Trình bày suy nghĩ của em về bài học rút ra từ câu chuyện chiếc bình nứt

[Văn mẫu lớp 9] – Em hãy nêu suy nghĩ về câu chuyện Chiếc bình nứt 

[Bài làm của học sinh Gia Khoa]

Đề bài: Nêu suy nghĩ về câu chuyện chiếc bình nứt

BÀI LÀM

     Con người sinh ra vốn không ai là hoàn hảo. Có người được cái này thì lại mất cái kia mà ngược lại. Thế nhưng, mỗi người chúng ta lại không ngừng dằn vặt vì sự không hoàn hảo ấy của bản thân mình. Câu chuyện Chiếc bình nứt là một tấm gương để những ai thấy mình chưa bao giờ là người hoàn hảo sẽ soi chiếu lại chính bản thân mình.

     Câu chuyện kể rằng ngày xưa ở một làng nọ ở Ấn Độ, một người có hai chiếc bình lớn để chuyển nước. Một trong hai chiếc bình nứt nên khi gánh từ giếng về, nước trong bình chỉ còn một nửa. Chiếc bình lành rất hãnh diện về sự hoàn hảo của mình. Còn chiếc bình nứt luôn dằn vặt, cắn rứt vì không hoàn thành nhiệm vụ. Một hôm chiếc bình nứt nói với người chủ: "Tôi thực sự thấy xấu hổ về mình. Tôi muốn xin lỗi ông… Chỉ vì tôi nứt mà ông không nhận được đầy đủ những gì xứng đáng với công sức mà ông bỏ ra. "Không đâu – ông chủ trả lời – khi đi về người có chú ý tới luống hoa bên đường hay không? Ngươi không thấy hoa chỉ mọc bên này đường phía của nhà ngươi sao? Ta đã biết được vết nứt của nhà ngươi nên đã gieo hạt giống hoa phía bên ấy . Trong những năm qua, ta đã vun xới cho chúng và hái chúng về trang hoàng căn nhà. Nếu không có ngươi, nhà ta có được ấm cúng và duyên dáng như thế này không?".

      Trong câu chuyện, chiếc bình có vết nứt đã luôn dằn vặt, day dứt vì chính cái vết nứt của bản thân mình đã khiến cho ông chủ không được nhận đủ số nước với công sức của ông. Mặc dù vết nứt ấy đã khiến cho số nước bị vơi đi nhiều khi anh chàng gánh nước về đến nhà. Nhưng, ngược lại, chính vết nứt ấy và chính số nước được chảy ra từ chỗ nứt ấy lại làm được những việc tốt đẹp khác. Đó là tưới cho dãy hoa mà ông chủ đã tròng ở bên đường, khiến cho ngôi nhà của ông trở nên "ấm cúng và duyên dáng hơn". Người chủ đã biết tận dụng vết nứt của chiếc bình để khiến cho nó không những không trở nên vô dụng và lại hoàn toàn có ích, tạo ra được nhiều điều tốt đẹp khác. Vết nứt của chiếc bình là tượng trưng cho khiếm khuyết, cho những gì không trọn vẹn trong bản thân mỗi con người. Nhưng cũng như chiếc bình – dù nứt mà vẫn có ích cho đời – gieo nguồn nước cho những luống hoa mọc lên. Câu chuyện khiến cho mỗi chúng ta suy nghĩ về chính bản thân mình. Mỗi người chúng ta – dù không hoàn hảo như chiếc bình lành, nhưng ai cũng có những giá trị riêng, những đóng góp riêng cho xã hội. Chính điều đó làm nên những chỗ đứng khác nhau của mỗi con người trong cuộc đời. Nhưng, chúng ta phải biết nhận ra chính giá trị của chính bản thân mình. Đừng như chiếc bình luôn sống trong day dứt và ăn năn. Không phải không hoàn hảo là người vô ích, hãy biến những gì chưa hoàn hảo ấy trở thành có giá trị. Khi đó mỗi người sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

