Review độc giả hòa chủ giác tuyệt bức thị chân ái


Vừa mới mua xong bộ “Độc giả và nhân vật chính đích thị là chân tình” của Đồi, cảm xúc quá nên viết lại vài dòng cảm nhận cho nó ‘máu’ =]]]

Điểm cộng:

  • Hình thức bên ngoài: Sách đẹp lắm ấy mọi người ạ =[[ Giấy màu ngà, đọc đỡ mỏi mắt, sờ mịn, khá dày dặn không hề mỏng đến xuyên thấu đâu. Bìa ngoài cán mờ, rờ rất sướng tay. Mình thích font chữ của truyện, mặc dù không quá đặc biệt. Ảnh bìa khá được trau chuốt, hình cắt của bookmark đẹp, cứng cáp, hình không khác gì trang bìa. Đấy là một điều mình tiếc hùi hụi, mình mong được nhìn thấy Tu ở bookmark mà hổng có được thấy =[[ [Sau một hồi lướt gg mình nhận ra hình như là lấy tranh minh họa ở bên trung luôn =]]]]
  • Hình thức bên trong: Minh họa cũng khá chuẩn, mình đọc đi đọc lại phần tác giả miêu tả độc giả ngốc nghếch dễ thương rồi so sánh, đến hiện tại mình cũng chưa bắt được lỗi sai nào cả =]]. Trình bày truyện rất ‘teen’ =]] Mình không tìm được từ nào khác để diễn tả cho đúng =]] Nói sáng tạo thì chưa đến mức ‘rất’ nhưng nó cũng toát ra được phần nào cái ‘thần’ của bộ truyện, từ góc nhìn ‘xoắn não’ của bạn độc giả Đỗ Trạch =]]

Điểm trừ:

  • Một lỗi sai muôn thuở của Owlbooks [=]]]]: Lỗi chính tả =]] Mình đọc kĩ cả bộ, mình tìm được 2-3 lỗi sai chính tả trong truyện =]] Chi tiết vụn vặt ấy mà, nhưng khi cầm một quyển truyện trong tay thì mình không thích nó có một lỗi sai nào cả. VD: Ở ngoài bìa có đoạn giới thiệu “Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan [rởm]…” nhưng đến khi trong truyện thì từ “rởm” này lại viết thành “dởm”; một chỗ nữa mình không nhớ rõ ràng trang bao nhiêu nhưng có từ “xoi mói”, mình nghĩ nó là “soi mói” mới đúng; đoạn gần cuối tập 1 có lỗi đánh chữ “có” thành “cs”. Đây là 3 lỗi type mà mình tìm thấy.
  • Có một điều mình thấy thắc mắc trong truyện, không biết dịch giả Hoàng Ly có ý gì hay không nhưng tên các chủng tộc cứ lúc dùng tiếng Anh rồi quay sang dùng tiếng Tàu. Có lúc dùng tộc Undead, có dùng lại dùng từ tộc Vong Linh thay cho nó. Theo ý kiến riêng của mình thôi, nhiều lúc dùng như vậy có hơi lộn xộn, vì cứ phải đóng mở ngoặc hoài à. VD: “Vong Linh [Undead], Gnome [Thần Lùn],… [Và sau khi đi tìm hiểu mình nhận ra đó là ý của tác giả]

Sau đây là phần spoil =]]]] Ai không muốn biết trước nội dung truyện thì đừng ngó nha =]] Tất cả những suy nghĩ sau đây của mình đều xuất phát từ suy nghĩ chủ quan.

Đỗ Trạch là một anti-fan [rởm] trung thành của Nhất Hiệt Tri Khâu.

“Hỗn huyết” là tác phẩm đầu tiên cậu theo dõi từ đầu của vị đại thần danh tiếng lẫy lừng này. Theo phương châm “càng thương càng yêu càng phải chửi” [chủ yếu là muốn gây ấn tượng sâu sắc với tác giả], Đỗ Trạch không ngừng lặp lại chuỗi tuần hoàn đọc truyện – lên nick Đỗ Tử – chửi rủa nhân vật chính thánh mẫu – chửi rủa tác giả ngu ngốc – thoát, đăng nhập nick khác – lặng lẽ tặng phiếu đề cử.

