Kể một câu chuyện từ đó giúp em hiểu được thế nào là sống đẹp

Sống đẹp là sống có mục đích, có ước mơ, lí tưởng. Sống đẹp là sống có chí cầu tiến, biết đứng dậy bằng chính đôi chân của mình khi vấp ngã, biết bền lòng và dũng cảm vượt qua những thử thách, khó khăn để vươn lên, chắp cánh cho ước mơ của mình đưọc bay cao, bay xa. Sống đẹp còn là một lối sống có văn hóa, biết lịch sự; là một cuộc sống có tri thức, có tình người.

Trong cuộc sống hằng ngày mỗi người chọn cho mình những cách thể hiện khác nhau hình thành lên những cách sống khác nhau: sống đẹp, sống có ích và lối sống ích kỷ, buông thả thậm chí chìm trong vòng tội lỗi. Như vậy "sống đẹp" là một lối sống tích cực mà mỗi người cần phải hướng tới. Nhưng sống thế nào mới là lối "sống đẹp" còn là điều băn khoăn của rất nhiều người.

"Đẹp" không phải chỉ là cái đẹp hình thức. Cái "đẹp" thể hiện từ những hành động cư xử nhỏ nhất trong cuộc sống đến nghị lực vươn lên trong mỗi con người. "Sống đẹp" trước hết phải xuất phát từ lòng nhân ái, từ chính tình yêu trong trái tim để từ đó mà sống hết mình vì người khác, để bao dung, thứ tha ... Xuất phát từ tình yêu thương nên bất cứ hành động nào dù là nhỏ nhất cũng đầy sự quan tâm, chia sẻ giữa những con người. Một sáng đến trường bạn không sợ muộn học mà dừng lại giúp một cụ già qua đường. Mỗi ngày dành dụm tiền để ủng hộ quỹ “vì người nghèo". Những hành động ấy dù nhỏ nhặt nhưng đều là những nghĩa cử cao đẹp.

Sống đẹp là sống có ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Trong lịch sử của dân tộc có biết bao tấm gương về sống đẹp: Trần Hưng Đạo, Trưng Nhị, Trưng Trắc, Trần Quốc Toản, chị Võ Thị Sáu, anh Kim Đồng, anh Nguyễn Văn Trỗi,… vĩ đại hơn cả là Bác Hồ kính yêu. Họ là những người sống hết mình vì dân tộc vì cách mạng, vì nền độc lập, tự do của đất nước. Họ đã giành cả cuộc đời mình cho Tổ quốc. Họ là những anh hùng đã có công giữ nước, là những tấm gương sáng cho chúng ta học tập, noi theo.

Bên cạnh đó cũng không hiếm những người có lối sông tiêu cực, đi ngược với luân lí và đạo đức. Đó là những tên bán nước, buôn người, những người đầu độc chính dân tộc mình bằng thuốc phiện, rượu cồn. Chính họ đã vấy bẩn bộ mặt xã hội, làm cho không ít dân ta trở nên nhu nhược, bần hèn. Đó là những tấm gương xấu đáng bị lên án và bài trừ. Thật vậy, để sông đẹp không phải là điều đơn giản. Ai cũng biết sống đẹp là như thế nào, nhưng không phải ai cũng biết sống thế nào cho đẹp. Bởi lẽ, cuộc sống hiện tại quá hỗn tạp, có nhiều luồng tư tưởng khác nhau, hoặc đồng điệu hoặc trái ngược nhau. Có những người sống thiên về vật chất mà vô tình đánh mất đi vẻ đẹp của tâm hồn. Trong khi sống đẹp đòi hỏi chúng ta phải thực sự tỉnh táo, biết nhận thức, biết yêu thương, biết giữ mình khỏi những cám dỗ của xã hội.