      Quả thật như vậy, con người vẫn thường hay băn khoăn về bản thân, vì theo cách tự nhiên, tất cả mọi người trong cuộc đời này đều yêu thích và hướng về cái đẹp, ưa chuộng sự toàn thiện, toàn mĩ. Vì thế nên khi chúng ta nhận thấy mình không hoàn hảo, thấy mình có những khuyết điểm, những mặt hạn chế, thấy mình không bằng được người ta, không được tốt đẹp như người khác… chúng ta sẽ thấy khó chịu và cắn rứt – cũng như chiếc hình nút luôn mang niềm mặc cảm khi so sánh nó với chiếc bình lành. Thật vậy, có biết bao khiếm khuyết khiến chúng ta mặc cảm về bản thân mình. Một đôi tay không lành lặn, một giọng hát không hay, một khả năng toán học dở tệ hay một gia cảnh kém đầy đủ… tất cả đối với chúng ta thật đáng buồn, thật là những vết nứt khó xoá bỏ. Và như thế, chúng ta cứ mãi dằn vặt về bản thân mình. Thế nhưng, chúng ta quên mất rằng, đằng sau những khiếm khuyết ấy, mỗi người vẫn luôn có những giá trị riêng.

     Tuy nhiên, bên cạnh đó, vẫn còn có nhiều người luôn tự nhận mình là người hoàn hảo. Họ không biết được những khiếm khuyết của bản thân mình để học hỏi, để hoàn thiện bản thân. Những người như vậy luôn là những người tự mãn, kiêu căng và ích kỉ. Nếu như họ được khuyên bảo, được đóng góp ý kiến thì họ cũng không sửa đổi vì trong suy nghĩ của bản thân họ luôn thấy mình là những người hoàn hảo. Những kẻ như vậy, thật đáng sợ biết bao.

     Câu chuyện Chiếc bình nứt tuy ngắn, nhưng mang lại cho chúng ta nhiều bài học nhân sinh quan có giá trị. Mỗi người hãy là một chiếc bình có vết nứt, nhưng hãy biến vết nứt ấy có giá trị cho đời. Còn hơn những chiếc bình lành lặn mà tự mãn, ích kỉ, kiêu căng.

>>> XEM THÊM : 

Đọc hiểu văn bản Chiếc bình nứt

Tuyển tập Bộ đề Đọc hiểu văn bản Chiếc bình nứt hay nhất. Tổng hợp, sưu tầm các đề Đọc hiểu văn bản Chiếc bình nứt đầy đủ nhất.

Đọc hiểu văn bản Chiếc bình nứt - Đề số 1

Phần A. Đọc hiểu [3.0 điểm].

Văn bản 1:  Đọc đoạn trích sau đây và trả lời các câu hỏi từ Câu 1 đến Câu 4.

CÂU CHUYỆN VỀ CHIẾC BÌNH NỨT

Hồi ấy có một người gánh nước, mang hai chiếc bình ở hai đầu một cái đòn gánh trên vai. Một trong hai bình ấy bị vết nứt, còn bình kia thì tuyệt hảo, luôn mang về đầy một bình nước. Cuối đoạn đường dài, từ con suối về nhà, chiếc bình nứt lúc nào cũng chỉ còn một nửa bình nước. Suốt hai năm tròn, ngày nào cũng vậy, người gánh nước chỉ mang về có một bình rưỡi nước.

       Dĩ nhiên, cái bình nguyên vẹn rất tự hào về thành tích của nó. Nó luôn hoàn thành tốt nhất nhiệm vụ mà nó được tạo ra. Còn tội nghiệp chiếc bình nứt, nó xấu hổ về khuyết điểm của mình, nó khổ sở vì chỉ hoàn tất được một nửa công việc mà nó phải làm. Trong hai năm nó phải chịu đựng cái mà nó cho là thất bại chua cay.

        Một ngày nọ, chiếc bình nứt bèn lên tiếng với người gánh nước bên bờ suối: “Con thật là xấu hổ vì vết nứt bên hông làm rỉ mất nước suốt dọc đường đi về nhà bác”. Người gánh nước trả lời: “Con không để ý thấy chỉ có hoa mọc bên đường phía của con à?. Đó là vì ta luôn biết khuyếm khuyết của con nên đã gieo hạt hoa dọc đường bên phía của con và mỗi ngày đi về con đã tưới nước cho chúng…. Hai năm nay, ta vẫn hái được nhiều hoa đẹp để trên bàn. Nếu mà con không phải là con như thế này, thì trong nhà đâu thường xuyên có hoa đẹp để thưởng thức như vậy”.

