Review sách Call me by your name

Đó là một mùa hè nóng bỏng của Địa Trung Hải nơi Elio lần đầu tiên gặp anh chàng lãng tử Oliver. Tình yêu của hai người đã diễn ra như thế nào, hãy cùng theo chân Andre Aciman trong “Gọi em bằng tên anh “kể cho chúng ta nghe nhé.

“Gặp sau!” Hai chữ đó, giọng nói đó ,thái độ đó.

Trước giờ, tôi chưa từng nghe ai dùng hai chữ “gặp sau” để tạm biệt. Nó có vẻ khắc nghiệt, cụt lủn, xua đuổi , thốt lên với sự bất cần ẩn giấu của những người không quan tâm là sẽ gặp lại hoặc nghe tin về ta nữa hay không.

Đó là điều đầu tiên tôi nhớ về anh, và đến tận hôm nay tôi vẫn còn nghe câu đó. Gặp sau!

Tôi nhắm mắt , nói câu đó , và trở lại nước Ý vào nhiều năm trước, bước dọc con lộ rợp bóng cây, nhìn anh xuống xe, áo sơ-mi xanh dương thùng thình, cổ áo rộng phanh ra, kính râm, mũ rơm , chỗ nào cũng thấy da . Đột nhiên anh bắt tay tôi, dúi vào tôi cái ba-lô , lấy va-li ra khỏi cốp xe, hỏi bố tôi có nhà không.

Có thể chuyện đã bắt đầu ở ngay nơi đó, ngay lúc đó: cái áo, tay xắn áo lên, đôi gót chân tròn của anh thụt ra thụ vào đôi giày vải đã sờn , háo hức muốn đi thử vào lối sỏi dẫn tới ngôi nhà của chúng tôi, vừa bước đi đã vội hỏi, Đường nào ra bãi biển?

Một anh khách trọ hè. Lại thêm một nỗi chán.

Đây, chính con người có bức ảnh trên tờ đăng kí vài tháng trước đã hiện ra cùng bao nhiêu hứa hẹn cho những mối thâm tình chớp nhoáng.

Nhận khách trọ hè là cách bố mẹ tôi giúp các giảng viên đại học trẻ chỉnh sửa bản thảo trước khi xuất bản. Cứ sáu tuần hè mỗi mùa hè, tôi phải dọn trống phòng ngủ của mình, chuyển xuống căn phòng kế dọc hành lang, căn phòng này nhỏ hơn , xưa là của ông tôi. Trong những tháng mùa đông, khi chúng tôi ở thành phố , nó trở thành căn phòng kho tạm, phòng trữ đồ, cũng như phòng áp mái , nơi có tin đồn là người ông cùng tên với tôi vẫn nghiến răng trong giấc ngủ vĩnh hằng. Khách trọ hè chẳng phải trả tiền bạc gì, được hưởng mọi thứ trong nhà, và về cơ bản thì được làm bất cư gì họ ưng, miễn là họ dành chừng một giờ mỗi ngày để giúp ba tôi viết thư từ, và giấy tờ nhiều loại. Họ trở thành người nhà, và sau mười lăm năm như vậy, chúng tôi đã quen với từng cơn mưa bưu thiếp và quà cáp không chỉ vào mùa giáng sinh mà trải dài suốt năm từ những con người giờ đây hết lòng tận tụy với gia đình tôi…”

Ấn tượng đầu tiên của chàng thiếu niên khi gặp chàng thanh niên 24 tuổi Oliver là thế đó, không có gì đặc biệt, thậm chí là ghét câu nói “Gặp sau” cụt lủn của anh ta. Và cậu nghĩ thầm lại phải chịu đựng tên khách trọ hè này suốt 6 tuần liền , cảm giác khiếp sợ. Vậy cuộc sống sau đó của bọn họ ra sao, hãy đi tiếp nhé.

Trong bữa tối thứ ba, tôi cảm nhận là anh đang nhìn mình chằm chằm trong khi tôi cắt nghĩa bản nhạc Bảy lời cuối của Chúa của Haydn mà tôi cải biên. Năm đó tôi mười bảy, người nhỏ tuổi nhất bên bàn ăn, và là người ít được kẻ khác lắng nghe nhất, tôi đã tập một thói quen là dồn nhiều thông tin vào càng ít chữ càng tốt. Tôi nói nhanh, điều này khiến người ta bị ấn tượng rằng tôi đã luôn kiệm lời, im như thóc. Sau khi giải thích xong, tôi nhận ra ánh mắt nhìn tôi tha thiết nhất đến từ bên trái . Nó làm tôi phấn khích và tự hào, rõ ràng là anh quan tâm – anh thích tôi. Vậy thì đâu có khó khăn như tôi tưởng. Nhưng rồi lúc nói xong, tôi quay sang đối mặt , nhìn vào mắt anh thì lại gặp cái nhìn chằm chằm lạnh lùng, buốt giá – cái ánh mắt ngay lập tức thành ra hằn học và trơ trơ gần như ác độc.

