Vì sao khi yêu nhau không đến được với nhau

"Anh có tin vào duyên số không?"

"Anh không. Duyên là do mình tạo ra thôi em."

Ngày đầu tiên quen nhau, tôi đã hỏi anh người yêu của tôi câu ấy. Và câu trả lời của anh cũng khiến tôi cảm thấy hài lòng. Vì ít ra, trong anh ấy không có niềm tin cho số phận, cho duyên số. Mà anh ấy tự tin vào chính mình. Nghĩa là, nếu có yêu, thì người ta sẽ tìm mọi cách để níu giữ, không đổ thừa, không đổ tại...

Về sau, đúng là anh đã tự tạo ra duyên khi cố tình năm lần bảy lượt xuất hiện trong cuộc đời tôi. Tôi dần quen với anh, cởi mở hơn với anh, và chấp nhận anh. Chúng tôi yêu nhau như những cặp đôi bình thường khác. Cũng tin tưởng vào tình yêu của mình, cũng hứa hẹn tương lai. Có ai khi yêu mà không mong ngóng về một cái kết đẹp chứ?

Nhưng có vẻ như mọi chuyện đã thay chiều đổi hướng, kể từ khi anh dẫn tôi về ra mắt gia đình. Chuyện tình yêu của chúng tôi không nhận được sự ủng hộ từ phía gia đình anh, với lý do là gì thì tôi cũng không được rõ, bởi vì anh cố giấu không nói. Nhưng chỉ cần nhìn thái độ của người nhà anh mỗi khi tôi sang chơi thì tôi cũng có thể cảm nhận được.

Ban đầu, chúng tôi nghĩ sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió, sẽ không đứa nào lơi tay, không đứa nào lùi bước. Vậy nhưng sóng gió nổi lên chẳng được bao lâu, cả hai đứa đều thấm mệt.

Anh nói anh không thể chọn lựa một trong hai giữa tình yêu và tình cảm gia đình. Nhưng nếu tình thế quá khắc nghiệt, bắt anh đưa ra sự lựa chọn. Thì anh sẽ chọn gia đình, chứ không thể nào chọn tôi.

Tôi cũng nản lòng. Không bởi vì anh yêu tôi nhiều hay ít, không bởi vì anh đã không thể giữ lời hứa bên tôi cho tới cuối con đường. Mà bởi vì đến cuối cùng, tình yêu cũng phải chịu thua sự sắp đặt của số phận.

Là chúng tôi yêu nhau, nhưng không thể đến được với nhau. Hai đứa như hai kẻ tội đồ nếu cố sống cố chết bất chấp cho tình yêu này. Nhưng rõ ràng, yêu nhau thì làm gì có tội?

Rồi anh nói lời chia tay, tôi cũng không níu kéo. Tôi chấp nhận sự buông bỏ của anh, vì tôi yêu anh. Tôi không muốn anh trở thành người con bất hiếu trong gia đình, cũng cảm thấy không thoải mái và không được coi trọng khi nhà người ta đã không thích mình mà mình còn cố chấp.

Chúng tôi chia xa nhau một cách lịch sự và văn minh, tự khép lại một cuộc tình dù đẹp nhưng rất buồn. Cho đến bây giờ, nhiều khi nhắc nhớ lại trong những câu chuyện cùng lũ bạn, câu hỏi về duyên phận mà tôi và anh thuở đầu làm quen đã nói.

Tôi tin rồi, tôi tin là tình yêu không đủ để làm nên mọi thứ. Tôi tin là tình yêu chỉ có sứ mệnh làm cho hai trái tim đơn lẻ ghép lại thành một cặp với nhau thôi, chứ còn để hai trái tim được về chung sống dưới một mái nhà… là một chuyện rất khác đấy!

Và cũng qua đây, tôi bỗng muốn nhắn gửi tới người yêu vừa-mới-cũ của mình một câu:

"Anh à, duyên số là có thật đấy! Bởi nếu không có, thì tại sao chúng mình lại phải xa nhau khi đang còn yêu?"