Sống đẹp không phải là chuyện một ngày, một bữa. Chúng ta không thể trở thành người sống đẹp chỉ trong một ngày, một giờ. Cần phải nhận thức đúng và rèn luyện thường xuyên. Lâu ngày sẽ trở thành thói quen, lối sống của ta sẽ dần được cải thiện. Sống đẹp không khó; chi khó khi ta lười biếng, e ngại hoặc chưa đủ quyết tâm, dễ dàng bỏ cuộc, buông xuôi, mặc cho dòng đời xô đẩy. Cuộc đời bạn phải do bạn quyết định. Có sống đẹp hay không cũng do ở nơi bạn. Đừng ngồi lì mãi thế! Cũng đừng mãi mê muội chạy theo những thứ phù phiếm mà đánh mất đi bản chất của mình! Đừng sống phí tuổi thanh xuân cho những trò vui vô bổ, những thói ăn chơi trụy lạc! Mà bạn hãy trao dổi kiến thức, sinh hoạt, vui chơi lành mạnh, tham gia các hoạt động xã hội như giúp đỡ người nghèo, các em bé mồ côi, các cụ già ốm đau, không nơi nương tựa.

Sẽ sống đẹp nếu con người có mục tiêu, có lý tưởng hợp lý, vừa sức và hài hòa giữa các giá trị. Giá trị vật chất, giá trị nhân văn, giá trị tinh thần, giá trị thẩm mỹ... phải thực sự hài hòa trong quan hệ tương tác sẽ làm cho mỗi người sống đẹp hơn. Thật sự bất hợp lý và thiếu toàn diện nếu như con người thiếu động cơ sống hay thiếu động cơ đích thực và chân chính. Sống đẹp mãi là động lực để mỗi người phấn đấu nếu như mỗi người biết cống hiến, biết hy sinh và có bản lĩnh sống!

Hãy mở rộng lòng mình, đem yêu thương sưởi ấm cho những trái tim ướt lạnh trước sóng gió của cuộc đời. Hãy biết cho đi để được nhận lại: tình yêu thương, niềm tin và hy vọng. Sống đẹp là lối sống mà ai ai cũng muốn có được. Sống phải biết học tập và rèn luyện đúng cách thì lối sống ấy mới tồn tại và phát triển. Không ai sống đẹp ngay từ lúc lọt lòng. Bởi vậy, học tập và rèn luyện đúng cách là con đường duy nhất đưa ta đến với một lối sống văn minh, một lối sống đẹp. Bạn còn chờ gì nữa ?

Hãy bắt đầu từ hôm nay, và ngay bây giờ ! Bạn thực sự muốn mình là một ngưòi "Sống đẹp".

Tôi từng đọc một bài thơ nghe qua tưởng chỉ là thơ vui nhưng lại mang một ý nghĩa sâu sắc:

"Khi anh sinh ra

Mọi người đều cười

Riêng anh thì khóc tu tu

Hãy sống sao để khi chết đi

Mọi người đều khóc

Còn môi anh thì nở nụ cười"

Bạn và tôi, hãy tự chiêm nghiệm cho mình lối sống đẹp để khi ở cuối con đường, chúng ta đều mỉm cười mãn nguyện!

Xem toàn bộ tài liệu Lớp 5: tại đây

Xem thêm các sách tham khảo liên quan:

  • Giải Vở Bài Tập Tiếng Việt Lớp 5
  • Sách giáo khoa tiếng việt lớp 5 tập 1
  • Sách giáo khoa tiếng việt lớp 5 tập 2
  • Soạn Tiếng Việt Lớp 5
  • Sách Giáo Viên Tiếng Việt Lớp 5 Tập 2
  • Vở Bài Tập Tiếng Việt Lớp 5 Tập 1
  • Vở Bài Tập Tiếng Việt Lớp 5 Tập 2



Đề bài: Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác

Bài làm

ĐÔI BÀN TAY CẦU NGUYỆN

Chắc ai trong chúng ta cũng đã từng nghe câu nói: “Cho đi là nhận lại”. Những nghĩa cử cao đẹp trao đi, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác thì chính ta cũng nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc ấy. Như người anh Albert trong câu chuyện “Đôi bàn tay cầu nguyện” đã lao động vất vả bốn năm để giúp người em của mình thực hiện giấc mơ.

Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ bé thuộc vùng Nuremberg nước Đức, có một gia đình nghèo khó. Họ sinh được những mười tám người con. Để kiếm đủ thức ăn cho ngần ấy đứa con trong gia đình, người cha phải làm việc vất vả, cật lực đến gần hai chục tiếng mỗi ngày. Ông làm nghề thợ bạc và làm nhiều công việc lặt vặt khác. Mặc dù sống trong hoàn cảnh khó khăn như thế, nhưng hai anh em nhà Durer lại có một ước mơ cao đẹp. Cả hai anh em họ đều mong ước theo đuổi nghệ thuật. Tuy nhiên, họ hiểu rằng cha của họ chẳng thể nào có đủ tài chính để hỗ trợ họ học trong một trường nghệ thuật nào đó tại Nuremberg này.

Một buổi tối nọ, sau khi bàn bạc với nhau trên chiếc giường ngủ chật hẹp, cả hai anh em đi đến một quyết định. Họ quyết định chơi trò tung đồng xu. Người thua cuộc sẽ đi đến làm việc tại khu mỏ kiếm tiền để người kia có thể đi học tại một trường nghệ thuật. Bốn năm sau khi học xong, người được đi học sẽ hỗ trợ tài chính cho người kia được đi học bằng cách bán các tác phẩm nghệ thuật của mình hoặc sẽ đi làm việc tại khu mỏ. Buổi sáng hôm sau, hai anh em bắt đầu tung đồng xu. Người em – Albrecht Durer là người thắng cuộc và được đến học tại một trường nghệ thuật tại Nuremberg. Albert đi xuống làm việc tại khu mỏ trong vùng, và liên tiếp trong bốn năm, anh dùng số tiền kiếm được đễ hỗ trợ việc học của người em.

Trong lúc đó tại trường nghệ thuật, Albrecht tỏ ra là một nghệ sĩ xuất sắc. Vào thời điểm chuẩn bị tốt nghiệp, Albrecht bắt đầu có thể kiếm tiền từ những tác phẩm của mình. Khi người nghệ sĩ trẻ trở về làng mình, gia đình Durer tổ chức một buổi tiệc trong khu vườn trong nhà để chúc mừng sự thành công mỹ mãn của Albrecht trong việc theo đuổi nghệ thuật. Sau bữa ăn tối thật vui vẻ và đáng nhớ, Albrecht đứng dậy cảm ơn người anh yêu quý của mình về sự hi sinh lớn lao trong những năm qua để cho mình có thể học xong tại trường nghệ thuật. Sau đó, Albrecht nói:

– “Và bây giờ anh Albert yêu quí của em, bây giờ thì đến lượt anh. Bây giờ anh có thể đi đến Nuremberg để theo đuổi giấc mơ của anh, em sẽ hỗ trợ anh trong việc học.”

Tất cả mọi người đều hướng mắt về một góc xa của chiếc bàn, nơi Albert đang ngồi. Những dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xanh xao của Albert, vừa lắc đầu vừa khóc, Albert lập lại mãi “Không… không… không… không…” Rồi Albert đứng lên, quệt những dòng nước mắt trên má, anh ngước nhìn những gương măt thân thương lúc ấy đang chăm chú trìu mến nhìn anh. Chắp đôi bàn tay trước ngực, Albert từ từ cất tiếng nói với em mình rằng đôi tay anh lao động bao năm nay đã chẳng còn lành lặn, đã quá muộn để anh có thể thực hiện ước mơ ngày ấy.

Để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời. Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là “Đôi tay”, nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là “Đôi tay cầu nguyện”. Người anh Albert đã hi sinh cả giấc mơ của mình để chăm chút cho giấc mơ của người em. Sự hi sinh ấy thực lớn lao và cao đẹp.



  • Đồng giá 250k 1 khóa học lớp 3-12 bất kỳ tại VietJack!

Đề bài: Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác [5 mẫu]

  • Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác - mẫu 1
  • Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác - mẫu 2
  • Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác - mẫu 3
  • Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác - mẫu 4
  • Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác - mẫu 5

Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác [mẫu 1]

Quảng cáo

    Chắc ai trong chúng ta cũng đã từng nghe câu nói: “Cho đi là nhận lại”. Những nghĩa cử cao đẹp trao đi, đem lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác thì chính ta cũng nhận được niềm vui, niềm hạnh phúc ấy. Như người anh Albert trong câu chuyện “Đôi bàn tay cầu nguyện” đã lao động vất vả bốn năm để giúp người em của mình thực hiện giấc mơ.