Tôi hoàn toàn mất hứng. Tôi đã làm gì nên nỗi để bị như vậy? Tôi muốn anh tử tế với tôi, cười với tôi như vài ngày trước ở chỗ đường tàu hoang phế, hay khi tôi giải thích cũng trong buổi chiều đó rằng B. là thị trấn duy nhất ở Ý nơi corriera, tuyến xe buýt nội vùng có chúa phù hộ, chạy suốt mà không bao giờ dừng lại…

Anh sẽ là một người hàng xóm khó chịu đây. Tôi nghĩ, tôi hơn cả là tránh xa anh ta ra. Nghĩ rằng tôi đã xuýt phải lòng vì làn da trên bàn tay, trên ngực, bàn chân anh chưa từng chạm vào một mặt phẳng thô ráp nào từ xưa đến giờ – và cặp mắt anh, khi ánh mắt kia, cái ánh mắt dịu dàng nhìn vào bạn nhiệm màu như sự Phục sinh vậy.

Hai ngày ròng , chúng tôi bỗng nhiên chẳng chuyện vãn gì với nhau.”

Ấn tượng sau cũng vậy, lần này có khá hơn chút xíu. Dường như chàng thiếu nhiên trẻ tuổi Elio này đã “cảm nắng”chàng trai vạm vỡ Oliver này và khao khát của cậu là anh chú ý tới mình, cậu tơ tưởng. Nhưng đáp lại là sự lạnh lùng của anh. Cùng đi tiếp nhé.

“Tôi nhớ lại mùa hè ấy, tôi đã luôn gắng gượng sống qua từng cơn “hừng hực” và “ngất ngư” đó, vậy mà cuộc đời vẫn ban cho tôi những khoảnh khắc tuyệt vời . Nước Ý. Mùa Hè.Tiếng lũ ve sầu giờ chiều.Phòng tôi. Phòng anh. Bao lơn của hai chúng tôi tách thế giới bên ngoài hẳn ra. gió nhẹ phả qua vườn, len lên cầu thang, vào phòng tôi. Mùa hè đó tôi bắt đầu thích câu cá. Bởi vì anh thích. Thích chạy bộ, bởi vì anh thích. Thích bạch tuộc, Heraclitous , Tristan. Mùa hè đó tôi đã nghe tiếng chim, ngửi thấy mùi cây, hoặc cảm nhận làn hơi tỏa lên từ dưới đôi chân mình những ngày rực nắng, và bởi giác quan của tôi luôn thính nhạy nên tôi cũng tự động nhận thấy chúng tự động hướng tới anh.

Tôi có thể phủ nhận rất nhiều thứ – rằng tôi thèm chạm vào đầu gối và cổ tay anh khi chúng ngời rạng dưới ánh mặt trời, hầu như chưa từng thấy ai như vậy; rằng tôi thích chiếc quần sooc tennis của anh dường như bị ố mãi một màu đất sét, mà sau nhiều tuần , màu ấy cũng trở thành màu da của anh; thích tóc anh càng ngày càng vàng, bắt nắng ngay cả khi mặt trời chưa mọc hẳn đầu ngày… Tất cả những điều này, tôi có thể phủ nhận hết. Rồi tin vào những lời phủ nhận của mình.”

Elio của chúng ta đã yêu rồi, yêu say đắm và điên dại. Chàng yêu tất cả những gì mà Oliver thích, bất kể thứ gì và điều đó không thể giấu được, nó lộ liễu, cuồng nhiệt giống như tuổi trẻ của cậu vậy.

“Nhưng tôi đã không tự lừa mình. Tôi tự thuyết phục rằng không ai trên cõi đời muốn có được anh về mặt thể xác hơn là tôi; cũng không ai sẵn sàng đi xa tới mức tôi sẵn sàng vì anh.

..

Tôi luôn cố giữ anh trong tầm mắt mình. Tôi không khi nào để anh rượt khỏi tôi trừ khi anh không ở cạnh tôi. Và khi anh không ở cạnh, tôi không quan tâm mấy chuyện anh làm gì lâu thế, bởi anh vẫn chính là con người ấy với kẻ khác cũng như với tôi…

Đừng để tôi mất anh.

Tôi biết tôi không có cách chi giữ anh, không có gì để cho đi, không có gì để mồi chài anh.

Tôi không là gì.

Chỉ là một thằng nhóc.”

Không một ai có “giã tâm”chiếm hữu Oliver nhiều như Elio, sùng bái, khát khao…nhưng ở cậu lại có một sự tự ti như lỡ anh không thích mình, mình không có gì để mồi chài anh, không một thứ gì có thể làm anh chú ý như những người phụ nữ khác… Phải làm sao đây?

