Review đam mỹ độc chiếm công năm 2024

Mang tiếng review nhưng chủ yếu là cảm nhận sau khi đọc truyện, không giới thiệu về nội dung truyện hay tình tiết như thế nào. Nếu có thì cũng chiếm số ít thôi.

Bôi đỏ là những bộ viết hoặc edit thấy hay, ấn tượng nội dung. Còn lại thì cũng hay nhưng không bằng. Vì lười nên thường không dẫn link. Phiền ai muốn tự google. Cái nào dẫn link thì chắc tại tiện thể thôi. =)))

  1. NGƯỢC CÔNG/ ĐỘC CHIẾM DỤC/ BỆNH THẦN KINH
  1. Người điên (Cả 2 đứa đều bệnh thần kinh, văn phong hắc ám, độc chiếm dục, bệnh thần kinh công)
  2. Giang Nam (Thực ra thì nội dung không mới, được cái ngược ông thảm thiết)
  3. Liễm diệm cầm hoan (Lần đầu đọc thấy hay mà sau này đọc lại thì không thấy hay như vậy nữa)
  4. Song sát (Phần 1 của nó thì toàn H và SM, mình đọc lướt qua thôi, sang phần 2 đọc để ngược công là chính, thấy cũng đủ ngược, thụ hành cũng đủ)
  5. Những đóa bọt nước (Đọc ngược công bộ này là khá hay, mà tời cuối thì không thích kết lắm, nhưng cũng chịu thôi, ai bảo thằng công ngu ngơ cơ, đành chịu. Thích nhất đoạn chúng nó bên mỹ)
  6. Tàm thực (Ngược cả 2, cơ mà công đúng là bị ngược thảm, đọc bộ này xong không muốn đọc lại, không phải vì không hay mà là không dám. Truyện viết khá cuốn hút, nhiều bí ẩn, cơ mà 1 lần là đủ rồi, văn phong hắc ám, có twist, độc chiếm dục công)
  7. Tôi quên mất lý do tự sát mất rồi (Công đúng là kiểu dương quang sáng lạn bị người người khinh ghét, cũng ngược, đủ xoắn quẩy, hắc ám, bí ẩn, có twist)
  8. Tra công chi tử
  9. Phòng thí nghiệm (Độc chiếm dục công)
  10. Gã đàn ông xấu xa : hơi ngược công, ngọt ngào, sủng thụ. Nên đọc sau khi bị tổn thương. Bộ này tình cảm tiến dần, nói chung là khá hay, độc chiếm dục công.
  11. Tra công trọng sinh thủ sách: cũng thuộc dạng ngược công, kiểu công yếu thế hơn thụ. Kiểu sợ vợ, theo mình thì cũng là một dạng ngược, dù không rõ lắm. (Bộ này thì viết cũng được, đọc về cuối thì mình không thích lắm nên dừng một thời gian, sau mới đọc nốt mấy chương cuối), độc chiếm dục thụ.
  12. Lưu niên tự thủy: Chuẩn ngược công, nói chung là bộ đầu tiên tôi đọc mà thấy không đáng. Công thì cái quỷ gì cũng tốt, thụ thì vì yếu kém hơn công vì mọi mặt nên ghen tị. Nói chung là hai đứa nó xuất phát từ bạn thân nên cũng thôi. Cơ mà bộ này thì đọc thấy công khổ vãi. Cứ ôm mối tình thầm nặng suốt bao năm, một bộ mà thụ nắm đằng chuôi từ đầu tới cuối. Nó ngược thằng công xong ngược luôn cả nó. Đọc bộ này thấy mệt mỏi vl.
  13. Bị một nam quỷ theo dõi làm sao giờ : Kiểu thụ là quỷ theo ám công, ban đầu cũng chưa yêu nhưng sau mới yêu. Thụ thuộc tuýp dễ thương, là quỷ nhưng dễ thương vl. Nhất là lúc gọi công là tiên sinh (ngày xưa vợ gọi chồng mình là tiên sinh ý). Công thì bị ngược theo kiểu bị thụ nó dọa, rồi thỉnh thoảng bị sử dụng bạo lực. Công cũng không phải nhược, nhưng đúng kiểu tâm lý bình thường thôi, con người thì ai chẳng sợ ma. Độc chiếm dục thụ.
