Vì sao không cảm thấy khổ đau

Có câu "lòng không ác, ắt không khổ", người hiền lành nhưng vẫn thấy mình khổ, vậy là cớ làm sao?

Có người Phật tử từng hỏi một vị thiền sư có đạo hạnh rất cao rằng: “Thầy ơi, vì sao người tốt như con vẫn thường đau khổ, mà những người ác ngoài kia lại có thể sống tốt đến vậy?”

Vị thiền sư ấy nhìn Phật tử bằng đôi mắt đầy tư bi và trả lời:

“Nếu một người trong lòng cảm thấy khổ, có nghĩa là trong tâm người ấy còn ác tâm. Nếu trong lòng một người không có ác tâm, vậy người đó sẽ không thấy thống khổ.

Dựa theo đạo lý này, nếu con cảm thấy mình vẫn khổ, cũng đồng nghĩa ác tâm vẫn tồn tại trong lòng con, con chưa phải là người lương thiện thực sự, mà những người con cho là ác cũng chưa chắc đã thật là kẻ ác. Bởi một người có thể sống vui vẻ, thì họ không phải là người ác thực sự!”

Vị Phật tử ấy không phục mà đáp lại: “Sao con có thể là người ác? Con vẫn luôn rất thiện lương mà!”

Thiền sư thong thả trả lời: “Lòng không ác, ắt không khổ. Nếu lòng con còn khổ, thì tức là con còn cái ác trong lòng. Con hãy nói về nỗi khổ của con, ta sẽ cho con biết ác tâm nào đang tồn tại trong con”.

Phật tử kể lại cho thầy nghe một loạt nỗi khổ của mình:

"Con khổ nhiều lắm! Có lúc con thấy lương mình quá thấp, nhà không đủ rộng. Lòng con vì vậy mà không thoải mái, chỉ hy vọng có thể nhanh chóng thay đổi những điều ấy.

Có những người chẳng học hành gì vẫn giàu có, con thấy không phục. Người trí thức có học như con đi làm lương lại ba cọc ba đồng, thực sự là quá bất công! Đôi lúc người nhà chẳng chịu nghe lời khuyên của con, con cũng thấy rất khó chịu…".

Thiền sư nghe xong, gật đầu mỉm cười, nhẹ nhàng giảng giải: "Thu nhập hiện nay của con đủ để con nuôi sống bản thân và gia đình. Con cũng có nhà ở, không phải lưu lạc nơi đầu đường, chỉ là diện tích có hơi nhỏ một chút. Con hoàn toàn không phải vì những điều ấy mà đau khổ.Thế nhưng lòng con tham tiền tài, thích nhà rộng, vậy nên mới cảm thấy khổ đau. Lòng tham cũng là cái ác. Nếu con có thể loại bỏ lòng tham, vậy con sẽ không còn thấy khổ vì những điều đó nữa".

Nói đến đây, thiền sư nhấp một ngụm trà, từ tốn tiếp tục: "Trong xã hội, có nhiều người thiếu văn hóa nhưng lại trở nên giàu có. Con cảm thấy không phục, đó là lòng đố kỵ, đây cũng là một loại ác tâm. Con cho rằng bản thân mình có văn hóa thì nên được hưởng thu nhập cao, đây chính là lòng kiêu căng. Kiêu căng vốn cũng là một loại ác tâm. Bởi vì có văn hóa không phải là căn nguyên của sự giàu có, mà do kiếp trước chăm cứu tế nên kiếp này mới sang giàu".

Thấy người Phật tử có vẻ trầm tư, vị thiền sư tiếp tục đi sâu vào lý giải: "Người nhà không nghe theo lời khuyên nhủ của con, con thấy không phục, đó là thiếu lòng bao dung. Tuy rằng đó là người thân của con, nhưng họ cũng mang tư tưởng và quan điểm của riêng mình. Vì sao con lại muốn ép họ phải tuân theo quan điểm và tư tưởng của con? Không bao dung sẽ sinh ra hẹp hòi, lòng hẹp hòi cũng tính là ác tâm".

"Tham lam, đố kỵ, kiêu căng, hẹp hòi đều là ác tâm. Bởi lòng con tồn tại những ác tâm như vậy, nên sự đau khổ mới có chỗ đứng. Nếu con có thể loại bỏ những ác tâm ấy thì ắt mọi đau khổ kia cũng tan thành mây khói. Hãy cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn với thu nhập cùng nhà ở của mình. Con nên biết rằng, con căn bản sẽ không chết đói, cũng chẳng chết cóng, còn những người kia tuy rằng giàu có, nhưng cũng chỉ là tránh được chết đói và chết cóng mà thôi.

Con nên biết rằng, con người có vui vẻ hay không vốn không quyết định bởi tiền tài hay vật chất, mà tùy thuộc vào thái độ sống của họ. Nắm giữ từng phút giây của cuộc đời, thay thế cái tham lam vốn có bằng thái độ lạc quan, điềm tĩnh, bằng lòng cần cù, con sẽ dần cảm thấy vui vẻ".