Review sách “Tìm em nơi anh”: Bởi vì ở đó luôn là anh [ Gọi em bằng tên anh 2]

HÀNH ĐỘNG

“Gần tới ngày cuối tháng 7, mọi chuyện đòi hỏi tôi phải có hành động. Dường như sau Chiara , anh có một loạt cotte , say nắng, say nắng ngắn, say nắng một đêm, rồi chơi bời, ai mà biết được. Đối với tôi, tất cả kết đọng lại ở một điều: cái ấy của anh đã tung tăng khắp B. Mỗi cô gái đều đã chạm vào cái của quý của anh. Nó đã giao lưu với biết bao nhiêu là âm đạo, bao nhiêu mồm miệng….

..

Rồi ngày đó tới. Chúng tôi ở trong vườn , tôi nói với anh về cuốn tiểu thuyết ngắn mà tôi vừa đọc xong.

“Vậy thì xem nào…” Và tôi chưa kịp gì thì anh đã lén tới bên cạnh. Chúng tôi quá gần nhau, tôi nghĩ, tôi chưa từng gần anh tới vậy trừ khi trong giấc mơ hoặc khi anh cúp tay châm thuốc hút cho tôi. Anh mà đưa tay lại gần thêm nữa là nghe tiếng tim tôi đập. Tôi đã thấy chuyện được viết trong tiểu thuyết nhưng chưa từng tin, tới lúc này. Anh nhìn thẳng vào mặt tôi, như thể anh thích gương mặt tôi và muốn ngắm nghía nó và kéo dài việc anh ấy đưa ngón tay cầm lấy môi dưới của tôi rồi đưa sang trái sang phải rồi trái nhiều lần khi nằm đó, nhìn anh cười, nụ cười làm tôi sợ rằng bất cứ gì cũng có thể xảy ra lúc này và chẳng còn thể quay lại được nữa, sợ rằng đây là cách anh hỏi và đây là cơ hội để tôi từ chối hoặc nói cái gì đó và chần chừ, để tôi vẫn có thể đấu tranh với chính bản thân mình, bởi chuyện đã tới mức này – ngoại trừ việc tôi chẳng còn thời gian nữa, bởi anh đã áp môi vào miệng tôi , một cái hôn ấm áp, hòa giải kiểu tôi-sẽ-gặp-cậu-ở-giữa-chặng-đường-không-hơn cho tới khi anh nhận được sự đáp lại của tôi nghèo nàn đến mức nào. Tôi ước gì mình biết hôn như anh. Nhưng đam mê cho phép chúng tôi che giấu nhiều hơn, và giây phút ấy ở gò vẽ của Monet, nếu tôi có ước ao che giấu tất cả mọi thứ về bản thân trong nụ hôn ấy, tôi cũng quá mong quên nó đi bằng cách chìm đắm vào nó.

“Khá hơn chứ?” Sau đó anh hỏi.

Tôi không trả lời, nhưng ngẩng mặt lên ngang mặt anh và hôn anh lần nữa, gần như cuồng dại, không phải bởi vì tôi tràn đầy đam mê hay thậm chí vì nụ hôn của anh vẫn thiếu cái nhiệt tình mà tôi tìm kiếm, nhưng bởi tôi không chắc nụ hôn ấy đã thuyết phục tôi tin vào bất cứ gì về bản thân mình. Thậm chí tôi không chắc được mình đã thích nó nhiều như mong đợi, và cầ phải thử lần nữa, để kiểm tra lại bằng hành động của mình.”

Cuối cùng anh cũng đáp lại Elio với một nụ hôn đầy ngọt ngào dành cho cậu, cuối cùng anh cũn xóa tan mối bận tâm trong lòng của Elio rằng liệu anh có thích cậu hay không? Và cậu cũng đáp lại nụ hôn đó một cách mãnh liệt, tình yêu đã nảy nở giữa hai người.

Dù rằng trước đây họ đều hẹn hò với con gái nhưng bây giờ, họ đã phải lòng và yêu nhau.

“Cậu ổn chứ? Anh hỏi.