..For me you’ll always be 18And beautiful and dancin’ away with my heart…

Đừng sợ khi tình yêu tan vỡ. Hãy cứ buồn, cứ khóc, cứ đau. Nhưng hãy nhớ rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn và một ngày nào đó, nỗi buồn sẽ qua. Có những người yêu nhau sẽ không đến được với nhau, vì dù có yêu đến đâu, ta vẫn không thay đổi được người khác trừ khi họ muốn thay đổi. Và có lúc dù muốn, họ vẫn không làm được. Đó là lúc ta lặng lẽ nhặt những niềm vui quá khứ, gói ghém từng kỉ niệm, đặt tình yêu còn đầy vào một góc xa khuất trong trái tim, ôm nỗi đau và ra đi. Đôi khi dũng cảm là biết từ bỏ.

Bạn đang xem: Tại sao khi yêu nhau không đến được với nhau

Người yêu đầu tiên mình gặp vào năm nhất đại học. Sau hai bài học đầy tiếc nuối về những cơ hội không dám nắm lấy vì sợ khoảng cách, sợ tan vỡ, sợ yêu xa, lần này mình là người hỏi bạn ấy trước. Sau nhiều tuần đắn đo, khó giấu được cảm xúc, mình phải nói. Vì nếu không nói thì người ta sẽ không biết, và điều tệ nhất là người ta chỉ từ chối, rồi mình sẽ được thoát khỏi gánh nặng trong lòng mà bước tiếp. Thời buổi này đừng ai kị chuyện con gái nói trước. Chỉ có những người bản lĩnh mới dám làm chủ cuộc đời mình và nói ra điều mình muốn. Đã qua rồi cái thời ngồi chờ người ta mở lời. Và nếu ai có vấn đề về việc bạn mở lời trước, thì có lẽ nên đi tìm một người có thể trân trọng con người chân thật của bạn hơn.

Yêu nhau 3 năm, hết một năm rưỡi yêu xa, vì hai đứa đi thực tập ở nhiều nơi khác nhau. Dù khi ở gần rất hợp nhau, nhưng khi đi xa thì xa mặt cách lòng. Bạn ấy không phải là người sống tình cảm khi ở xa, vì bố mẹ li dị, bản thân đã xa mẹ từ nhỏ qua nước khác sống. Sợi dây tình cảm giữa bản thân và gia đình hầu như không có. Bạn ấy là một người tự lập, thành công, nhưng luôn thấp thoáng một sự cô đơn lặng lẽ. Người cô đơn có thể tìm bạn đồng hành, hay quen sống một mình và khép lại với mọi người, chỉ trò chuyện với mức độ xã giao. Bạn ấy không mở lòng chia sẻ được buồn vui, khó khăn với mình. Mình vô vọng đập mãi vào cánh cửa chẳng bao giờ mở ra.

Mỗi khi yêu xa là một cực hình, khi một tuần mới hỏi thăm một lần, và đôi khi hai tuần mới trò chuyện. Mỗi lần buồn, mình lại ngồi viết nhật kí. Đến năm thứ ba, mỗi dòng nhật kí đều giống những năm trước. Đó là lúc mình phải nhận ra dù cả hai có cố gắng thay đổi thế nào đi nữa vì tình yêu dành cho nhau, thì chúng ta đã đi đến giới hạn.

There’s no right time. Only a courageous heart will carry you on.

Một người bạn cũng từng chia tay tình yêu đầu tiên ở đại học nói với mình: “It will always get better”. Lúc đó mình không tin. Khi mà mỗi ngày bạn đều cảm thấy đau nhói trong lòng, thỉnh thoảng lại khóc, nhìn đâu cũng nhớ đến người cũ, nhớ kỉ niệm, thì cái ngày mà mọi thứ sẽ tốt hơn có vẻ xa xăm đến không thể. Chia tay qua điện thoại, 10 ngày sau kỉ niệm 3 năm, khi còn yêu nhau rất nhiều. Hai đứa ở hai đầu trái đất 6 tháng nữa mới gặp nhau, và mình không thể nào tiếp tục thêm nữa đến khi gặp lại sau 10 tháng xa cách… có lẽ cũng để chia tay hay tiếp tục chuyến đi này khi không còn hạnh phúc.