  14. Quỷ súc đẳng ngược ba!: Mang tiếng ngược tra công, nhưng thực ra cũng không thấy ngược lắm. Văn chủ yếu hài là chính, công lược từng thằng tra. Cuối cùng HE với không phải tra công, nhưng thực ra thì kết rồi vẫn không thấy được là chúng nó sao lại yêu nhau. Bộ này càng viết tới cuối thì càng đuối, nhưng mà đọc để giải trí vui vui cũng rất thích.
  15. Xiềng xích yêu thương: bệnh thần kinh, chiếm dục công. (Với mình văn phong hắc ám thì mới là một truyện hắc ám thật. Bộ này mình đọc tụi nó cute vl, giống kiểu chữa lành ý) Công cũng bị ngược, mà không phải bị thụ ngược, toàn bị người nhà rồi hoàn cảnh ngược. Thụ thì thương công lắm. Cơ mà cũng coi là ngược đi (ai kêu ngược công chỉ là thụ ngược công thôi đâu). Bộ này thực ra thì văn phong văn chưa tới, tình tiết rồi xây dựng nhân vật cũng thiếu xót, thấy khá nhiều sạn, cơ mà tổng thể thì vẫn khiến mình thích. Vì công nó như bị dại ấy. Thỉnh thoảng đối thoại của công với thụ thì cute chết được. Thụ cũng thuộc dạng tính cách mình thấy yêu yêu. Chẳng qua một đứa sống tới 2 đời mà có được tính cách như thế thì mình cũng thấy phục. Cơ mà bỏ qua đi, đọc thấy thích là được.
  16. Hành lá: Chiếm dục công, ngây ngô thụ (thụ bị khiếm khuyết do tai nạn mà từ một người có tương lai tươi sáng thành một bé hơi nhược trí). Điểm cộng là ngắn, đan xen giữa cuộc sống đời thường và những suy nghĩ đen tối bị kìm hãm của công. Truyện này mình thấy độ dài khá hợp lý chứ viết dài nữa có khi thành dài dòng. Cái này thì không ngược công.
  17. Ràng buộc: Cũng hơi ngược. Bộ này thụ bị hành cho tàn tạ, sau thì công cũng bị ngược mà mình thấy cũng không đã lắm.
  18. Chùy thủy trầm phù: Công thụ bị ngược thê thảm luôn. Nhưng bộ này chủ công, nên mở ra cái là ngược công luôn rồi. Công thụ đều không khiết, đều bị rape, np nhân thú các kiểu. Nghe đúng là ghê rợn nhưng mà màn trả thù các kiểu thì cũng đủ, thêm tâm lý hai anh đều rất cường nên đọc cũng ổn. Ban đầu thì hai người là kẻ thù của nhau, sau thì thành yêu. Thực ra cái đoạn tác giả cho yêu nhau thì thấy cũng hơi phi lý. Công nó bị thụ tra tấn thôi rồi, có phải yêu xong mới tra tấn đâu. Sau này mới yêu nhau mới máu. Truyện đọc thì hố bẫy các kiểu cũng nhiều lắm. Nhưng mà cũng cuốn đấy, xem chúng nó ngược nhau kiểu gì, đọc nhiều khi mình phải lướt lướt cho nhanh. Cơ mà cũng tốn time lắm, truyện hơn 200 chương, ngược đủ kiểu mấu chó rồi HE, may mắn HE. Truyện ngược thì nhiều mà ngọt chẳng mấy. Đọc văn án cũng hấp dẫn, hợp cho ai thích tìm ngược. Cái này thì đọc cũng không thấy quằn quại nhiều, ngược thân ngược tâm đủ cả.