Phật tử không khỏi "vò đầu bứt tai" hỏi rằng: "Thầy ơi, vậy con nên làm thế nào?"

Thiền sư đáp: "Trong xã hội, con nên vui cho những người học vấn không cao mà vẫn giàu có, con cũng nên chúc cho họ càng sung túc hơn, càng có nhiều niềm vui hơn mới đúng. Khi nhìn thấy người khác đạt được điều gì, hãy vui như thể chính con đạt được điều ấy vậy. Khi chứng kiến người khác mất đi thứ gì, hãy buồn như thể chính con cũng mất đi thứ đó. Người như vậy mới là người lương thiện!

Còn con hiện tại, bất bình khi thấy người khác hơn mình, đây chính là lòng đố kỵ, là ác tâm, là thứ cần kiên quyết dứt bỏ thì mới có thể vui vẻ thay vì đố kỵ.

Con cũng cho rằng, con có chỗ hơn người, tự cho mình là giỏi, đây chính là kiêu căng. Người kiêu căng thì không thấy được thiếu sót của bản thân, nên mới không thể nhìn thấy đủ loại ác tâm trong lòng mình. Tính xấu ấy sẽ cản trở sự tiến bộ của bản thân, dẫn đến sự tụt hậu và tự ti.

Nên nhớ rằng, chỉ có người nuôi dưỡng đức tính khiêm tốn từ tận sâu đáy lòng, luôn đặt mình ở vị thế khiêm nhường thì mới có được sự sung túc và an vui".

Giảng giải hết những đạo lý ấy, thiền sư nhìn Phật tử với ánh mắt đầy nhân từ.

Phật tử vô cùng xúc động, im lặng hồi lâu, sau đó cúi đầu cảm tạ thầy và nói: "Nếu không có thầy chỉ bảo, con sẽ vĩnh viễn không nhìn thấu cái ác trong lòng mình..."

Cổ nhân có câu "gieo nhân nào gặp quả nấy", kiếp trước năng làm việc thiện mới chính là căn nguyên cho sự giàu có ở kiếp này. Chân lý ấy cũng giống như câu tục ngữ dễ hình dung của Trung Quốc: "Trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu".

Nhưng có nhiều người vẫn chưa giác ngộ được luật nhân quả, trồng dưa lại muốn được đậu, trồng đậu lại muốn được dưa. Đây đích thị là biểu hiện của sự mê muội.

Chỉ người siêng năng học hỏi Phật pháp mới thực sự thấu hiểu được nhân quả của vạn vật, vạn việc, để từ đó biết thay đổi, lựa chọn hành vi, lời nói và tư tưởng của mình sao cho phù hợp. Người như vậy mới có thể đi theo ánh sáng, hướng tới an yên.

Vốn dĩ, bầu trời có thể bao dung hết thảy cho nên mới rộng lớn vô biên. Mặt đất có thể chịu đựng tất cả cho nên mới tràn đầy sự sống. Một người sống ở trên đời, chớ nên coi thường người khác, đối với người thân cũng không nên mang lòng cưỡng cầu, cứ để tất cả tùy duyên, tự tại, vĩnh viễn dùng tấm lòng lương thiện đối đãi với thế gian.

Nếu tâm có thể bao dung vạn vật như bầu trời, thì vạn nỗi khổ đau làm gì còn có chốn dung thân?

 Trần Quỳnh

Theo soha.vn

Đăng nhập

Đăng nhập để trải nghiệm thêm những tính năng hữu ích

Zalo

  • Nóng

  • Mới

  • VIDEO

  • CHỦ ĐỀ

Con người ta luôn than khổ với phật về sự khổ đau của mình, nhưng chính họ lại không biết được sự khổ đau đó là do mình gây ra, do sự tham sân si của mình mà vướng vào bể khổ cuộc đời. Nếu biết buông nắm đúng lúc, sẽ có được sự thanh thản trong tâm hồn.

Con người khi khổ đau, đâu biết mà quay lại tự vấn chính mình, lúc nào cũng nghĩ do hoàn cảnh làm mình khổ, do người khác làm mình khổ. Vậy lý giải sao cho những người sống trong cảnh giàu sang nhung lụa mà vẫn than khổ, những người tuy nghèo khó bần cùng nhưng không lúc nào thiếu đi tiếng cười? Đó là do mỗi người hết mà thôi. Cuộc đời này nhiều sóng gió gian truân, không ai hoàn toàn có được sự hạnh phúc viên mãn và không ai hoàn toàn khổ đau.

Nói một cách dễ hiểu, thì con người ta vì không nhận ra được những quy luật tất yếu trong cuộc sống, không hiểu và biết chấp nhận cái gọi là vô thường, bản chất vốn có của sự việc nên mới đau khổ. Để có thể phân tích sự khổ đau của con người trên thế gian, chúng ta có thể có 6 góc nhìn dưới đây.

