Anh chỉ có cảm nghi như thế nào sau khi dự sa mạc huấn luyện về

CẢM NHẬN SAU SA MẠC HUẤN LUYỆN “HÃY THEO THẦY 3”

27-28/8/2016

CÓ GÌ ……ĐƯỢC GÌ ….?

Đó là câu nói của một Trưởng hỏi tôi sau đợt huấn luyện kéo dài hơn 2 ngày ở thành phố sương mù - Đà Lạt. “Có gì …, được gì …?” cũng là câu hỏi chợt ùa về trong tâm thức tôi khi đặt bút viết vài dòng cảm nhận sa mạc huấn luyện  “HÃY THEO THẦY 3”.

Nhớ rõ hồi nhỏ, sau mỗi đợt sa mạc hay trải nghiệm sa mạc, tôi chỉ có hai từ để trả lời câu hỏi của các Trưởng: “Em thấy bình thường”, hoặc chỉ vài lời cho qua “cũng vui chị à!!!” .Nhưng khác hẳn mọi lần, sa mạc đợt này mang màu sắc rất riêng, rất khác với nhiều cung bậc cảm xúc. Sự khác biệt ấy có lẽ, vì là năm cuối lớp chúng tôi hiện diện với tư cách là sa mạc sinh, một phần bởi bầu không khí rất khác biệt tại Đà Lạt.

Không khí nơi đây là có gì đó rất đặc trưng trời trong và sương mù nhẹ và cái se lạnh của buổi sáng sớm, nhưng cũng là “thứ” mà chúng tôi có được đầu tiên khi bắt đầu cuộc hành trình tiến vào sa mạc.Tôi “có” bầu không khí trong lành và tôi “được” tận hưởng tiết trời ấy. Xuyên suốt một buổi trời “hành quân” trong rừng và leo núi, cái mà tôi “có” là sự đồng hành của các bạn sa mạc sinh, đặc biệt là các Trưởng. Tôi “có” cái mà các bạn vẫn thường sử dụng “khẩu lệnh” trong hành trình: mệt quá! chán quá! Còn xa nữa không ”. Để từ chữ “có” đó, tôi nhận được sự cảm nghiệm về một hành trình dài của dân Israel xưa, những thử thách khi họ đến vùng Đất Hứa. Tôi “có” những mật thư hay, địa hình dốc, trò chơi vui, … và thu về những kiến thức bổ ích.

Đối với tôi, đây là đợt huấn luyện rất “độc” và “lạ”. Nó độc bởi lẽ hành trình chỉ qua ba trạm thử thách – ít nhất trong những lần tổ chức trước đây. Không chỉ tôi, mà các sa mạc sinh đều thấy hụt hẫng một chút, bản thân tôi đang mong đợi sẽ nhiều thử thách hấp dẫn hơn. Thật tiếc vì thời gian không cho phép. “Hãy theo Thầy 3” mang cái chất “lạ”, điều đó thể hiện qua việc chinh phục đỉnh núi Langbiang. Tôi không nghĩ rằng, cái “lạ” đó mang nghĩa tích cực, vì trước mắt tôi: 1 địa hình hiểm trở, khó khăn trong việc di chuyển, sự cãi vã nảy sinh, … Thế đó, nhưng khi vừa chạm đỉnh Langbiang, tôi nhận được chất “lạ”: chúng tôi đoàn kết hơn, thân tình hơn, hiểu nhau hơn. Tôi nhớ nhất đêm Lửa thiêng. Năm nay, tôi là người phụ trách lên chương trình Lửa thiêng Thánh Thể, và cũng chính vì lẽ ấy, nơi tôi, có nhiều cảm xúc: từ vui mừng, đến lo lắng, không biết nên chuẩn bị gì trước, làm cái gì sau. Nhưng cảm xúc ấy sớm vụt tắt khi ngọn Lửa thiêng bùng cháy, nó như thúc giục tôi: mạnh mẽ lên, can đảm lên nào! Tuy đêm Lửa thiêng không như mong đợi, nhưng trong tôi, đêm ấy là tuyệt vời nhất. Tuyệt vời vì cùng chung điệu “nhảy lửa” với các bạn, tuyệt vời vì bản thân lần đầu tiên tổ chức một buổi Lửa thiêng cho mọi người,… Tôi thầm tạ ơn Chúa vì đêm Lửa thiêng Thánh Thể được hoàn tất. Nếu có ai đó hỏi tôi: “nhớ gì nhất qua 1 hành trình? ” .  Tôi sẽ chỉ trả lời: là Ngọn lửa. Cho đến giờ, hình ảnh ấy vẫn cứ “bập bùng” trong tim tôi. Tôi cũng không hiểu sao nữa, nhưng nó cứ gợi lại trong tôi giây phút mang lửa về tim, giây phút bên Thánh Thể Chúa. Tôi mường tượng là một phép lạ, bởi không khí lúc ấy rất lạnh, mà tôi thấy ấm lắm! Tôi nghĩ rằng ngọn lửa ấy thôi thúc tôi đến bên Thánh Thể, và ngọn lửa ấy mang theo tôi một tâm tình lửa thiêng: “HÃY THEO THẦY”.