      Chiếc bình nứt bừng tỉnh. Nó biết rằng từ hôm nay, mỗi ngày mới trên con đường này sẽ luôn mang đến cùng niềm vui, hạnh phúc. 

                                                                    [Trích : "Hạt giống tâm hồn"]

Câu 1: Nội dung cơ bản của văn bản trên là gì? [0,25 điểm]

Câu 2: Biện pháp nghệ thuật chủ yếu được sử dụng trong văn bản trên? [0,25 điểm]

Câu 3: Nêu nhận xét của anh/ chị về cách ứng xử của người gánh nước với chiếc bình nứt. [0,5 điểm]

Câu 4: Viết một đoạn văn ngắn khoảng 10 câu trình bày suy nghĩ của anh/ chị về bài học mà anh/ chị rút ra được từ câu chuyện trên. [0,5 điểm]

Lời giải 

Câu 1: Nội dung cơ bản của văn bản trên nói về chuyện chiếc bình nứt nhưng nhằm mục đích nói về cách ứng xử của con người trong cuộc sống.

Câu 2: Biện pháp nghệ thuật chủ yếu được sử dụng trong văn bản trên là ẩn dụ cho những hạn chế, khiếm khuyết trong mỗi con người.

Câu 3: Cách ứng xử của người gánh nước vừa bao dung, nhân hậu vừa từng trải sâu sắc. Ông đã biến vết nứt của chiếc bình - vốn là một khiếm khuyết, hạn chế thành thứ hữu dụng.

Câu 4: Học sinh viết đoạn văn nêu lên suy nghĩ của mình về bài học rút ra từ câu chuyện:

- Thái độ coi thường của chiếc bình lành đối với chiếc bình nứt có đúng không? Thái độ ấy gợi liên tưởng đến cách ứng xử như thế nào đối với những người kém may mắn?

- Thái độ của chiếc bình nứt đối với chính bản thân mình có gì đúng và chưa đúng? Con người nên có cách ứng xử như thế nào khi đối diện với những hạn chế của bản thân?

- Cách ứng xử của người gánh nước với chiếc bình đó cho chúng ta bài học gì? [Vì dụ: cần cảm thông và nâng đỡ, tạo điều kiện cho những người kém may mắn tự tin vào bản thân, giúp họ biến những hạn chế, khiếm khuyết thành điểm mạnh…]

Về hình thức: Biết viết một đoạn văn có luận điểm, các luận cứ và lập luận chặt chẽ.

Đọc hiểu văn bản Chiếc bình nứt - Đề số 2

Đọc văn bản sau và thực hiện các yêu cầu bên dưới:

Có một người nông dân thường xuyên phải gánh nước từ suối về nhà. Suốt hai năm ông dùng hai chiếc bình gánh nước, trong đó có một chiếc bị nứt. Từ vết nứt của nó, nước cứ bị rỉ ra. Vì thế, cuối đoạn đường dài, từ con suối về nhà, một chiếc bình luôn đầy nước; chiếc kia thì chỉ mang về một nửa bình nước. Dĩ nhiên, cái bình nguyên vẹn rất tự hào về thành tích của nó và củng không bỏ lỡ cơ hội nào để tỏ ý coi thường, chê trách chiếc bình nứt. Còn chiếc bình nứt luôn buồn tủi, xấu hổ vẽ khuyết điểm của mình. Nó khổ sờ vì chỉ hoàn tất được một nửa công việc phải làm. Trong hai năm, nó phải chịu đựng sự giày vò, đau khổ với ý nghĩ mình là kẻ thất bại và vô tích sự. Một ngày nọ, chiếc bình nứt bèn lên tiếng bày tỏ với người gánh nước:

– Con rất xấu hổ về bản thân và muốn nói lời xin lỗi ông về thời gian đã qua. Người gánh nước hỏi lại cái bình:

– Sao con phải xin lỗi? Mà con xin lỗi về chuyện gì?

