Bài văn hay về hồn trương ba da hàng thịt năm 2024

MỞ BÀI CHUNG

Đối tượng của văn học vốn là thân phận con người, nên chỉ có kẻ nào đọc và hiểu nó sẽ hóa

thành không phải là một chuyên gia nghiên cứu văn học mà là một kẻ hiểu biết con người một

cách sâu sắc”.(Vănchươnglâmnguy,Todorov).Quảđúngnhưvậybởivănhọcchínhlàcuộcđời,

cuộcđờilànơixuấtphátcũnglànơiđitớicủavănhọc.Mỗinghệsĩlớnđềuýthứcđượcmốiquan

hệchặtchẽgiữavănhọcvàcuộcsống.Đờisốngvàconngườilànguồnđềtàikhôngbaogiờvơi

cạnchonhữngsángtácđầynảynở,bướcđicủanhữngnẻođườnglàmộtgiọtchắtchiutưtưởng

đượchìnhthành.NhữngnămtámmươicủathếkỉXX,LưuQuangVũlàmộthiệntượngcủasân

khấukịchtrườngViệtNam.Ônglàmộttrongnhữngngườiđitrướctrongphongtràođổimớivăn

học,nghệthuật,dùngngòibútcủamìnhđểgópphầnđemđếnnhữngđiềutốtđẹpchoconngười.

Vởkịch“HồnTrươngBa,dahàngthịt”đượcviếtnăm1981,cónguồngốctZmô [

ttruyê [

ncổdân

gianđượccôngdi]nvàonăm1998,làmô [

ttrongnhữngtácph^mkịchxuấtsắcnhấtcủaLưuQuang

Vũ.Bằngngòibútgiàuchấttriếtlý,LưuQuangVũđãthổivàotíchxưamộtluồnggiómới.Kịch

bảncủaôngkhôngđơnthuầnlàchuyệnvaymượnxáctáisinhmàcònđặtvấnđềvềlẽsốngcon

ngườiquanỗikhổ“bêntrongmộtđằng,bênngoàimộtnẻo”,quamâuthuẫngiữatâmhồn(thanh

cao)vàthểxác(phàmtục),vởkịchmangchứanhữngtriếtlýnhânsinh.

PHÂN TÍCH ĐOẠN

Đoạn số 1

Phân tích cuộc đối thoại giữa hồn Trương Ba và xác hàng thịt trong đoạn trích sau. Từ đó,

nhận xét ngắn gọn về quan điểm triết lí nhân sinh của Lưu Quang Vũ được thể hiện trong

đoạn trích.

Hồn Trương Ba: (ngồi ôm đầu một hồi lâu rồi đứng vụt dậy) Không! Không! Tôi không muốn sống

như thế này mãi! (nhìn chân tay thân thể) Tôi chán cái chỗ ở không phải của tôi này lắm rồi, chán

lắm rồi! Cái thân thể kềnh càng thô lỗ này, ta bắt đầu sợ mi, ta chỉ muốn rời xa mi tức khắc! Nếu

cái hồn của ta có hình thù riêng nhỉ, để nó được tách ra khỏi cái xác này, dù chỉ là một lát!

(Trên sân khấu, hồn Trương Ba tách ra khỏi xác anh hàng thịt và hiện lờ mờ trong dáng nhân vật

Trương Ba thật. Thân xác bằng thịt vẫn ngồi nguyên trên chõng và lúc này chỉ còn là thân xác)

Xác hàng thịt: (bắt đầu) Vô ích, cái linh hồn mờ nhạt của ông Trương Ba khốn khổ kia ơi, ông

không tách ra khỏi được tôi đâu, dù tôi chỉ là thân xác..

Hồn Trương Ba: A, mày cũng biết nói kia à? Vô lí, mày không thể biết nói! Mày không có tiếng nói,

mày chỉ là xác thịt âm u đui mù…

Xác hàng thịt: Có đấy! Xác thịt có tiếng nói đấy! Ông đã biết tiếng nói của tôi rồi, đã luôn luôn bị

tiếng nói ấy sai khiến. Chính vì âm u, đui mù mà tôi có sức mạnh ghê gớm, lắm khi át cả linh hồn

cao khiết của ông đấy!

Hồn Trương Ba: Nói láo! Mày chỉ là cái vỏ bên ngoài, không có ý nghĩa gì hết, không có tư tưởng

không có cảm xúc!

Xác hàng thịt: Có thật thế không?