Vào một ngày đẹp trời, bất ngờ tác giả reply còm men của bạn nhỏ Đỗ Trạch, chỉ một câu: “…Đã tiếp thu.” Bạn nhân vật chính đáng yêu dễ mến của độc giả bước trên con đường “hắc hóa” không lối thoát =]]]]] Bị tác giả hành lên hành xuống, hành tới hành lui: “em gái theo chân” phản bội, người bạn tốt phản bội, cả đại lục truy sát, đánh đuổi đến mức không còn manh áo giáp phải chui rúc chạy trốn, cuối cùng phải chạy đến Vùng đất Thất lạc, nơi cấm địa trên lục địa Hỗn độn.

Bạn độc giả phẫn nộ! Bạn độc giả ói máu! Bạn độc giả đau đớn ôm trái tim pha lê đang rơi rụng cả ngàn mảnh của mình cầu mong tác giả đừng có tiếp tục đi theo “linh cảm nào đó”. Nhưng “ác giả ác báo”, tác giả càng ngày bước càng xa trên con đường trả thù xã hội, phá nát nhân sinh quan độc giả, hết lần này đến lần khác quăng đòn xuyên tim dành tặng độc giả.

Đúng lúc bạn nhỏ Đỗ Trạch sức cùng lực kiệt, ôm thân thể lẫn tinh thần mệt mỏi vô cùng nghỉ ngơi thì bưu kiện gửi tới, tuy nhiên, với tinh thần “tự tạo nghiệt không thể sống”, rui rủi thế nào mà bưu kiện bạn nhân được không phải là cuốn “Hỗn Huyết” bình thường mà là cuồn đồng nhân cao H của bạn nhân vật chính đáng yêu dễ mến kia với bạn địch thủ =]]

Với tinh thần “tìm hiểu và học tập đầy nghiêm túc”, Đỗ Trạch “cầm một góc cuốn đồng nhân, trang trọng lật mở từng trang.”

Và sau đó… tất nhiên, Bạn! Vinh! Dự Xuyên! Không! Rồi!

Và tất nhiên, mỗi vị xuyên không đều được đại thần xuyên không ưu ái tặng cho một tuyệt kĩ. Tuyệt kĩ của bạn chính là: khôi phục, đúng 0 giờ đêm, dù bạn rách nát, tả tơi đến thế nào thì vẫn sẽ khôi phục nguyên trạng như ban đầu.

Và sau đó…

Mình chỉ nói đến đây thôi =]] Lười rồi =]]

Nói thật ra mình đọc bộ này từ lâu lắm rồi vì đã được edit hoàn trên mạng, nhưng khi được cầm sách trên tay vẫn thấy xúc động lắm =]]]

Cá nhân mình thì rất khâm phục Đồi, vì cách chị ấy xây dựng đã cả một Lục Địa Hỗn độn với tám kỷ nguyên, với hình dáng, lịch sử của tám chủng tộc, với sự xuất hiện của Thần Sáng Thế, của Quy Tắc, thậm chí là cách bạn Đỗ Trạch xuyên không =]]]]

Nhân tiện đây mình cũng chia sẻ với mọi người hai chi tiết mình thích nhất trong truyện.

Đầu tiên, đó chính là câu nói cuối chương 6 của bạn nhỏ Đỗ Trạch: “Tôi muốn chứng kiến anh, thành Thần.”

Mình bị rung động mãnh liệt với câu nói này, vì từ câu nói này mình mới chính thức đổ bạn nhỏ Đỗ Trạch. Cá nhân mình thì không quá thích mấy bạn mặt lạnh [dù biết mấy bạn không cố ý] nhưng thực chất trong đầu đang xoay chuyển vô vàn suy nghĩ, mình thích mấy bạn thẳng tính cơ, nhưng là kiểu người nói thật nói thẳng mà người khác cũng không thể vả vào mặt bạn được ấy [điển hình là Minh Tôn trong Bại nhứ tàng kim ngọc].

