Ta cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì

Editor: Muối
Thể loại: Showbiz, trọng sinh, cổ xuyên kim, sảng văn

Tề Thiệp Giang làm một nghệ nhân tấu nói, biểu diễn ngoài phố, lăn lộn với nghề hơn chục năm tời gian. Tám mươi năm sau, anh mượn xác hoàn hồn, trở thành một người mới tham gia vào showbiz.

Có được cuộc sống mới, nhưng con đường hành nghề cũ khó khăn chất chồng.

Chỉ với khuôn mặt này thôi, chẳng ai chịu tin anh là nghệ nhân tấu nói, cũng không ai chịu tin anh không dựa vào mặt để kiếm cơm!

—— Anh cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì?!!!

——//——

M: Như bao tác phẩm khác của Thỏ, nội dung chủ yếu nói về các thể loại khúc nghệ của Trung Quốc, cũng như hành trình nhân vật chính là Tề Thiệp Giang làm quen với xã hội hiện đại, vượt qua định kiến chỉ nhìn ngoại hình mà đánh giá khả năng, để đưa các loại hình khúc nghệ xưa, thậm chí cả nghệ thuật “Tử đệ thư” đã thất truyền từ lâu đến gần với khán giả hiện đại.

Sảng văn, vả mặt, yếu tố tình cảm trong bộ này diễn ra một cách tự nhiên và thực sự không nhiều, nhưng bù lại bạn công rất dễ thương. Mọi người cân nhắc trước khi đọc.

Ta cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì

Tên truyện: Tui cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì?!!

Tác giả:Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

 Editor: Muối

Thể loại: Showbiz, trọng sinh, cổ xuyên kim, sảng văn

Tình trạng: HOÀN

Vui lòng không mang đi nơi khác.


★ GIỚI THIỆU ★

Tám mươi năm trước, Tề Thiệp Giang là một nghệ nhân tấu nói mãi nghệ ngoài phố, tám mươi năm sau, anh mượn xác hoàn hồn vào một tân binh mới gia nhập showbiz.

Có được cuộc sống mới, nhưng con đường hành nghề cũ khó khăn chất chồng.

Chỉ với khuôn mặt này thôi, chẳng ai chịu tin anh là nghệ nhân tấu nói, cũng không ai chịu tin anh không dựa vào mặt để kiếm cơm!

—— Anh cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì?!!!

——//——

M:Như bao tác phẩm khác của Thỏ, nội dung chủ yếu nói về các thể loại khúc nghệ của Trung Quốc, cũng như hành trình nhân vật chính là Tề Thiệp Giang làm quen với xã hội hiện đại, vượt qua định kiến chỉ nhìn ngoại hình mà đánh giá khả năng, để đưa các loại hình khúc nghệ xưa, thậm chí cả nghệ thuật “Tử đệ thư” đã thất truyền từ lâu đến gần với khán giả hiện đại.

Sảng văn, vả mặt, yếu tố tình cảm trong bộ này diễn ra một cách tự nhiên và thực sự không nhiều, nhưng bù lại bạn công rất dễ thương. Mọi người cân nhắc trước khi đọc.


Ta cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì

Tám mươi năm trước, Tề Thiệp Giang là một nghệ sĩ tấu hài Tướng thanh biểu diễn trên đường phố. Tám mươi năm sau, cậu mượn xác một nghệ sĩ mới gia nhập giới giải trí để hoàn dương.

Cậu đã có được cuộc đời mới, nhưng sao con đường làm nghề cũ khó khăn quá vậy? Vì khuôn mặt này, không ai tin cậu theo nghề tấu hài, không ai tin cậu chẳng kiếm cơm bằng nhan sắc.

Vậy thì đẹp trai nghiêng nước nghiêng thành thế này để làm gì?

Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu (đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng).....

[Đam mỹ]

Tui cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì?!!

Tác giả: Lạp Miên Hoa Đường Đích Thố Tử

***_***_***_***_***

Note 1: Bài cảm nhận này có tiết lộ nhiều tình tiết của truyện, nếu bạn đọc không thích spoil, xin hãy kéo thẳng đến dòng Link bản edit để tìm đọc tác phẩm, bởi vì đây thật sự là một bộ truyện rất hay.

Note 2: Bài cảm nhận này được viết trong lúc Lão bản cảm xúc dâng trào, là quan điểm của cá nhân Lão bản, nếu bạn nào không thích thỉnh bấm nút ‘X’, chứ đừng nói lời cay đắng.

Ta cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì
Tiểu thụ đó!!!!!!!!

Thể loại: đam mỹ, showbiz, cổ xuyên kim, trọng sinh, sảng văn

Số chương: 50 chính văn + 5 phiên ngoại (truyện hay quá tui đọc hết cả buổi sáng)

Couple chính: Nghệ nhân tấu nói tài năng xuất chúng thụ Tề Thiệp Giang (hay còn gọi là Jessie) x Độc mồm độc miệng bị nghiệp quật ca sĩ công Trương Ước

Couple phụ: Không có

Tình trạng edit: Đã hoàn thành, Editor: Muối

Link bản edit: Muối vạn tuế – https://muoivantue.com/danmei/tui-can-my-nhan-thinh-the-ma-lam-gi/

CẢM NHẬN

Hôm nay không phải đi làm, vốn muốn dùng thời gian rảnh để edit bộ “HP chi Phượng hoàng trùng sinh”, nhưng thấy giới thiệu truyện “Tui cần mỹ nhan thịnh thế mà làm gì?!!” bên wordpress Đam mỹ hoàn nên đọc thử, ai dè mê quá đọc hết mợ cả buổi sáng.

