Thế giới cùng tôi yêu em review

Đây là longfic đầu tiên tôi đọc hết sau 2 năm không hề đụng vào bất cứ longfic nào. Chính ra thì tôi đã không quan tâm, thậm chí là không biết tới nó. Nhưng do một lần lướt facebook xem confessions của anh D.ô, tôi phát hiện ra có một confessions có nội dung khá thú vị, và cả đầy chất angst. Đại khái là nó như này:

“Ngày lên trăng hạ, hoa tàn cỏ lạc, tuyết trắng bao trùm cả thế gian yên lặng không tiếng động. Năm tháng thanh xuân của chúng ta chập chờn nơi sóng nước, chuyện cũ được em viết trên bờ cát bị con sóng lớn cuốn phăng vào lòng biển rộng.

Thế giới ồn ào cuồng loạn đều dạt hết ra xa.

Em có nghe thấy không.

Anh cùng thế giới này, chân thành sâu sắc yêu em.”

[……..]

“Anh… em nhớ cậu ấy quá… Em muốn dẫn cậu ấy trở về…”

[Trích cfs 988 của D.ô]

Nhờ như vậy mà tôi mới biết tới Thế giới cùng thôi yêu em. Rồi sau đó hỏi qua một người bạn rất thích ChanBaek, nghe unnie ấy ca ngợi cái cảm động của fic này, còn được nghe trước kết thúc. Cảm thấy tò mò không hiểu vì sao mọi người ai nấy đều yêu thích fic này nên cũng nhào vào đọc thử. Cuối cùng là nghiện~

Vì dạo này thời gian có chút hạn hẹp, nên khi đọc xong vẫn chưa có thời gian để viết một cái feeling, xem như là để tỏ rõ niềm yêu thích cũng như sự biết ơn của tôi đối với người edit. Cũng không hẳn là hoàn toàn yêu thích, vì có một vài phân đoạn xem ra vẫn chưa được hoàn chỉnh về câu chữ lẫn cách kể. Nhưng nói chung Thế giới cùng tôi yêu em vẫn là một fic đáng đọc lúc rảnh rỗi. Có một vài chương nội dung hơi chán, kết thúc chương không gợi hấp dẫn cho người đọc. Nhưng nhìn chung vẫn rất tốt.

Đoạn tôi thích nhất là:

“Ngày lên trăng hạ, hoa tàn cỏ lạc, tuyết trắng bao trùm cả thế gian yên lặng không tiếng động. Năm tháng thanh xuân của chúng ta chập chờn nơi sóng nước, chuyện cũ được em viết trên bờ cát bị con sóng lớn cuốn phăng vào lòng biển rộng.

Thế giới ồn ào cuồng loạn đều dạt hết ra xa.

Em có nghe thấy không.

Anh cùng thế giới này, chân thành sâu sắc yêu em.”

Đọc tới đây khó mà cầm được nước mắt. Có cảm giác như Park Chan Yeol đang đứng trước biển lớn, lặng lẽ nói với Byun Baek Hyun rằng “Em có nghe thấy không? Anh cùng thế giới này, chân thành sâu sắc yêu em.” nhưng trong lòng lại đang gào thét hoảng loạn. Xung quanh thì lại yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có thể nghe thấy tiếng sóng biển xô vào bờ cát, tẩy trôi cái nhơ bẩn của đời người, đem theo cả những dấu chân cuốn vào lòng biển rộng. Tôi cảm thấy giống như mọi cảm xúc đều được đẩy lên đỉnh điểm, vỡ òa ra trước mặt hiện thực đau lòng không như mong chờ. Có cả chút hụt hẫng nữa. Nhưng nói như thể không phải là tôi đang ca ngợi fic này, giúp nó đạt đến cái gọi là “cực hay”. Chỉ là một chút cảm xúc nho nhỏ sau khi đọc. Còn nếu nói là cực hay thì vẫn chưa phải với nhiều người. Và với tôi như vầy là đạt rồi.