Thứ hai, đó chính là đoạn đối thoại giữa nhân vật chính là độc giả, khi Tu đang bối rối không hiểu bản thân mình là ai và ý nghĩa tồn tại của mình như thế nào.

“Tu: Ngươi thấy sao?

Đỗ Trạch: Kỳ tích.

Tu: Kỳ tích?

Đỗ Trạch: Hỗn huyết, là kỳ tích.

    Anh, là kỳ tích.”

Tim mình thắt lại luôn =[[ Mình thề đấy! Vì bản thân mình, thường không đặt quá sâu suy nghĩ bản thân vào trong truyện, tập trung đọc, phiêu theo cảm xúc nhân vật, cùng khóc cùng cười với họ, nhưng vẫn đứng trên một bình diện khách quan đánh giá mọi vấn đề. Mình không tức giận khi nhân vật chính bị hành hạ bởi nhân vật phụ nào, mình không oán trách hay trù ẻo bất cứ nhân vật nào trong truyện khi anh ta làm ra chuyện gì. Có thể nhìn mình như kiểu người vô cảm, vì quả thật suy nghĩ đó cũng có phần đúng, mình đứng bàn quan về tất cả mọi sự việc trong câu chuyện.

Khá là hiếm hoi nếu có điều gì trong một bộ truyện nó thể gây bất ngờ với mình, thậm chí bằng một cuộc đối thoại ngắn gọn như thế này. Đây cũng là đoạn mình thích nhất lúc đọc bản online trên trang của bạn editor. Đoạn này gần như đã đánh dấu một sự chuyển biến mới giữa quan hệ hai người vậy. Vì câu nói này, Tu càng thêm chú ý đến Đỗ Trạch hơn, để rồi cái sự chú ý đấy biến thành dục vọng chiếm hữu vô cùng vô tận, để anh luôn giữ một phong thái bình thản, đỉnh thiên lập địa trong mọi trường hợp.

Không phải vì người đó đã nói anh là “kỳ tích” hay sao?

Vậy hãy để anh cho người đó thấy “Kỳ Tích” là gì!

Về phần dịch giả dịch ổn hay không, theo cá nhân mình thì mình thấy cũng khá tót. Tuy nhiên nhiều khi mình đọc mình thấy nó hơi bị quá trớn một chút, truyện hài mà, nếu dịch quá tay một ít truyện sẽ thấy hơi giả giả, kiểu như nhân vật đang giả nai vậy. Và đấy chính là suy nghĩ của mình trong một vài trường hợp.

Tuy nhiên, cứ mua đi các bạn ạ =]] Không tiếc đâu =]]

Cảm ơn mọi người đã đọc được đến dòng này.

Chúc mọi người một ngày tốt lành ❤

P/s: Không biết ở VN là bao nhiêu tập đây =[[

Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan

Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan.

.

Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát” [Yêu nhau giết nhau].

.

Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.

.

Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đi ~

Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ hai là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó!

Đỗ Trạch cũng đã từng là một fan não tàn hay nhiệt liệt tán dương nịnh bợ, chỉ hận không thể đem hết những lời ca ngợi có trong đầu mình chất đống trước mặt thần tượng, sùng kính không khác gì với thầy giáo. Đỗ Trạch cứ thế mà chìm nghỉm trong đám đông. Bạn fan Đỗ Trạch đó thứ nhất không có Weibo, thứ hai không dùng QQ, chỉ đúng giờ post bài giật tem trong trang đầu của truyện. Đỗ Trạch nhìn cái bình luận đáng thương ngắn ngủn có 25 từ mãi mới bói ra được mà thần tượng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái kia rồi lặng lẽ nội thương. Thế là trong cái khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch đã tỉnh ngộ. Nhờ cái chân lý nam không xấu nữ không thương, độc giả không chửi bới tác giả không nhìn thấy, Đỗ Trạch đã nhanh chóng chuyển chức thành công. Từ nay về sau, trên đời thiếu đi một fan não tàn, nhưng thêm vào một ngụy – Anti fan – Cực ngu, phát huy đến cùng cực đạo lý “Càng thương càng bôi đen”.