II. NỘI DUNG ẤN TƯỢNG

  • Thất miên bệnh- dịch: Bệnh mất ngủ (Công thụ đồng dạng sống theo bản năng là nhiều, bối cảnh được đặt ở một con phố tràn ngập hỗn loạn và điên rồ. Nơi mà những người thường không bao giờ dám đặt chân tới. Đọc truyện này mình thấy khá là thoải mái, cảm giác rất sảng khoái, rất đã. Rất tự do, không bị gò bó như hiện thực khi mình đang sống, luôn phải làm cái này cái lọ. Trong truyện này thì nhân vật tự do mà làm theo bản năng, làm cái mình muốn. Một kiểu cốt truyện khá lạ đời. Ít nhất là mình chưa từng đọc bộ đam nào như này). Điểm trừ là truyện hơi ngắn =))).
  • Nghe nói kiếp trước tôi là tra công (Bộ này trọng sinh nhưng đặt ra một vấn đề khá mới, thường thì những bộ trọng sinh khác thì thường là báo thù rửa hận. Lần này báo thù rửa hận cũng là thụ nhưng lại là văn chủ công. Thụ trọng sinh báo thù vì kiếp trước cho rằng công hại mình, nên trước khi để công hại mình thì thụ sẽ đi trả thù trước mà quên rằng kiếp trước công đã bảo vệ mình thế nào mà chỉ dùng quan điểm và những gì mình cho là đúng để phán xét. Cuối cùng là một hồi hiểu nhầm to lớn. Điểm đáng cộng là truyện mạt thế, tác giả viết khá tốt, mình rất thích đọc cách chúng nó sống sót vượt qua hiểm cảnh. Điểm trừ là: bộ này đổi thụ, mà thụ chính bộ này và công thì…. ờ… nói một cách ngắn gọn là mình chả hiểu sao chúng nó lại yêu nhau được nữa.
  • Người yêu tôi đều mắc bệnh thần kinh (Mình nghĩ đây là một bộ khá ấn tượng, vì công thế nào mà yêu phải một đống đứa, toàn những đứa gọi là bệnh thần kinh, hết kiểu độc chiếm lại tới loại muốn cắt thịt cho công nó ăn, bệnh éo tả được. Từng em một, đến cuối cùng công nó cũng bị đồng hóa luôn. Đây gọi là văn đồng hóa ư? Mình thì không đọc bộ này vì bị spoil rồi. Cơ mà nghe về nội dung thì khá ấn tượng. Độc chiếm, bệnh thần kinh thụ.
  • Nhị phân chi nhất giáo chủ: thụ công cùng sở hữu 1 cơ thể. Công ban sáng, thụ ban tối. Thụ từ thế giới hiện đại tới tối là xuyên vào cơ thể công. Độc chiếm dục công.
  • Hóa ra tôi là kẻ điên: Tự công tự thụ. Hình như có một bộ tự công tự thụ nữa tên là đâm lên trời gì gì đấy. Cơ mà bộ kia là kiểu phân liệt, còn bộ này là thụ (trước vốn là công) trọng sinh về cơ thể của người mình yêu, xong bị chính bản thân mình ở quá khứ công lược. Đoạn cuối cũng không yêu bản thân mình ở quá khứ nhưng mà cuối cùng nó ngẫm ra là giờ nó không yêu nó thì chẳng ai yêu nó. Kết là bị chính bản thân ở quá khứ đè. Chuyện đánh thái cực, đấu trí các kiểu lẫn nhau.

III. HÒA THƯỢNG CÔNG (Cầu ai đi qua biết bộ nào hòa thượng công thì ới tui tiếng)

1. Sử thượng đệ nhất phật tu : tu chân, ma đầu thụ, hòa thượng công, HE. Bộ này khá hay, mỗi tội không có H, không có H, không có H. Giời ạ, nó rất dài và nó không hề có H, nên tôi chỉ đọc được 70% truyện sau đó quit. Thề là tôi thích đọc hòa thượng công vì muốn coi H của mấy ông thầy. Mà thực ra bộ này công nó theo đạo phật, tu kiểu tự do ở nhà thôi. Không cạo trọc nhưng tư thái thì như hòa thượng ấy.

2. Dẫn ly tôn: là hòa thượng nhưng cũng không phải hòa thượng, theo kiểu có thể trừ ma tróc quỷ nhưng không phải là đạo sĩ. Dạng như kiểu thần phật ấy nhưng có thể sát sinh. Hầu gia thụ, hòa thượng công.

3. Hồng trần nhất mộng: Chuẩn hòa thượng. Không rõ là công có tình với thụ hay không, chắc là có đi. Cơ mà vì chuẩn hòa thượng nên BE, BE, BE. Có 6 chương thôi. Càng đọc càng rớt nước mắt. Mà ĐM, hay vl luôn. Ngược trong lời văn, trong từng ánh mắt cử chỉ lời nói. Họ chỉ nói ra lời nhẹ nhàng, nhưng thấm vào tâm can làm ta phải suy nghĩ.