    Vào thế kỷ thứ 15, tại một ngôi làng nhỏ bé thuộc vùng Nuremberg nước Đức, có một gia đình nghèo khó. Họ sinh được những mười tám người con. Để kiếm đủ thức ăn cho ngần ấy đứa con trong gia đình, người cha phải làm việc vất vả, cật lực đến gần hai chục tiếng mỗi ngày. Ông làm nghề thợ bạc và làm nhiều công việc lặt vặt khác. Mặc dù sống trong hoàn cảnh khó khăn như thế, nhưng hai anh em nhà Durer lại có một ước mơ cao đẹp. Cả hai anh em họ đều mong ước theo đuổi nghệ thuật. Tuy nhiên, họ hiểu rằng cha của họ chẳng thể nào có đủ tài chính để hỗ trợ họ học trong một trường nghệ thuật nào đó tại Nuremberg này.

Quảng cáo

    Một buổi tối nọ, sau khi bàn bạc với nhau trên chiếc giường ngủ chật hẹp, cả hai anh em đi đến một quyết định. Họ quyết định chơi trò tung đồng xu. Người thua cuộc sẽ đi đến làm việc tại khu mỏ kiếm tiền để người kia có thể đi học tại một trường nghệ thuật. Bốn năm sau khi học xong, người được đi học sẽ hỗ trợ tài chính cho người kia được đi học bằng cách bán các tác phẩm nghệ thuật của mình hoặc sẽ đi làm việc tại khu mỏ. Buổi sáng hôm sau, hai anh em bắt đầu tung đồng xu. Người em - Albrecht Durer là người thắng cuộc và được đến học tại một trường nghệ thuật tại Nuremberg. Albert đi xuống làm việc tại khu mỏ trong vùng, và liên tiếp trong bốn năm, anh dùng số tiền kiếm được đễ hỗ trợ việc học của người em.

    Trong lúc đó tại trường nghệ thuật, Albrecht tỏ ra là một nghệ sĩ xuất sắc. Vào thời điểm chuẩn bị tốt nghiệp, Albrecht bắt đầu có thể kiếm tiền từ những tác phẩm của mình. Khi người nghệ sĩ trẻ trở về làng mình, gia đình Durer tổ chức một buổi tiệc trong khu vườn trong nhà để chúc mừng sự thành công mỹ mãn của Albrecht trong việc theo đuổi nghệ thuật. Sau bữa ăn tối thật vui vẻ và đáng nhớ, Albrecht đứng dậy cảm ơn người anh yêu quý của mình về sự hi sinh lớn lao trong những năm qua để cho mình có thể học xong tại trường nghệ thuật. Sau đó, Albrecht nói:

    - "Và bây giờ anh Albert yêu quí của em, bây giờ thì đến lượt anh. Bây giờ anh có thể đi đến Nuremberg để theo đuổi giấc mơ của anh, em sẽ hỗ trợ anh trong việc học."

Quảng cáo

    Tất cả mọi người đều hướng mắt về một góc xa của chiếc bàn, nơi Albert đang ngồi. Những dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xanh xao của Albert, vừa lắc đầu vừa khóc, Albert lập lại mãi "Không... không... không... không..." Rồi Albert đứng lên, quệt những dòng nước mắt trên má, anh ngước nhìn những gương măt thân thương lúc ấy đang chăm chú trìu mến nhìn anh. Chắp đôi bàn tay trước ngực, Albert từ từ cất tiếng nói với em mình rằng đôi tay anh lao động bao năm nay đã chẳng còn lành lặn, đã quá muộn để anh có thể thực hiện ước mơ ngày ấy.

    Để tỏ lòng kính trọng và biết ơn anh trai Albert, Albrecht Durer đã thực hiện một tác phẩm cẩn thận nhất trong đời: vẽ lại đôi bàn tay của anh trai mình, với lòng bàn tay hướng vào nhau và những ngón tay gầy guộc hướng lên trời. Ông chỉ gọi bức tranh của mình đơn giản là “Đôi tay”, nhưng cả thế giới đều đặt tên cho kiệt tác đó là “Đôi tay cầu nguyện”. Người anh Albert đã hi sinh cả giấc mơ của mình để chăm chút cho giấc mơ của người em. Sự hi sinh ấy thực lớn lao và cao đẹp.

Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác [mẫu 2]

Như bao buổi tối khác, hôm đó khi đã học xong bài, em nằm trong vòng tay mẹ để nghe mẹ kể chuyện. Mỗi ngày mẹ đều kể chuyện cho em nghe trước khi đi ngủ. Hôm ấy, mẹ không kể chuyện cổ tích, ngụ ngôn hay truyện cười. Mẹ kể chuyện của mẹ – một người trung thực.

Năm em học lớp 2, để có tiền nuôi em và các chị đi học, ngoài việc đồng áng mẹ còn tranh thủ đi mua sắt vụn nữa. Những buổi trưa, khi chuẩn bị cho 3 chị em bữa ăn sau giờ học, dặn dò từng đứa công việc buổi chiều, mẹ lại đạp xe đi đến từng nhà để mua giấy, nhựa, sắt… tất cả những gì có thể bán được không kể nắng mưa.

Mẹ kể: Có những hôm may mắn, vào gia đình người ta vừa có tiệc, mẹ mua được rất nhiều thứ, mẹ vui lắm vì lại có được thêm tiền cho các con mua thêm sách, vở. Nhưng cũng có những hôm, mẹ đến khi người ta ngủ trưa, có người tỏ ra cáu gắt, mẹ luôn bình tĩnh, nói lời xin lỗi và đi ra. Từ khi có nghề tay trái, mặc dù là buôn bán nhưng mẹ chưa để ai mất lòng.

Mẹ nhắc lại lần mẹ nhớ nhất: Hôm đó, trời cũng nắng chang chang, mẹ đang đi, có tiếng gọi: Sắt vụn, vào đây nhặt ít đồ, mẹ quay xe và vào nhặt những vỏ lon, sách cũ. Người phụ nữ bán đồ cho mẹ đã đi vào nhà, để cho mẹ tự phân loại rồi cân. Đang miệt mài phân loại giấy viết, giấy in, báo thì mẹ phát hiện một chiếc phong bì đã mở, bên ngoài có dòng chữ: Gửi con gái. Mẹ thấy bên trong vẫn có thư và hai tờ 200 nghìn. Mẹ đã biết đó là thư bố gửi cho con gái khi ông đi làm xa cùng với tiền chắc là cũng cho con mua sách vở hoặc nộp tiền học như trách nhiệm của mẹ với các con mình. Mặc dù số tiền đó bằng cả tháng mẹ đi gom sắt vụn nhưng mẹ hiểu tấm lòng của những người cha cũng đoán rằng người con vẫn dành dụm nên mẹ gọi người phụ nữ ra và trao lại cho bà.

Người phụ nữ ra nhận trong sự vui mừng và ngạc nhiên: Con gái tôi học Đại học, mỗi lần viết thư về, bố nó vẫn cho tiền để đóng học. Chắc nó để dành, lần sau về lấy, cảm ơn chị quá! Chị thật tốt bụng, cảm ơn chị rất nhiều.

Mẹ em cũng vui vẻ nói chuyện, kể về chúng tôi rồi trả tiền cho bà mặc dù bà không lấy coi như lời cảm ơn. Trước khi mẹ đi tiếp chặng đường, người phụ nữ ấy vẫn nói với theo: Cảm ơn chị, lần sau chị lại đến nhé, có gì bán được tôi sẽ để phần chị.

Mẹ kể lại câu chuyện về nghề sắt vụn của mình trong niềm vui, mẹ không nói với em bài học nhưng em biết mẹ muốn khuyên rằng: Sống phải giữ cho mình tấm lòng trong sạch, sự trung thực, không tham lam, dối trá. Em cũng đã ghi lại câu chuyện ấy vào sổ nhật ký của mình. Em rất ngưỡng mộ mẹ em.

Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác [mẫu 3]

Em đã được nghe, được đọc rất nhiều câu chuyện về những người biết sống đẹp, mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác nhưng ấn tượng với em nhất có lẽ là câu chuyện Phần thưởng mà em đã được học hồi lớp 2.