Mấy chương đầu gây cho tôi cảm giác thích thú nhưng cũng đồng thời khiến tôi cảm thấy tội nghiệp cho Byun Baek Hyun. Yêu Park Chan Yeol nhiều đến thế, đến nỗi để mặc cho cậu ta chơi đùa với mình, dù đau đớn cách mấy vẫn là một lòng chung thủy yêu cậu ta. Vậy mà cái tên Park Chan Yeol đó lại đối xử tàn nhẫn với Byun Baek Hyun như vậy. Thật không khỏi khiến cho người ta đau lòng. Rõ ràng là tác giả đã cố tình ngược Byun Baek Hyun, để cho người ta nghĩ rằng Byun Baek Hyun sẽ bỏ cuộc. Nhưng cuối cùng lại khiến người đọc bất ngờ khi để cậu ấy tiếp tục dấn sâu vào cái tình yêu ngang trái đau khổ với Park Chan Yeol. Byun Baek Hyun quả là người kiên nhẫn yêu, can đảm yêu. Đau khổ cách mấy vẫn có thể vượt qua. Đoạn mà tôi ấn tượng nhất là đoạn mà Byun Baek Hyun bị cả đám người xúm vào cưỡng hiếp, đến mức phải lết về nhà, lại còn bị chụp ảnh lại đem gửi cho từng thành viên. Lúc đó đã nghĩ sao mà cuộc đời Byun Baek Hyun lại khổ sở đến vậy, sao thân xác cậu ta cứ bị người ta chà đạp đến vậy. Có lúc tưởng như cậu ấy sẽ từ bỏ Park Chan Yeol, nhưng không. Cậu ấy vẫn tiếp tục yêu say đắm con người vô tình đó, cho đến lúc bệnh phải vào viện, vẫn tiếp tục yêu, cho đến chết. Mấy chương sau Byun Baek Hyun lại được dịp hành hạ Park Chan Yeol, khiến cho cậu ta khốn đốn chạy theo năn nỉ trở về. Một chút pink cũng làm thay đổi không khí, nhưng giữa chút pink đó lại lẫn lộn sự buồn bã đến thê lương. Tôi có thể tưởng tượng ra ánh mắt bi thương mà Byun Baek Hyun dùng để nhìn Park Chan Yeol. Sau cùng là về Seoul cùng với Park Chan Yeol, cùng cậu ta trải qua thăng hoa hoang lạc, cùng đi du lịch, viết bài hát tặng cậu ta, đắp người tuyết hình cậu ta, rồi chụp ảnh gửi cho cậu ta. Để rồi sau đó là yên bình chìm vào giấc ngủ thiên thu, yên bình đến nỗi khiến cho Park Chan Yeol tưởng rằng Byun Baek Hyun chỉ đang ngủ say, một chút rồi sẽ tỉnh lại. Nếu tôi là Byun Baek Hyun, chắc chắn sẽ thừa cơ hội mà hành hạ Park Chan Yeol thêm nữa.

Còn Park Chan Yeol đương nhiên là kẻ có lợi nhất. Vừa có thể trút hết giận dữ lên đầu Byun Baek Hyun, hành hạ cậu ấy sống cũng không bằng chết, vừa có thể có được tình yêu sâu sắc từ Byun Baek Hyun. Đồng thời, Park Chan Yeol còn có được cô bạn gái xinh đẹp Lee Ha Yeon, được lòng cả người hâm mộ. Khiến nhiều khi tôi nghĩ Park Chan Yeol mà tôi nhìn thấy trên sân khấu có phải là con người thật, là hình ảnh thật. Hay chỉ là sự giả tạo nhằm che giấu một điều gì đó ẩn phía sau. Nụ cười của anh có thật hay không tôi cũng chưa dám chắc. Nhiều khi cũng đáng nghi ngờ thật. Tôi thấy nhân vật Park Chan Yeol ở đây quá ấu trĩ, đến mức khiến tôi phát điên và tức giận. Cậu ta thông minh, nhưng lại thông minh không đúng lúc. Cậu ta chỉ luôn nhìn nhận vấn đề theo một phía mà không chịu nhìn theo phía còn lại.  Cậu ta luôn nghĩ xấu cho Byun Baek Hyun, nghĩ cậu bé đáng thương đó là kiểu người đê tiện, bỉ ổi, lăng nhăng các kiểu… Cho đến khi phát hiện ra Byun Baek Hyun bị bệnh, phát hiện ra sự thật, cậu ta lại quay đầu đối xử tốt với Byun Baek Hyun. Dành nhiều thời gian, công sức, cả tình cảm cho Byun Baek Hyun. Lâu dần rồi thành yêu. Rồi đau khổ đi tìm Byun Baek Hyun, vất vả đem cậu ấy quay về. Sau đó còn cùng cậu ấy đi du lịch, đi leo núi, nghe cậu ấy chật vật hát trong những cơn ho kéo dài, cùng cậu ấy sống quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi. Nhưng thật éo le khi mà buổi cơm cuối cùng vẫn chưa ăn cùng nhau, Park Chan Yeol đã phải nhìn cơ thể người yêu mình dần trở nên lạnh lẽo. Kết thúc là cậu ấy đi leo núi cho khuây, vì mãi chạy theo cơn gió cuốn bay tấm ảnh của Byun Baek Hyun, vô tình trượt chân xuống vách núi. Cái kết này theo tôi đã là quá có hậu. Như thế chẳng phải để cho Park Chan Yeol có thể gặp lại Byun Baek Hyun ở thế giới bên kia sao? Như thế chẳng phải muốn người ta hiểu ngầm rằng hai người họ sẽ lại tiếp tục hạnh phúc ở nơi nào đó sao? Như thế chẳng phải quá có hậu thì là gì?