IV. MANGA – MANHUA

Sabi no Yume- on going: Phòng thí nghiệm, robot thụ, nhà nghiên cứu công. Bộ này khá cute

Itou-san -end: Part I| Part II | Sát thủ công, MB thụ, HE. Bộ này cuốn vcl luôn. Nhiệt liệt đề cử. Hơi hắc ám

Yatamoto – end: Truyện kể về một tên con trai nhặt được một con mèo (ý ở đây là thụ như mèo á. Bộ này thụ ngủ với một đống thằng, lớn mà suy nghĩ ngây thơ, luôn nghĩ mọi người rất tốt. Dù bị hành hạ thì cũng thấy không sao hết. Kiểu buồn thì buồn nhưng không cố chấp vì cái buồn. Là một dạng sống theo kiểu bản năng là nhiều. Ở với nhiều người cả trai cả gái nhưng cho tới khi gặp công mới biết sao là tình yêu.

Saezuru Tori wa Habatakanai – on going: Hắc băng, boss thụ, bảo vệ công. Bộ này thụ cũng ngủ với một đống thằng, cố quyến rũ công mà thằng cu bị bất lực do ám ảnh tâm lý trong quá khứ (không phải thằng cu bị đè nha, anh của tôi 100% công). Nói chung 2 đứa yêu nhau mà 1 đứa thì không chấp nhận được yêu thương vì không chịu được (cái này cũng do quá khứ), một đứa yêu hết lòng nhưng bị chối bỏ. Bộ này cũng hay chết người luôn.

Kashikomarimashita, Destiny : ABO, hai cp. Cặp chủ nhân và cặp quản gia. Đọc về sau thì tác giả tập trung vào cặp quản gia hơn, và đọc của quản gia thấy cũng thích hơn.

BJ alex: hay, có thời gian review sau

How sweet is sugar daddy: hay, công thụ cách nhau chục tuổi

  1. TRUYỆN ĐỌC QUA THẤY HAY

1. Hung thần: Công đã từng ngồi tù, thụ là minh tinh.Bộ này đọc cũng khiến mình tò mò. Bộ này có thể chia làm 3 đoạn: Gặp lại, Quá khứ, Giải quyết. Đoạn gặp lại lúc đọc mà mình cứ xốn xang cả, vì tò mò quá khứ, vì thương tâm cho nhân vật, cũng không tới mức khóc lóc, rơm rớm thương chúng nó thôi. Đoạn quá khứ thì thấy, ồ chúng nó ngọt ngào nhở. Cơ mà nói thực mình đang đọc đoạn gặp lại, đang theo dòng xong bị nhảy về quá khứ cũng hơi bực, mình đọc truyện thì ghét kiểu hồi tưởng lắm, mất hứng, cơ mà vẫn cố đọc, mà đoạn quá khứ càng đọc về cuối càng hấp dẫn. Tới phần giải quyết thì hơi lạnh một tí vì công thực ra tâm lý nó ếu bình thường. Nhưng được cái luôn trong vòng khắc chế nên cũng ổn. Chứ không đọc thành kiểu bệnh bệnh như mấy bộ thần kinh biến thái công mất. Một số tình tiết có chút hắc ám. Công cơ bắp, nấu ăn giỏi, đẹp choai kinh người, thụ đẹp vl, tính cách lạnh lùng, công luôn xếp vị trí số 1.

2.Cha và các con nuôi: Cái này NP, đoạn cuối lại còn twist, nhớ mang máng thế. Bộ này thấy các đặt vấn đề rồi xây dựng truyện của tác giả rất tốt. Bộ đầu tiên về np mình thấy rất hợp lý. Rất đồng tính là bộ này không np thì rất là khổ bức cho công. Thề, np mà đáng đọc vcl luôn.

3. Dáng vẻ anh thích em đều có: bác sĩ công, con lai thụ (thụ đẹp vl), H không mô tả chi tiết cơ mà đọc vẫn thấy hay. Bộ này đọc khá ổn, văn phong nhẹ nhàng nhưng đủ tình tiết, hấp dẫn hơn mấy bộ viết nhẹ nhàng về đời sống bình thường.