Xem thêm: Hướng Dẫn Cách Đọc Tin Nhắn Instagram Trên Máy Tính, Cách Đọc Tin Nhắn Instagram Trên Máy Tính

Sau này bạn ấy có viết thư cho mình, nói là rất buồn vì tất cả không thành. Bạn ấy cũng không hiểu tại sao bản thân lại không thay đổi được, dù rất muốn để làm mình hạnh phúc. Đến lúc đó mình đã thấy quyết định dù đau như dao cắt, nhưng là vết thương sớm hay muộn cũng phải chịu. Và mình đã học cách chấp nhận. Chấp nhận là có những tình yêu lớn cách mấy cũng không đủ để làm hai ta hạnh phúc. Chấp nhận là dù có cố gắng cả đời ta cũng không thể thay đổi một người, và nếu đã không thay đổi được trước khi chung sống trọn đời với nhau thì đừng hi vọng sau đó sẽ khác. Điều duy nhất có thể làm là can đảm kết thúc và chấp nhận kỉ niệm buồn này là một phần cuộc sống. Ta bước tiếp với một chút rụt rè, mở rộng con tim, để rồi một ngày trân trọng hơn những người khác sẽ đến trong cuộc đời mình.

Remember, it will always get better.

..’Cause from the deepest ocean blueTo the fullest golden moonWhat am I to do with all this love for you…

Cho tình yêu tuổi 18.

–Ngọc Bích

DQC says:

Em nghĩ tình yêu đầu đôi khi lại giống như một bài học cho bản thân biết trân trọng hạnh phúc trong từng khoảnh khắc vậy. Đôi lúc em nghĩ dù sao chị cũng đã may mắn được sống trong “tình yêu”, mặc dù chỉ có 3 năms. Em cũng từng biết yêu, nhưng bất hạnh ở chỗ nó trái với “quy luật tự nhiên” chị à. Mặc dù nhiều lúc muốn mở lời lắm, nhưng em tin chắc rằng mình sẽ mất một người bạn tốt, và mọi chuyện sẽ không còn tự nhiên như trước nữa nên em giữ mãi trong lòng. Cũng đã ba năm rồi, em trân trọng từng ngày từng giờ từng phút được ở bên người đó và coi nhau như hai người bạn. Không bao lâu em phải sang định cư ở Mỹ rồi, thật sự trong lòng rất hụt hẫn và nhói ở tim, đôi khi là khó thở và chảy nước mắt mà không hề hay biết, bi kịch đến độ em nghĩ cuộc đời này thật tàn nhẫn khi cho em có mặt trên đời này. Nhưng em vẫn chịu đựng lao đầu vào học và sống thật “lí tưởng” để quên đi mọi thứ, và thật ra đến giờ em vẫn không thể quên được, nhưng kì diệu ở chỗ giống như ăn khổ qua hay uống trà vậy, đắng và chát lúc ban đầu nhưng để lại cái vị ngọt nhạt dễ chịu sau cùng. Em vui vẻ và chấp nhận rằng :”vậy là đủ, tớ cảm ơn cậu”.

Câu chuyện của em không phải để so sánh ai đau khổ hơn ai, em thực sự rất đồng cảm với chị, cố gắng lên chị nhé, em tin rằng một hạnh phúc Lớn hơn vẫn đang chờ chị phía trước. Có một câu câu mà em rất tâm đắt khi xem một bộ phim [ 5 to 7 ] :”Life is a collection of moments. The idea is to have as many good ones as you can.” Hãy collect thật nhiều chị nhé. Em chào chị !

Video liên quan

Chủ Đề