Câu chuyện kể về một bạn nữ tên là Na, Na Là một cô bé rất tốt bụng hay giúp đỡ các bạn trong lớp. Khi thì Na gọt bút chì hộ Lan, cho bạn Minh mượn tẩy, thỉnh thoảng Na còn trực nhật giúp những bạn bị mệt,…Na chỉ buồn một chuyện đó là mình học chưa giỏi. Năm học kết thúc các bạn trong lớp thi nhau bàn luận xem mình sẽ được danh hiệu gì, chỉ có Na là ngồi im một góc buồn vì biết mình chỉ được học lực trung bình. Vào giờ ra chơi các bạn trong lớp xúm vào bàn bạc một chuyện bí mật rồi kéo nhau đến gặp cô giáo. Cô mỉm cười khen ý kiến của các bạn rất hay.

Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác [mẫu 4]

Trong cuộc sống, có những đóa hoa đẹp đã tô điểm cho cuộc đời thêm thật nhiều ý nghĩa. Dù hoàn cảnh của bản thân còn gặp nhiều khó khăn, nhưng chú Mai Tư Khoa trú xã Quảng Trường, huyện Quảng Trạch, tỉnh Quảng Bình đã làm được nhiều việc có ý nghĩa cho xã hội. Câu chuyện được kể qua chương trình “Những tấm gương tiêu biểu” đã để lại trong em nhiều xúc động.

Chú Khoa năm nay 38 tuổi. Năm 19 tuổi, chú xin vào làm công nhân khai thác đá cho một nhà máy xi măng đóng trên địa bàn, với mong muốn có thêm thu nhập giúp đỡ gia đình. Vào buổi chiều định mệnh 3/6/1998, chú gặp tai nạn lở đá, bị gãy 2 đốt xương sống và liệt nửa người dưới. Những tháng ngày còn lại của mình, chú vĩnh viễn làm bạn với chiếc giường và 4 bức tường.

Chú rơi vào những ngày tháng buồn tủi và tuyệt vọng. Trong thời gian vật lộn với bệnh tật, nằm một chỗ bên giường bệnh, Khoa chỉ biết làm bạn với những cuốn sách, rồi tivi và sau này là điện thoại, máy tính. Cũng nhờ đọc nhiều sách, báo… mà Khoa nhận ra, cuộc sống này còn rất nhiều người có số phận như mình, trong đó có những người dù mang trọng bệnh nhưng vẫn nỗ lực vươn lên để sống có ích.

Vì vậy, chú đã suy nghĩ cần làm được một việc gì đó có ích cho cuộc sống của bản thân và xã hội. Sau thời gian dài ấp ủ, vào năm 2010, từ những sách báo chú sưu tầm được, cùng với số tiền tích góp được để mua sách, anh đã biến căn phòng của mình thành thư viện tại gia miễn phí cho trẻ em nghèo. Mỗi ngày, nơi đây thu hút hàng chục học sinh đến đọc và mượn sách.

Để thư viện của mình có nhiều sách hơn, chú Khoa đã miệt mài lên mạng tìm hiểu, kêu gọi sự giúp đỡ của các tấm lòng thiện nguyện. Chú đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ của các tổ chức, cá nhân trên khắp mọi miền đất nước. Họ gửi sách và cả tiền để chú thực hiện ước nguyện của mình, nhờ vậy chú Khoa đã có được thêm 10 tủ sách để đặt tại các lớp học của trường tiểu học và trung học cơ sở xã Quảng Trường cho học sinh sử dụng.

Không chỉ dừng lại ở đó, chú Khoa còn lên mạng xã hội tiếp tục kêu gọi, quyên góp tiền và vật chất để hỗ trợ các em học sinh nghèo, có hoàn cảnh khó khăn và người già neo đơn. Từ năm học 2013 đến nay, với nguồn quyên góp được, chú Khoa đã hỗ trợ học phí, sách vở và quần áo cho học sinh nghèo, học sinh khuyết tật ở các trường học tại địa phương. Trong năm 2016 vừa qua, chú cũng đã quyên góp hỗ trợ đồng bào lũ lụt, học sinh khó khăn khoảng 150 triệu đồng.

Câu chuyện về chú Khoa đã khiến em cảm thấy khâm phục tấm lòng và nghị lực của chú. Dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải biết vươn lên để sống đẹp và sống tốt cho đời. Em tự nhủ với lòng mình sẽ cố gắng làm nhiều việc có ích để giúp đỡ gia đình và mọi người xung quanh em.