4. Chó săn: Vườn trường, văn chữa lành. 1 thằng là phú nhị đại, 1 đứa là học bá. Hai đứa tới với nhau chữa lành nhau. Thụ không nhược, ý chí rất mạnh, cứng đầu mà cũng rất tiêu cực. Mình tự thấy bộ này đặc biệt hơn các bộ vườn trường khác, nó có thêm các yếu tố về bạo lực gia đình, trường học. Nó làm mình cảm thấy thoải mái, vì trong cái không khí bức bối, hai nhân vật chính vẫn tìm cho mình được một khoảng trời để tận hưởng. Mà đa phần các bộ vường trường thường theo kiểu slice of life, bộ này thì không thế. Tuy nhiên điểm trừ là văn hơi ngắn, chưa đủ để thỏa mãn, đọc vẫn thấy khá đơn giản. Thích thì thích nhưng không tới mức quá thích.

5. Kẻ bất hạnh may mắn: thiếu chủ công, người hầu thụ aka luyến đồng aka chân sai vặt. Bộ này phải nói là ngược thụ kinh khủng. Đặc biệt là độ tuổi của thụ, đm, nó nhỏ vcl luôn. Thụ phải nói là khổ không đâu cho hết. Ban đầu đọc giới thiệu thấy sủng thụ, ngược thụ thì mình khá là thắc mắc, sau hiểu ra à, ếu phải thằng công ngược thụ mà đứa khác ngược thụ. Chuyện có 11 chương thôi, ngắn bỏ xừ luôn, nhưng đủ để lấy nước mắt của mình vì thụ nó quá khổ. Giời ạ, đọc mà cứ sợ là BE, may quá nó HE. Truyện khúc ngược khá hay, đoạn sau thấy tác giả viết hơi nhanh, phần kết cũng qua loa đại khái nên không thỏa mãn lắm. Nhưng vẫn đánh giá hay cho màn ngược thụ. Mà chứ bà tác giả cũng ác, suốt 10 chương truyện toàn gọi em thụ là kẻ bất hạnh, chả ai biết tên em, em cũng gần như quên mất tên mình cho tới chương 10 hay 11 gì đó, ác, quá ác luôn.

VI. ĐAM ĐỌC CƯỜI RA NƯỚC MẮT

  1. Trọng sinh vào hào môn: Nửa đêm nằm đọc mà không dừng được cười. Còn lại thì bộ này tình yêu của công thụ thì …. ề…. có 1 cảm giác tác giả ghép chúng nó vào với nhau cho có. Bạn công quá ư là mờ nhạt với mình. Chủ yếu về tình bạn và trường học nhiều hơn. Hố đào ra thì tác giả cũng lấp mà đọc không thỏa mãn lắm thôi.
  2. Hủ mộc sung đống lương: Truyện hay hài. Bợn thụ hết sức chói lóa, hài hước, nhiều khi nghĩ không hiểu cấu tạo não của em nó làm bằng gì nữa. Điểm cộng dành cho bợn thụ, tình tiết ổn. Điểm trừ là công quá mờ nhạt, viết nhiều khi hơi dài dòng.