“Tôi ổn”

“Tuyệt chẳng có gì để mà nói. Tôi đưa mấy ngón chân ra ra với sang chạm vào ngón chân anh. Rồi không nghĩ ngợi, tôi xỏ ngón cái vào giữa ngón cái và ngón kế của anh. vì đang ngồi bên trái anh, đây rất có thể không phải là những ngón chân đã chạm vào tôi trong bữa trưa hôm nọ. Thủ phạm là bàn chân phải của anh. Tôi cố chạm vào nó bằng chân phải của mình, luôn tránh chạm vào cả hai đầu gối của anh, cứ như có gì đó ngăn hai đầu gối tôi vượt giới hạn…Sau đó tôi nhích lại gần, rồi ôm anh. Một cái ôm như của con trẻ mà tôi mong anh sẽ hiểu là vòng tay âu yếm…

Anh đưa hai tay nâng mặt tôi lên, nhìn tôi chăm chú như hôm nọ bên gò vẽ, lần này còn chăm chú hơn, bởi chúng tôi biết mình đã vượt quá giới hạn.”Anh hôn em được chứ?”Hỏi thật lạ, sau cái hôn bên gò vẽ! Hay chúng tôi đã quên sạch quá khứ, đang bắt đầu lại lần nữa?

Tôi không cho anh câu trả lời. Không gật đầu. Tôi liền cúi sang miêng anh, như tôi đã hôn Marzia đêm trước. Dường như giữa chúng tôi có gì đã rút lui, và trong một giây, ngỡ như chúng tôi tuyệt đối không khác nhau về tuổi tác, chỉ là hai gã đàn ông hôn nhau, và ngay cả điều này dường như mờ nhạt đi, khi tôi bắt đầu cảm tahays hai chúng tôi không phải là hai gã đàn ông nữa mà là hai sinh thể.”

Tình cảm của họ dường như lại tiến thêm một bước nữa khi hai người thân hơn, quấn quýt nhau hơn khi hai người quyết định hòa vào làm một, quyết định khám phá nhau nhiều hơn,là của nhau.

“Sao anh không cho em dấu hiệu nào cả? Tôi hỏi.

Có chứ. Ít ra thì anh có thử.

Khi nào?

Lần nọ sau khi chơi quần vợt. Anh chạm em. Chỉ là cách anh tỏ ý thích em. Em phản ứng cứ như là anh suýt nữa thì gạ gẫm em. Nên anh quyết định giữa khoảng cách.”

Cuối cùng họ cũng thừa nhận tình cảm của mình, cuối cùng cả hai cũng hiểu nhau hơn và yêu nhau ngay từ những ngày đầu tiên.

Thấm thoắt 6 tuần đã trôi qua, Oliver phải về Mỹ để nộp bản thảo cuốn sách. Elio cũng đi theo. Họ đã có 3 ngày ngắn ngủi bên nhau tràn đầy đam mê, tình yêu và nhiệt huyết tuổi thanh xuân.

Cuối cùng họ có trở về bên nhau hay không, hãy cùng theo dõi tác phẩm nhé.

Với nghệ thuật miêu tả tâm lý nhân vật bậc thầy cùng những sắc thái cảm xúc đa dạng thu hút người đọc phải hồi hộp theo dõi những diễn biến tâm lý nhân vật. Kết hợp sự miêu tả khung cảnh thiên nhiên lãng mạn rất Ý, rất Rome khiến người đọc mê mẩn cuốn theo câu chuyện tình yêu Ý lãng mạn.

>>Đặt sách ngay tại: //shorten.asia/vM6ajuwv

Đặt sách tại TIKI: //shorten.asia/2SqQeA3P

Liên hệ công việc, đặt bài qua gmail:

Hoặc facebook Nga Nguyễn

Hoặc Fanpage: //www.facebook.com/reviewsachvamarketingonline

Review sách “Sói Đội Lốt Cừu “: Lột mặt nạ kẻ hiếu chiến ngầm và các thủ thuật thao túng tâm lý của họ

Review sách ” Tâm lý học tội phạm”: Tiết lộ nguyên nhân hình thành tâm lý tội phạm có thể bạn chưa biết

Review sách “Đường về nhà”: Hành trình dũng cảm,táo bạo của một cô gái nhỏ đạp hơn 3000 cây số từ Bắc Kinh về Hà Nội

Review sách “Chiến binh cầu vồng”: Giáo dục đã thắp sáng khát vọng, mong ước của những đứa trẻ nghèo đảo Belitong như thế nào?

Review sách “Lâu đài bay của Pháp sư Howl”:Liệu pháp sư Howl có hóa giải được lời nguyền đã biến Sophie thành một bà lão già nua, xấu xí

Review sách “Em”:Dù là EM hay ME, hãy thành thật với chính mình, với cảm xúc của bản thân

Review sách “Ngồi khóc trên cây”: Số phận đôi khi sẽ thử thách chúng ta theo những cách rất đặc biệt

Review sách “Trải nghiệm khách hàng xuất sắc” : “Gót chân Asin” của nhiều doanh nghiệp và những bí quyết chạm đến trái tim khách hàng bằng trải nghiệm

Review sách “Hạnh phúc là”: 500 gợi ý để sống trọn từng giây

Review sách “Ý tưởng này là của chúng mình”: Quảng cáo vui lắm, rảnh vô làm chơi !

Video liên quan

Chủ Đề