Về phần Lee Ha Yeon. Tôi cảm thấy đoạn cô ấy xuất hiện có chút đáng sợ. Một đám người như vậy mà đi ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm thì có hơi quá đáng, và tôi cũng thắc mắc không hiểu một đám người cùng nhau làm hay chỉ một mình Kris *cười điên dại*. Mà thôi hỏi thế thì quá dư thừa. Quay lại vấn đề! Bản thân tôi thấy Lee Ha Yeon thật sự rất mờ nhạt. Đồng ý là cô ấy chỉ xuất hiện qua kí ức của Park Chan Yeol và một vài đoạn nhỏ, nhưng tôi nghĩ hình ảnh của cô ấy cần được đẩy sâu thêm một chút, nhất là trong đoạn hồi ức của Byun Baek Hyun và Park Chan Yeol. Đương nhiên đó chỉ là ý kiến khách quan của riêng tôi, còn những người khác nghĩ sao thì tôi không biết. Và cô ấy được tạo ra với một tính cách rất ác độc nha, cả gan dạ nữa. Dám liều mạng mượn nhờ điện thoại của Kris gọi điện cho đám người tới cưỡng hiếp Baek Hyun. Đúng là cô ấy đáng bị loại khỏi ngành giải trí.

Lúc tôi chưa đọc đến đoạn Kris bảo với Byun Baek Hyun là Lee Ha Yeon mượn điện thoại, chắc chắn tôi đã nghĩ là Kris làm. Tôi đem suy nghĩ kể cho người bạn rất thích ChanBaek của tôi. Sau cùng nhận được một câu trả lời khiến tôi phải mỉm cười gượng gạo, rằng “Ha Yeon làm đó, không phải Kris đâu. Nó thương thằng nhỏ còn không hết mà!”. Thằng nhỏ ở đây là Byun Baek Hyun. Tôi hiểu Kris cũng thương Byun Baek Hyun nhiều, nhưng lại vì tình cảm sâu nặng của Byun Baek Hyun đối với Park Chan Yeol mà từ bỏ. Nhưng xem ra không phải là Kris mất cả chì lẫn chài, anh ta vẫn có được thân thể của Byun Baek Hyun trong vài đêm giao dịch rồi.

Những người còn lại tôi không nhận xét, vì họ chỉ đóng một vai trò rất nhỏ tạo nên câu chuyện, không có tính xoay chuyển cuộc đời của các nhân vật. Nhưng tôi thích Lu Han nhất. Vì dù cho gì thì anh ấy vẫn luôn đứng ra bảo vệ Byun Baek Hyun.

Nếu đã đọc đến đây rồi thì hẳn bạn đã phải kiên nhẫn lắm. Chân thành cảm ơn vì đã đọc vài dòng tâm tình của kẻ viết lách này. Tôi xin kết thúc ở đây thôi, có lẽ nên đi ngủ. Viết nhiều quá lại sợ không có ai đọc nữa thì nguy *cười*. Cảm ơn đã ghé quán!

11:10 – 01/12/2013 cùng với Còm con.

Rainy – chủ quán

Chủ Đề