VI. REVIEW NHỮNG BỘ TỪNG ĐỌC

  1. Tối cường kinh kỷ nhân: Quân nhân công, người đại diện thụ. Đọc văn án thấy có vẻ hay, mà chỉ theo được tới 40 chương. Truyện về trọng sinh báo thù nhưng đọc thấy boss phản diện yếu quá, bị nhân vật chính ném cho mấy quả mìn đã tự dưng ngỏm. Cách hành văn của tác giả cảm thấy hơi qua loa. Đáng nhẽ mình bỏ truyện từ sớm hơn mà đọc tới đoạn bạn công hồi trước từng tự tử rồi kiểu bị ghen kinh khủng hay suy diễn, làm mình thấy thích, mình thích kiểu công độc chiếm, cơ mà thực tế thì tác giả kể ra cho có chứ cũng không đi sâu vào làm mình thấy hơi hụt. Nói chung là truyện đọc giết thời gian được mà mình thì không theo được tới cuối.
  2. Hấp dẫn nơi đầu mũi: H văn, thợ sửa ống nước công, tổng tài thụ. Thụ thuộc dạng bị kích thích khi ngửi mùi cơ thể của công. Công thì mùi cơ thể nặng không mấy người chịu được. Kiểu hai đứa sinh ra đã dành cho nhau. Bộ này H văn nhưng thực ra mình thấy H cũng không hay lắm. Thuộc dạng bình thường thôi. Nhưng đoạn tác giả viết không phải H thấy còn hấp dẫn hơn cả H. Công thụ đến với nhau theo kiểu hấp dẫn thể xác nhiều hơn.
  3. Sau khi gặp tiểu tam: Đoản ngắn, thụ bị phản bội rồi bỏ công đi tìm tình yêu mới, gần giống kiểu rổ giá cạp được thì cạp. Cơ mà bộ này không triển khai theo kiểu ngược. Bình thường gặp mấy bộ gương vỡ lại lành thì mình chỉ mong chúng nó chia tay quách đi cho rồi. Bộ này thì muốn ngược công mấy hồi rồi quay về với nhau. Thực ra là cái đoạn này cảm thấy hơi sơ xài, kể ra cho có. Thôi thì đọc cũng không sao cả. Không hay cũng chẳng dở.
  4. Luận giáo hoàng tìm chết sử: tác giả sủng công quá đáng, suy nghĩ của thụ lệch hướng. Đọc không thấy thích.
  5. Bạn trên mạng là ma cà rồng: mình chưa từng đọc bản chính twilight nên cũng không rõ cốt truyện thế nào. Nhưng cái bộ đồng nhân này nói thật là mình đọc hơn 20 chương thấy nó viết khó hiểu vl. Có nhiều tình tiết nhân vật tự lý giải mà không cần giải thích giống kiểu tâm lý tương thông ấy, nhưng cái tâm lý tương thông ấy tác giả không kể ra nên mình méo hiểu. Vì thế mình cũng không thích bộ này.

VII: NGƯỢC LUYẾN TÀN TÂM (Nước mắt chảy thành vùng, tập hợp ngược hay)

1. Thiên lý khởi giải: Nhiệt liệt đề cử, là câu chuyện kể lại của một người tù, về quá khứ của cậu ta. Về những gì cậu đã trải qua, lý do dẫn tới những việc xảy tới hôm nay của cậu. Cũng không quá cao siêu gì, trong này cũng không phải tội ác không đáng dung thứ gì. Chỉ là ấm áp văn, có ngược có ngọt, hành văn trôi chảy, giọng văn ấm áp thu hút người đọc.

2. Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân: Gần như là cái gì cũng có, trường thiên hay vcl luôn.

VIII: TÂY PHƯƠNG

1.Diary in grey tower: chủ đề phương tây, thế chiến 2, liên quan tới thiên tài mật mã, toán học. Kể về 1 học sinh thiên tài đi cua trai sau đó bỏ rơi người ta sau đó bị bám mãi không buông. Tóm tắt có vẻ vui là vậy nhưng truyện không vui. Truyện kể theo hướng lãng mạn, dưới góc nhìn của Alan Castor thiên tài mật mã. Hồi trước thì mình cũng có xem phim nội dung như này nhưng là Alan Turning, tác giả có lẽ đổi tên và hư cấu ra 1 hoàn cảnh khác. Alan là một chàng trai thông minh, cực kì thông mình, nhưng lại có đôi chút ngây thơ và tin người, chưa trải đời nhiều nên dễ mắc phải những sai lầm của cuộc đời. Yêu một người nhưng lại liên tục bị người ta từ chối, bị người mình yêu nghi ngờ không đáng tin vì có ba mẹ là thiên tài mật mã và bị tổ chức xử lý vì tình nghi là phản bội quốc gia. Có người bảo Andemund (anh công trong truyện) đứng giữa quốc gia và người yêu thì đã chọn quốc gia như thế không sai. Anh vì quốc gia, lợi dụng người mình yêu để tìm hiểu lấy thông tin diệt trừ phe địch, vì quốc gia tổn thương người mình yêu. Alan có bảo hành động đấy không sai, Andemund không sai, Alan không sai, chỉ là họ yêu nhầm thời điểm. 1 người phải trăn trở giữa hi sinh quốc gia và người mình yêu, một người vì danh dự của mẹ mình mà dấn thân vào nguy hiểm. Được rồi, đọc tới đây tôi cũng thấy ok, không sao cả, nhưng tôi không chấp nhận được cái kết.