Con người lạ thay luôn nhớ những gì cần quên và quên những gì nên nhớ, nhớ nhớ quên quên cứ quanh quẩn trong đầu óc của mỗi người. Đôi khi trong cuộc đời này, người ngốc nghếch lại có được một cuộc sống an nhiên. Sở dĩ thế vì họ quên đi những mưu toan, thù hằn, vô tư trước những biến động cuộc đời. Nên tâm hồn lúc nào cũng tươi trẻ, an nhiên.

Nhưng có những người, không muốn sống trong trạng thái đó, họ nhớ hết thảy những gì xảy ra trong cuộc đời của họ, để rồi bao muộn phiền, suy tư đều gánh gồng hết về cho mình, không lúc nào cái tâm được yên ổn.

Con người nếu như sống trên cuộc đời này, không nhận thức được rằng điều gì cũng có hai mặt, sự việc gì cũng luôn biến đổi, thì sẽ khổ đau mãi. Mỗi người cần biết được rằng, mọi việc họ kỳ vọng không phải lúc nào cũng được như ý muốn, có những sự việc không thể vẹn toàn như họ mong đợi, thì mới không bị cuộc sống này đẩy họ vào sự tuyệt vọng và khổ đau. Nên nhớ rằng hôm nay ta than khổ, không phải do người khác mang đến cho ta mà do suy nghĩ, hành vi, lời nói của ta thể hiện hằng ngày chưa đủ để chấp nhận những sự việc đó. Vì thế nên trong đời sống có những sự việc lẽ ra là đơn giản, nhưng lại bị chính ta làm cho phức tạp lên.

Ta thấy người khác sống giàu sang lại có suy nghĩ mình thiệt thòi, cuộc đời này con người ta không biết ý thức được những gì mình có mà luôn tính toán cái mất đi, chính thế mà chẳng bao giờ ta thấy thỏa mãn, luôn tham lam ước muốn để rồi khổ đau khi nguyện ước không thành. Hãy nhớ rằng điều gì cũng có hai mặt, và cái mà bạn nhìn thấy chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, còn bên trong chỉ có bản thân người đó mới biết được mọi sự ra sao.

Cái dục vọng trong mỗi con người là quá lớn, điều gì cũng muốn có được, có rồi thì mừng vui, không đạt được lại khổ đau than vãn số phận mình. Ai ai cũng truy cầu cái gọi là hoàn mỹ, nhưng có những điều không hoàn mỹ mới là giá trị tốt nhất. Có vấp ngã, có khó khăn và vượt qua khó khăn ta mới thấm cái gia vị của cuộc sống, mới thấy ý nghĩ của cuộc đời mình. Vì lúc nào mọi việc cũng êm đềm trôi qua, sẽ nhạt nhẽo vô cùng.

Mỗi người sống trên cuộc đời này nếu như biết hài lòng với mọi việc, biết giới han đủ của mình, sẽ luôn có được sự an nhiên và thanh thản trong tâm hồn. Nhưng không phải ai cũng ý thức được điều này, chúng ta đạt được nhiều nhưng vì ham muốn cũng nhiều nên lại thấy mình chả có gì.

Bởi cuộc sống này có quá nhiều cám dỗ, nhưng mấy ai giữ được thái độ tịnh tâm, không bị cuốn vào những cám dỗ đó. Vòng xoáy cuộc đời là vô tận, quan trọng chính là mỗi chúng ta giữ được thái độ bình tâm.

Hãy nhớ rằng một người luôn có được tâm thế thỏa mãn với những gì mình có, cảm thấy đủ với những gì mình phấn đấu, cố gắng thì sẽ dễ dàng tìm được cái gọi là hạnh phúc, vì hạnh phúc giản dị chứ không phải cao sang hay xa xôi gì.

Cái thể xác ta mệt còn có thuốc chữa, nghỉ ngơi còn lấy lại được sức lực đã mất đi nhưng tâm hồn nếu mệt mỏi thì làm gì có thuốc nào chữa lại được. Ấy vậy mà ai cũng thích đa sầu đa cảm, ai cũng thích nghĩ nhiều, kể cả những chuyện không đáng nghĩ, những cái có thể buông bỏ ta cũng nghĩ quá nhiều. Vì thế mà tâm hồn lúc nào cũng nặng nề, khổ đau từ đó mà sinh ra.

Đây là những nguyên nhân có thể khiến chúng ta khổ đau trong cuộc đời này, biết được mà tránh, mà rút kinh nghiệm sẽ không phải chịu sự khổ đau ấy nữa. Hãy nhớ rằng mọi sự tại nhân, vạn sự tùy duyên, cuộc sống này muôn màu đủ để mỗi chúng ta có được tự ngộ và tự độ.

Video liên quan

Chủ Đề