Giờ thì nói đến cái người bất hạnh bị Đỗ Trạch xui xẻo coi trọng kia: Nhất Diệp Tri Khâu. Thân là trạch nam thường trú ở trang ‘Chung điểm văn’, Đỗ Trạch đã tìm được thần tượng của mình tại đây: một tác giả YY văn không nổi cũng không chìm tên là Nhất Diệp Tri Khâu. Nghe nói tác giả họ Khâu, bút danh nói một cách văn vẻ thì là “Qua mỗi trang văn tôi viết để hiểu thêm về con người của tôi, ha ha.” Đây là câu trích nguyên lời tác giả. Trong truyền thuyết thì sau lưng mỗi cái “ha ha” đều có một đám thảo nê mã vui vẻ hí vang. Nói về sáng tác YY văn ở ‘Chung điểm văn’ thì nhân vật chính nếu không có bàn tay vàng, không ngựa đực không hậu cung, không ám muội không cua đồng, không xưng bá địa cầu không thống trị vũ trụ… Dẹp đi, thế này mà là nhân vật chính hả? Đổi người lẹ! Gọi Long Ngạo Thiên lên sân khấu! [PS: nếu ai không biết “Long Ngạo Thiên” có thể qua Baidu XD]

Vì thế, có thể tưởng tượng văn của Nhất Diệp Tri Khâu… rồi từ đó biết được con người của Nhất Diệp Tri Khâu…

Ha ha.

Trên thực tế, tuy nói văn của Nhất Diệp Tri Khâu là một rổ bàn tay vàng, nhưng nó cũng không hề trống rỗng. Nó có logic, có mạch truyện, có phục bút, có ý chính. Chỗ thông minh nhất của hắn là đem những câu và bài lung tung đã có trên mạng thay đổi tên và phong cách viết rồi đăng lên lại. Tuy bản chất thì vẫn là nội dung đó nhưng lại có nét riêng biệt khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Đỗ Trạch lê lết ở ‘Chung điểm văn’ 4 năm, sau khi đọc được Nhất Thiên Vô Hạn Lưu của Nhất Diệp Tri Khâu, đột nhiên cảm thấy như đọc văn trời mà hoảng sợ. Từ đó về sau, trên đời thiếu đi một người qua đường Giáp, sau đó thì, mọi người tự hiểu.

Tuy Nhất Diệp Tri Khâu không thể coi là nổi danh, nhưng dù gì cũng có được tác phẩm đạt 1000+, thoát khỏi danh hiệu trong suốt vô danh, bên dưới cũng có ít nhất 100 độc giả kêu than đòi ăn, mỗi ngày đều post bài giục chương mới rất đúng giờ. Hơn nữa Nhất Diệp Tri Khâu có một thói quen cực kỳ bất lương: một thời gian ngắn sau khi post chương mới, hắn mới hồi đáp cho những bình luận ở trang đầu, còn những bình luận bị dìm dưới đáy nước ấy hả, đó là cái gì, ăn được không _[:3″ ∠]_?

Vì thế tác giả sẽ không bao giờ biết, có một độc giả nhìn bình luận của mình cứ liên tục bị dìm xuống, yên lặng chuyển thành ngụy anti-fan: mệt mỏi quá, không chịu nổi nữa rồi.

Đỗ Trạch không thể hiểu được tại sao mình lại chung tình với Nhất Diệp Tri Khâu như vậy, như thể những tác phẩm kia mỗi câu đều đâm trúng chỗ manh, mỗi tình tiết đều gãi trúng chỗ ngứa của cậu, khiến cậu muốn dừng mà không được. Là một ngụy anti-fan, Đỗ Trạch bày tỏ phải anti có trình độ, làm fan có tiêu chuẩn. Mỗi chương truyện đều cho 4 điểm để nâng cao điểm truyện; mỗi lần chửi đều thêm 1 điểm, vừa có thể thể hiện thái độ soi mói lại không quá ảnh hưởng đến điểm truyện; sau khi soi mói chửi bới xong thì đổi ID đi bầu phiếu Bá Vương, coi như là phí tổn thất tinh thần để trấn an tâm hồn. Lòng cậu đau như cắt! Tên đại ngu Đỗ Trạch yên lặng phỉ nhổ chính mình, song ngày hôm sau lại tiếp tục điên cuồng đăng bình luận rồi đổi ID bầu phiếu Bá Vương.