Tới cuối cùng, Alan bị giam trong 1 tòa tháp, tinh thần bị hủy hoại, dần dần tình yêu giữa hai người cũng biến mất, cậu thà chọn bị nhốt tới chết cũng không muốn xóa bỏ những ký ức mà mình đã trải qua. Vì có những điều đó mới tạo nên một Alan Castor như ngày nay nhưng người mình yêu nhất lại không chấp nhận, Andemund xóa đi ký ức của cậu, khiến cậu trở về cậu sinh viên hồi còn ở Cambridge. Nhưng đâu dễ dàng như vậy, trong những ký ức cuối cùng của mình Alan viết: “Alan Castor đã chết ở thế chiến II, cậu ấy xóa bỏ ký ức để sống lại nhưng không hạnh phúc”. Dù sau đó có quên, có lại yêu Andemund một lần nữa thì cậu vẫn không hạnh phúc, trong những năm tháng sau này, khi cậu cố nhớ lại mà không được khiến cậu thấy đau khổ. Yêu Andemund đấy nhưng sẽ không bao giờ là tình yêu như thuở ban đầu, tình yêu này sẽ mang theo một vết thương thật lớn mà cậu chẳng nhớ ra và một sự buồn chán thỉnh thoảng sẽ dâng lên. Vậy nên tôi không chấp nhận được. Thà để Alan quên đi và bắt đầu 1 tình yêu khác bên 1 người không phản bội không hy sinh cậu vì bất kể điều gì còn hơn là lại trải qua tình yêu với Andemund một lần nữa. Andemund đáng thương, anh có sự bất đắc dĩ của mình nhưng nói thật tôi chỉ thấy những điều này làm Alan sống trong đau khổ, vì tình yêu của cậu bị hủy hoại, bị người ta tổn thương. Nhưng vết rách dù có vá lại cũng không thể lành lại như ban đầu.

Thú thực chỉ mong Alan tìm lại được quyển nhật ký và nhớ ra những gì mình từng trải qua, dù sau đó cậu có chọn thể nào thì vẫn ủng hộ, vì khi đó cậu là chính cậu, cậu được quyền đưa ra lựa chọn của mình chứ không phải bị một người nào đó bắt ép phải quên đi rồi lại dựa vào những tình cảm của cậu để ở bên cậu một lần nữa. Andemund cũng đau khổ nhưng anh ta không có quyền đối xử như vậy với Alan sau những gì mà anh ta đã lựa chọn.

Vậy nên tôi không thích cái kết của truyện này, nếu có phần 2 thì tốt. Nhưng tiếc là không có. Ôi ôi, thôi cứ về đọc Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân có vẻ tốt hơn.

Thêm nữa là truyện viết theo kiểu nhật ký nên cũng kể sơ thôi, không tập trung cái gì hết, cái gì cũng kể một ít, không chi tiết. Đọc hay hơn nhiều bộ nhưng hơi ngắn, nếu kể mà tập trung hơn thì tốt.

2. Kỵ sĩ diệt vong: H văn, hồi đó đọc thì thấy viết khá tốt những cảnh H.

3. Khúc dương cầm dưới trời phát xít: Tình yêu của hai người ở hai phe đối lập trong chiến tranh. Đọc thì cũng không tới mức quá đau lòng, có cảm giác chúng nó thích tự ngược nhau là chính. Kết thúc bi thương nhưng cũng không quá khó chấp nhận, nội dung cũng khá đơn giản, truyện đọc ngắn, cũng không khiến người ta lấn cấn quá nhiều. Mặc dù cả hai đều khiến đối phương tổn thương, kết cục là quên đi hết thảy, nhưng đó có lẽ có một cái kết hay, bởi lẽ đau quá rồi yêu cũng không nổi, vì mệt mỏi quá, người ta quên đi mà sống, trong bình lặng để cuối cùng khi thời gian nguôi ngoai, người còn ở lại cuối cùng cũng nhớ ra. Rồi cả hai sẽ đoàn tụ nơi thiên đường, học cách để tha thứ cho nhau. Cái chết là kết cục tất yếu, vì ai rồi cũng sẽ mất đi. Câu chuyện này là một hồi bi thương nhưng không tiếc nuối, nó nhẹ nhàng mà đem cho ta sự lý giải hợp lý. Không quá ngược đâu.