Hãy kể câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác [mẫu 5]

Cuộc sống đâu chỉ có cơm ngon và áo đẹp mà cuộc sống còn cần có cả những nụ hôn.

Vâng! Nụ hôn mà tôi muốn nói ở đây chính là tình câm, là mối quan hệ giữa người với người, giữa người với thiên nhiên, đất nước.

Đây là một câu chuyện có thật mà tôi đã đọc được ở tờ báo Thanh Niên số ra ngày 7 tháng 2 năm 2006 nói về một cụ già 80 tuổi nhịn tiêu tiền để làm từ thiện.

Từ nhiều năm nay, mỗi khi xuân về là lúc cụ già Nguyễn Xuân Phương trú tại thị trấn Đập Đá, huyện An Nhơn, tỉnh Bình Định bắt đầu cuộc hành trình phát quà Tết cho nhiều người có hoàn cảnh khó khăn ởBình Định. Với cụ, việc phát quà cho trẻ mồ côi, người khuyết tật, người nghèo là niềm vui hơn cả ngày Tết.

Cụ Xuân Phương năm nay đã tròn 80 tuổi. Mặc dù đã bước vào độ tuổi; "xưa nay hiếm" nhưng cụ vẫn còn mạnh khỏe. Nhiều người cho rằng vì cụ hay giúp đỡ người nghèo nên trời ban thưởng cho cụ một cơ thể khỏe mạnh. Nhưng cụ phủ nhận điều đó. Cụ bảo cứ sống cho thanh thản thì sẽ được khỏe mạnh thôi.

Đã thành thông lệ, suốt 8 năm nay, từ giữa tháng Chạp cho đến giữa đệm giao thừa là khoảng thời gian cụ Phương bận rộn nhất. Cụ đến các trung tâm bảo trợ trẻ mồ côi, người khuyết tật và nhiều hộ nghèo trong tỉnh để hỏi thăm sức khỏe, động viên họ rồi tặng quà. Mỗi phần cụ dành cho họ không nhiều, thường thì 10 kg gạo, vài cân đường, có khi vài chục nghìn đồng… Đối vói người bình thường, món quà này chẳng có nghĩa lí gì, nhưng với những người có hoàn cảnh khó khăn, ngặt nghèo thì quả là không nhỏ. Khi các nhà báo hỏi cụ: "Cụ có nhớ mỗi dịp Tết cụ tặng quà cho bao nhiêu người không?" Cụ lắc đầu: "Bác không thể nào tính được, chỉ nhớ cứ mỗi cái Tết, bác "tiêu" khoảng 5 tấn gạo và một tấn đường."

Cụ Phương có bảy người con với trên hai mươi cháu, chắt đang lập nghiệp ở thành phố Hồ Chí Minh. Tất cả đều đã có cuộc sống ổn định và khá thành đạt. Thấy cụ sông thui thủi một mình, họ thuyết phục cụ về sống chung để có điều kiện phụng dưỡng cụ, nhưng cụ nhất định không đồng ý. Vì thế hàng tháng, họ chỉ biết góp tiền về để nuôi dưỡng cụ. Thế nhưng phần lớn số tiền các con gửỉ về để cụ ăn, bồi dưỡng, cụ đều mang di làm từ thiện. Với cụ bâygiờ, hạnh phúc phất là làm được một việc gì đó có ý nghĩa trong những ngày cuối đời.

Cụ Phương là một người có trái tim nhân đạo, biết hi sinh quyền lợi cá nhân để mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác.

Các bài văn mẫu và văn hay lớp 5 khác:

Xem thêm các bài Để học tốt môn Tiếng Việt 5 hay khác:

Giới thiệu kênh Youtube VietJack

  • Hỏi bài tập trên ứng dụng, thầy cô VietJack trả lời miễn phí!

  • Hơn 20.000 câu trắc nghiệm Toán,Văn, Anh lớp 3-4-5 có đáp án

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Tuyển tập những bài văn hay | văn mẫu lớp 5 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 5Những bài văn hay đạt điểm cao lớp 5.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.

van-ke-chuyen.jsp

Video liên quan

Chủ Đề