Cho nên, lúc Nhất Diệp Tri Khâu đăng truyện mới, Đỗ Trạch cực kỳ hưng phấn hú lên một tiếng.

Trước đó, Nhất Diệp Tri Khâu đã viết được năm quyển, quyển thứ năm viết được một nửa cũng là lúc Đỗ Trạch biết đến Nhất Diệp Tri Khâu. Nói cách khác, truyện mới sẽ là tác phẩm đầu tiên Đỗ Trạch theo dõi từ đầu tới cuối. Cái tâm tình chờ mong như nhìn con mình sắp sinh ra và lớn lên thật đúng là hưng phấn. Đỗ Trạch tỏ vẻ ai cũng không thể ngăn cản cậu yêu thương nó bằng cả sinh mệnh…

【Thuở sơ khai, Thần Sáng Thế đã nói với tám chủng tộc rằng: chỉ cần trả giá thứ quý trọng nhất của bản thân là có thể đổi được một tài năng thiên phú.

Thiên tộc trả khiêm tốn, lấy chữa trị;

Ma tộc trả nhân từ, lấy phá hoại;

Tinh Linh trả nhiệt tình, lấy thiện xạ;

Chu Nho trả bình tĩnh, lấy luyện rèn;

Long tộc trả kiềm chế, lấy kiên cường;

Vong Linh trả thiện lương, lấy bất tử;

Thú tộc trả lý trí, lấy cuồng chiến;

Nhân tộc trả bao dung, lấy học tập.

Khi một thiếu niên sở hữu tất cả huyết mạch xuất hiện, thời khắc ấy, truyền thuyết bắt đầu.

.

Hãy cùng xem thiếu niên Tu làm thế nào để thức tỉnh các huyết mạch, giải quyết ân cừu một cách thống khoái, cuối cùng bước đi trên con đường của vị thần chinh chiến.

***

Nghề nghiệp viết sách, nhân phẩm tốt, cam đoan không không bỏ dở nửa chừng! Xin đón đọc ^^】

Đỗ Trạch đọc đi đọc lại văn án, tác phẩm mới nhất này của Nhất Diệp Tri Khâu tên là《Hỗn huyết》. Nhìn tên với văn án thì đại khái có thể biết được nội dung chính của truyện chủ yếu là về một thiếu niên lai giữa tám chủng tộc [bàn tay vàng], trong quá trình thăng cấp không ngừng thức tỉnh huyết mạch [mở chốt], cuối cùng trở thành vị thần tối cao thống trị dị giới đúng tiêu chuẩn YY văn của ‘Chung điểm’. Thật sự là… mẹ nó yêu chết đi được.

Đỗ Trạch đã sớm manh đến như trâu thở phì phì, truyện này viết chọt rất trúng chỗ manh của cậu. Bởi là một tên coi nhân vật chính như trời, Đỗ Trạch luôn muốn hình tượng nhân vật chính phải càng xuất chúng càng tốt, cơ thể càng dâm đãng càng tốt, kinh nghiệm càng nhiều càng tốt. Cho dù như vậy sẽ khiến nhân vật chính hoàn mỹ đến “giả tạo”, nhưng nhìn nhân vật chính ngược người ta mới thích chứ ~

Em trai, ok. Em gái đáng yêu, ok. Giả heo ăn hổ, ok. Thần mã thống nhất dị giới, cái này càng ok.