Đây có lẽ là đợt huấn luyện sa mạc đáng nhớ nhất trong tôi. Hành trình gợi cho tôi ý thức về ơn gọi của một Huynh Trưởng – sứ vụ mà chúng tôi sắp tiếp nhận. Vài dòng tâm sự này đã đủ nhắc nhớ tôi về một hành trình tuyệt vời. Tôi xin lưu bút tại đây. Hi vọng rằng, hành trình sa mạc “HÃY THEO THẦY 4” cũng sẽ thành công và lưu dấu nơi các sa mạc sinh.

                                                                                        THÂN CHÀO!!!

                                                                                 Martino Đồng Trần Bảo Đại.

CÙNG NHAU VƯỢT  KHÓ

 Sau những ngày mong chờ, trông ngóng đến kỳ sa mạc ở Thành phố Đà Lạt mộng mơ, cuối cùng mọi sự đã đến và bây giờ đã trờ thành ký ức trong tôi. Sa mạc huấn luyện ấy đã để lại trong tôi rất nhiều điều, niềm vui, nỗi buồn và cả những vất vả…. tôi sẽ không bao giờ quên.

Thật sự mà nói đây chính xác là đợt huấn luyện ấn tượng nhất trong tôi. Hơn hai ngày sa mạc thì phần lớn thời gian là chinh phục đỉnh núi Langbiang và xuống núi. Có thể nói sau chuyến đi này tôi có thể hiểu sâu sắc hai từ “kiệt sức”, Tôi vẫn còn nhớ mình thuộc nhóm cuối cùng leo lên được đỉnh núi Langbiang, cái cảm giác mệt kinh khủng không thể bước thêm dù chỉ là một bước, hai chân rã rời, cổ họng thì khô ran. Chỉ còn vài bước là tới đích nhưng vẫn phải ngồi bệt xuống nghỉ vài phút mới có sức để đi tiếp đến được vị trí cắm trại mà mọi người đang đợi. Trong quá trình leo núi vất vả ấy, các anh chị Huynh Trưởng đã lồng ghép các trò chơi vào nên mọi người dường như cũng quên đi mệt mỏi. Sau khi cùng cả đội vượt qua các trò chơi, cùng nhau giải mật thư, dịch morse, … cố gắng hết sức để chiến thắng tôi đã tích góp được cho bản thân rất nhiều kinh nghiệm và kiến thức. Có một điều rất đặc biệt mà rất ít ai có thể có được trong những chuyến đi chơi đó là được “ hòa mình vào thiên nhiên vùng núi Đà Lạt”, cắm trại trên đỉnh Langbiang với cái lạnh và sương mù sáng sớm bên cạnh là những thiếu thốn.  Có những điều tôi chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua mà cuối cùng vẫn phải đối mặt và chấp nhận nó vì chẳng còn cách nào khác. Trong sa mạc lần này niềm vui lớn nhất là được ở cùng bạn bè, ăn chung, ngủ chung, chơi chung và hơn hết là cùng nhau tham gia phong trào thiếu nhi Thánh Thể, đó là cách để bồi đắp cho cuộc sống hạnh phúc đời sau.

Đêm Lửa thiêng có vẻ không thành công như mong đợi, nhưng đó không phải là tất cả cho sa mạc huấn luyện, vì chúng tôi được học hỏi và sống cùng nhau trong hoàn cành khó khăn, cùng nhau chinh phục đỉnh núi Langbiang. Bên cạnh những khó khăn, vất vả, chúng tôi cũng đã được cùng nhau trải nghiệm những cảnh đẹp trên đỉnh núi, ngắm sương mù và nhìn thành phố ngàn hoa ở đỉnh Langbiang, cùng nhau chụp những tấm hình đẹp làm kỷ niệm, đúng là cố gắng vượt qua khó khăn để thấy được điều thú vị thì cũng đáng. Sau những hành trình vất vả thì chúng tôi cũng được thả mình tận hưởng không khí náo nhiệt của chợ Đà Lạt, chúng tôi tự thưởng cho đội mình vì những nỗ lực vừa qua bằng những cái bánh tráng nướng nóng hổi trong không khí se lạnh của Đà Lạt, đi dạo và mua những món đặc sản,….

Sa mạc huấn luyện năm nay rất thú vị và đầy trải nghiệm, đặc biệt là cảm giác vượt qua bao mệt mỏi vất vả, giới hạn bản thân để chinh phục đỉnh núi Langbiang bằng chính đôi chân của mình. Sa mạc huấn luyện đã kết thúc nhưng vẫn còn đọng lại trong tôi nhiều điều. Tôi thấy mình như trưởng thành hơn và cũng rất mong chờ đến ngày được chính thức khoác trên vai chiếc khăn Huynh Trưởng.

                                                                                                                         Mai Phương

Chủ Đề