Cái bình nứt đáp lại:

– Suốt hai năm qua, do vết nứt của con mà nước đã bị rò rỉ trên đường về nhà. ồng đã phải làm việc chăm chỉ nhưng kết quả mang lại không hoàn toàn như ông mong đợi. Người gánh nước mỉm cười:

– Không phải vậy đâu! Ngày mai, trên đường ra suối con hãy quan sát kĩ hai bên đường rồi nói ta xem có gì khác lạ nhé.

Hôm sau, chiếc bình nứt nhìn con đường từ nhà ra suối và thấy hai bên đường quang cảnh khác hẳn nhau. Một bên, cỏ mọc xanh mát và có rất nhiêu bông hoa đồng nội đủ màu đang khoe sắc. Bên kia chỉ toàn là đất cát và vài khóm cỏ dại héo khò. Không đợi nó cất tiêng hỏi, người gánh nước đã nói:

– Con có thấy rằng những bông hoa kia chỉ nở một bên ven đường, chỉ ở phía bên con mang nước về nhà không? Nước từ vết nứt của con đã tưới cho đất, nuôi dưỡng cỏ hoa. Vợ và con gái ta đã rất vui vẻ, hạnh phúc khi hái những bông hoa kia mang về tô điểm cho căn bếp, cho ngôi nhà của chúng ta. Ngắm những bình hoa ấy, ta quên nỗi mệt nhọc sau một ngày dài vất vả. Không có vết nứt của con, gia đình ta sẽ không có được những niềm vui ấm áp đó. Chiếc bình nứt bừng tỉnh. Nó biết rằng, từ hôm nay, mỗi ngày mới trên con đường này sẽ luôn đến cùng niềm vui và hạnh phúc.

Câu 1. Xác định các nhân vật giao tiếp trong đoạn trích trên.

Câu 2. Văn bản trên viết về chiếc bình nứt nhưng mục đích là để nói chuyện gì? vết nứt trên chiếc binh ẩn dụ cho điểu gì?

Câu 3. Nỗi xấu hổ, day dứt của chiếc bình nứt gợi liên tưởng đến tâm trạng của con người khi đối diện với điều gì? Nêu nhận xét của anh/ chị về cách ứng xử của người nông dân với chiếc bình nứt?

Câu 4. Từ câu chuyện trên, anh/ chị có thể rút ra những bài học gì? [viết 5-7 câu].

Lời giải

Câu 1. Nhân vật giao tiếp: Chiếc bình nứt và người gánh nước.

Câu 2. Văn bản trên viết về chiếc bình nứt nhưng mục đích nhằm nói chuyện con người, cụ thể hơn là cách ứng xử của con người.

– Vết nứt trên chiếc bình ẩn dụ cho hạn chế, khiếm khuyết trong mỗi con người.

Câu 3. Nỗi xấu hổ, day dứt của chiếc bình nứt gợi liên tưởng đến tâm trạng của con người khi đối diện với những khiếm khuyết của bản thân.

– Nêu nhận xét về cách ứng xử của người nông dân với chiếc bình nứt:

+ Cách ứng xử của người nông dần vừa bao dung, nhân hậu vừa từng trải, sâu sắc. Ông đã biến vết nứt của chiếc bình – vốn là một khiếm khuyết, hạn chế thành thứ hữu dụng.

Câu 4. Thí sinh cần lưu ý khi trả lời:

– Thái độ coi thường, chê trách của chiếc bình nguyên lành với chiếc bình nứt có đúng không? Thái độ ấy gợi liên tưởng đến cách ứng xử nào với những người kém may mắn, đặc biệt là những người sinh ra đã phải gánh chịu những khiếm khuyết, hạn chế?

– Thái độ của chiếc bình nứt với bản thân mình có gì đúng và chưa đúng? Con người nên có cách ứng xử như thế nào khi đối diện với những hạn chế của bản thân?

– Cách ứng xử của người nông dân với chiếc bình nứt mang đến cho chúng ta bài học gì? [Cần cảm thông, giúp đỡ, tạo điều kiện cho những con người kém may mắn tự tin vào bản thân họ; giúp họ biến những hạn chế, khuyết điểm thành điểm mạnh…]

Video liên quan

Chủ Đề