Đỗ Trạch mang theo lòng tôn kính mở《Hỗn huyết》ra, sau khi xem cập nhật, Đỗ Trạch nhìn cái dòng cuối cùng “Tác giả có điều muốn nói” mà phun máu. Không đủ, không đủ, hoàn toàn không đủ, tại sao chứ! Tiểu sinh rõ ràng đã cố ý chờ vài ngày mới bắt đầu đọc mà, ấu ấu ấu! Tác giả! Tác giả đâu!? Mẹ nó hai thằng em của mị muốn tìm đối tượng cho nên mị phải hỗ trợ là cái quỷ gì!? Tìm… Tìm đối tượng cái con khỉ! Cứ thông nhau đi là được mà! Vừa giải quyết hai tên cầm thú vừa cống hiến cho kế hoạch hóa gia đình!

Đỗ Trạch kiềm nén nhìn《Hỗn huyết》một lần nữa, máu trong cơ thể lại thêm sôi trào. Tình tiết truyện hiện giờ đã tới chỗ nhân vật chính dắt một đám em trai tương lai cùng với mấy người được đề cử vào hậu cung tham gia thử luyện thăng cấp ở Học viện Ma Vũ, yêu cầu vào trong một ngọn tháp bỏ hoang lấy sổ tay ma thuật về làm vật chứng. Vì có ánh sáng của nhân vật chính dẫn đường, cuộc thử luyện ở trình độ sơ cấp vốn an toàn không nguy hiểm lại xuất hiện cấm chú cấp. Vì thế ma pháp trận bị kích hoạt, mọi người đều bị nhốt lại, thần uy của nhân vật chính lập tức đại phát, làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu em trai. Cuối cùng, nhân vật chính như đang ngắm cảnh không chút áp lực mà rời đi, thu hoạch được một đám em trai với một người đẹp, thêm cả một miếng kim loại. Ánh sáng YY chiếu qua, Đỗ Trạch nhanh chóng đoán ra miếng kim loại đó chắc chắn là thần khí.

Độ vừa lòng đối với tính cách nhân vật chính là 4 sao, bàn tay vàng 5 sao, vẻ ngoài 5 trái tim [?], độ bất ngờ 4.5 sao, khí chất bá vương 5 sao, còn có cả cách mở chốt ngược người, xưng bá thế giới…

Đỗ Trạch manh đến lăn lộn, sau đó lại không cẩn thận nhìn thoáng qua cái dòng cuối cùng “Gần đây phải giúp hai thằng em tìm đối tượng, cuối tuần gặp lại, ha ha”… Ha ha, ha ha, a, a…

Một đám thảo nê mã với tốc độ ánh sáng đang gào thét phi qua trong đầu Đỗ Trạch.

Đỗ Trạch mặt không đổi sắc ngồi trước máy tính, màn hình phản chiếu qua mắt kính của cậu thành một mảng sáng trắng. Tên này trước giờ là chó đội lốt người, nếu chỉ đơn thuần nhìn mặt của Đỗ điếu ti* thì đều sẽ bị bề ngoài tinh anh xã hội lừa gạt. Đỗ Trạch nheo mắt, biểu tình căng thẳng như vậy lại tăng thêm chút xơ xác tiêu điều. Nếu tác giả cuối tuần không lên, thế thì…

* Điếu ti [吊丝], còn có cách nói khác là “屌丝” [điểu ti], ý chỉ những người thanh niên xuất thân nghèo hèn, không tiền tài không thế lực, hay tóm gọn là loại “thanh niên khổ bức”

.

Ha ha.

Bị nhốt trong tháp ma pháp thử luyện của《Hỗn huyết》 không chỉ có người của nhân vật chính, mà còn thêm một đoàn người từng có xích mích với nhân vật chính. Nhưng mà nhân vật chính đối xử rất bình đẳng, cứu hết tất cả mọi người ra. Theo tình huống này, đám người được cứu nọ hoặc sẽ bị nhân vật chính cảm hóa, từ nay về sau kiên quyết ủng hộ nhân vật chính trăm năm cũng không lay chuyển được; hoặc là đem việc này coi như sự sỉ nhục, từ nay về sau như thiêu thân lao đầu vào lửa đến trước mặt nhân vật chính mà tìm ngược cho đến khi nào tác giả cho làm vật hy sinh mới thôi.

