điều này không hoàn toàn đúng. Nếu ai đó đề nghị 50 đôla cho một bức hoạ của Monet, bao nhiều bức tranh được đưa ra bán? Điều này có nghĩa là gì trong sách của các bạn, với những giá cao hơn một ngưỡng cụ thể, đường cung không co giãn hoàn hảo với một số hàng hoá chỉ có một số lượng cố định. Điều này cũng đúng với những hàng hóa dễ bị hỏng cần phải bán trong ngày trên thị trường. Chẳng hạn, một người câu cá không có thiết bị cất giữ phải bán tất cả số cá bắt được vào cuối ngày với bất kỳ mức giá nào.

[Ý tác giả muốn nói, đường cung không co giản hoàn hảo rất hiếm, vì nếu giá quá thấp thì người sản xuất sẽ không chịu bán. Theo ví dụ trên, ví như người bán cá không có thiết bị cất giữ cá, cuối ngày, giá nào cũng phải bán. Đúng với một giá tương đối thôi. Nếu như bạn đòi mua 1 kilô cá với giá 1 đồng VN, thì chắc chắn người bán cá thà đem về cho chó ăn, còn không vứt nó đi còn sướng hơn tốn công cân đo và gói cá cho bạn].

Một đường cung co giãn hoàn hảo là một đường nằm ngang [như được minh hoạ trong biểu đồ dưới đây]. Đường cung của một người mua đơn lẻ trên thị trường có vô số người bán có vẻ là đường cung co giãn hoàn hảo [hoặc dẫu sao cũng gần như vậy]. Điều này sẽ xảy ra khi mỗi người mua là một người "làm giá" không có tác động nào lên giá cả thị trường.

Các nhà kinh tế học phân biệt thời gian về "ngắn hạn" và "dài hạn". Ngắn hạn được định nghĩa là khoảng thời gian trong đó tư bản [capital] được cố định. Tất cả các nhập lượng đều là biến số về dài hạn. Hãy chú ý là độ dài của ngắn hạn và dài hạn khác nhau trong mỗi ngành. Trong ngành cắt cỏ, dài hạn có thể như ngắn hạn chỉ trong vài giờ cũng có thể cần mua thêm một chiếc máy xén cỏ. Trong ngành chế tạo tự động, ngắn hạn có thể kéo dài vài năm [do cần một thời gian dài để kiến thiết và xây dựng những tư bản mới trong ngành này].

Người ta dự tính cung sẽ co giãn về dài hạn hơn về ngắn hạn do các xí nghiệp có thể mở rộng hoặc hợp đồng tư bản về dài hạn. Về ngắn hạn, một sự tăng lên ở giá của máy tính cá nhân có thể dẫn tới tăng lượng công việc, thêm thời gian và dịch chuyển bổ sung trong ngành máy tính. Mặc dù về dài hạn, giá cao hơn sẽ dẫn tới một sự mở rộng lớn hơn về xuất lượng khi có thêm những nhà máy mới được xây dựng.

Phạm vi ảnh hưởng của thuế [Tax Incidence]

Như trong sách giáo khoa của các bạn có ghi, việc phân bổ gánh nặng của một khoản thuế phụ thuộc vào độ co giãn của cung và cầu. Khi cung co giãn hơn cầu, người tiêu dùng chịu một tỷ lệ gánh nặng thuế lớn hơn. Các nhà sản xuất chịu một tỷ lệ gánh nặng thuế lớn hơn khi cầu co giãn hơn cung.

Source: //www.saga.vn/Kinhtehockinhdoanh/Kinhtehoc/16928.saga

Video liên quan

Chủ Đề