Trên kính của Đỗ Trạch có một tia phản quang. Lấy kinh nghiệm đọc văn ngựa đựa 4 năm của cậu ra đánh cược, lần này chắc cú là tình huống thứ nhất. Bởi vì kẻ dẫn đầu đoàn người có mâu thuẫn với nhân vật chính là một em gái cực kỳ xinh đẹp. Hơn nữa còn là một em gái có thân phận không nhỏ – công chúa điện hạ ngạo kiều được nhân vật chính anh tuấn cứu thoát, từ nay về sau thay đổi thái độ với bình dân, còn trao tấm lòng của mình cho nhân vật chính… Đáng manh, đáng học tập.

Đỗ Trạch yên lặng bỏ cái tay đang bịt mũi xuống, chuyển hết những câu nói ở trong đầu thành từ trái nghĩa, di chuột đến chỗ viết bình luận bắt đầu chửi.

【Nick: Đỗ Tử, bình luận:《Hỗn huyết》, chấm điểm: 1, chương đánh giá: 17

Văn rác rưởi [cực kỳ hay]. Tác giả ngu vl [cực tài giỏi!].

Nhân vật chính thánh mẫu đến không tưởng [nhân vật chính tuyệt vô đối ~]. Ở tình huống đó mà lại đi cứu con tiện nhân kia? [cứu giỏi lắm!] Nhân vật chính bị phân lấp não rồi hả, hay là không dùng não mà dùng nửa người dưới để suy nghĩ??? [nhanh bắt công chúa về đi!]

Tiểu sinh đang rất mong hắn bị tiện nhân kia ngược đến chết đi sống lại. [cầu JQ!]

Sau khi ấn “Xác nhận”, nhìn bông cúc nhỏ “Xin chờ trong giây lát” chậm rãi di chuyển, Đỗ Trạch ẩn cửa sổ rồi đổi DNF.

******

.

******

.

“Tu! Sao lại cứu họ?”

Ở trong một chỗ phế tích, Lala giận dỗi bĩu môi, đau lòng nhìn tay phải của Tu. Vì mất máu quá nhiều nên cái tay kia tái nhợt bất thường. Mắt của nàng đã hơi ươn ướt: “Họ không tôn trọng chàng, chàng lại còn đổ nhiều máu thế để mở bẫy, rất không đáng…”

Giọng của Lala không to không nhỏ, nhưng đã đủ cho đám người của công chúa cũng đang chật vật cách đó không xa nghe được. Công chúa Kelly cắn đôi môi anh đào, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn qua.

Sau khi được Daniel điều trị xong, máu đã ngừng chảy. Nghe thấy giọng nói tức giận của Lala, Tu ngẩng đầu trả lời: “So với tính mạng thì chút máu đó có nhằm nhò gì.”

Nghe vậy Edie vỗ vai Tu, im lặng biểu đạt sự tán thưởng đối với Tu. Lala hơi nghẹn ngào hỏi: “Tu, sao chàng lại tốt với mọi người như vậy?”

Tu nở nụ cười. Thiếu niên với mái tóc vàng sáng lấp lánh ngồi đó, dáng người thon dài tinh tế, đôi mắt xanh trong suốt sâu thẳm.

“Ta chỉ làm chuyện nên làm mà thôi.”

Nụ cười đó như che lấp cả ánh mặt trời, tỏa ra vầng sáng êm dịu. Cách đó không xa, công chúa Kelly khẽ hừ một cái, hất đầu thể hiện vẻ cao ngạo và khinh thường của nàng ta, nhưng gương mặt hơi ửng đỏ đã để lộ đôi chút tâm tư thiếu nữ.

— Trích《Hỗn huyết》.

.

——————————————-

Tác giả có điều muốn nói:

Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan ╮[╯▽╰]╭

Tác giả: … Ha ha.

Nhân vật chính: [chưa lên sân khấu, bình tĩnh ngồi xem]

Video liên quan

Chủ Đề