Về nội dung truyện:

Truyện kể về một nghệ nhân tấu nói đường phố của Trung Hoa 80 năm trước Tề Thiệp Giang, cũng chính là bạn thụ. Anh vốn nhan sắc cũng bình thường, từ nhỏ sống với cha, sư phụ và các sư đệ sư muội như một gia đình trong rạp hát (anh là đại sư huynh đó), vì mưu sinh mà học đủ loại ngón nghề (tấu nói, kinh kịch, hí khúc, bình thư, …). Sau này vì chiến loạn mà gia đình anh ly tán, anh vẫn luôn ở lại tòa thành nơi anh sống từ nhỏ để chờ người thân, thỉnh thoảng ra ngoài tìm người nhà. Nhưng mọi nỗ lực và chờ đợi đều vô ích khi nghe tin sư phụ và đệ muội đã qua đời. Sau đó anh trải qua bệnh tử trong cô đơn, không ngờ lại trọng sinh trong thân xác một cậu trai trẻ tuổi cũng có tên là Tề Thiệp Giang vào 80 năm sau.

Thân xác mới là con lai của một nam doanh nhân và một nữ ca sĩ kiểu “bình hoa di dộng” thứ thiệt, cậu này vốn vừa mới lên truyền hình thi đánh đàn piano, nhưng tài không bằng sắc, cũng thành “bình bông di dộng” như mẹ mình. Fan hâm mộ cảm thấy anh làm bình bông cũng không tồi, ai biểu đẹp trai quá sức mần chi, không ngờ ‘cụ Tề’ xuyên vào, cua gắt một phát bay mịa qua lĩnh vực tấu nói.

80 năm trôi qua như một cái chớp mắt, ‘cụ Tề’ vừa thích nghi với cuộc sống hiện đại, vừa bị duyên phận đẩy đưa, trổ hết tài nghệ, gây chấn động giới nghệ nhân, đồng thời vả mặt bôm bốp vô số người, trong đó có bạn công miệng tiện.

Dù được nhiều nghệ nhân và fan hâm mộ ủng hộ, nhưng anh vẫn vấp phải khó khăn khi chỉ là một ‘hải thanh’, học nghệ không chuyên, không tông môn, không sư thừa. Sau đó… Sau đó cây đại thụ giới tấu nói – cụ Mạnh vô tình đến phim trường, nghe được anh tấu bài tấu độc quyền của Tề Mộng Châu (nghệ danh của anh 80 năm trước), đã tuyệt tích khi anh chết. Cụ Mạnh vốn là sư đệ của ‘cụ Tề’, vì không thể nói ra chuyện trọng sinh, sợ cụ Mạnh sức khỏe yếu shock quá chịu không nổi nên đành nói dối là đồ đệ của Tề Mộng Châu. Đây là tình tiết vả mặt đau nhất giới tấu nói. Bởi vì cụ Mạnh có vai vế cao nhất, thành ra tiểu thụ vai vế cũng tăng theo, nhiều nghệ nhân đầu hai thứ tóc vẫn phải kêu anh bằng sư gia, cười vỡ cả bụng.

Mong ước lớn nhất của tiểu thụ là có thể gặp lại người thân, nhưng nay gặp lại lại không thể nhận, quả thực rất đau khổ, nhưng đến cuối truyện, người đập tan nỗi đau này, lại chính là cụ Mạnh. Gừng càng già càng cay, chỉ qua điệu bộ cử chỉ và thần thái, cụ Mạnh đã nghĩ đến việc ‘cụ Tề’ là mượn xác hoàn hồn.

Phiên ngoại của truyện có năm chương, trong đó 4 chương đầu là kể về vợ chồng Giang – Ước cùng xuyên vào quá khứ, nhưng không phải quá khứ mà Tề Thiệp Giang đã trải qua, giống như một thế giới song song hơn. Ở quá khứ này hai anh nhận được sự thừa nhận và chúc phúc của sư phụ anh Tề, cũng có cơ hội chuẩn bị con đường lui cho sư phụ và đệ muội phòng khi chiến loạn xảy ra. Bốn chương này như một mảnh ghép cuối cũng, để tiểu thụ không còn tiếc nuối với quá khứ, tiến tới tương lai hạnh phúc.

Về các nhân vật:

* Nghệ nhân tấu nói tài năng xuất chúng thụ – Tề Thiệp Giang (Jessie)

– Là con lai, ngoại hình đẹp trai lai láng.

– Nhân vật này 80 năm trước là một nghệ nhân tấu nói đường phố, vì mưu sinh mà học đủ loại ngón nghề, theo Tiểu Ấn Nguyệt (một nhân vật trong truyện) thì nếu chịu xông pha ‘giang hồ’ thì cụ Tề chắc chắn sẽ nổi như cồn, nhưng vì chờ đợi người thân mà thu mình trong tòa thành nhỏ.

– Đọc những dòng chữ về nhân vật này, đặc biệt là những lúc anh tìm cách học hỏi thích nghi với thế giới hiện đại, còn vì phát dương quang đại ‘Tử đệ thư’ – một loại hình nghệ thuật dân gian đã thất truyền sau khi anh chết mà điều chỉnh cho phù hợp với thời đại mới, Lão bản quả thực như nhìn thấy hình bóng của các nghệ sĩ ngày nay, vì làm sống dậy những loại hình nghệ thuật xưa cũ mà không ngừng phấn đấu.

– Tài năng: tài năng của bạn thụ rất đa dạng, biểu diễn được rất nhiều thể loại (tác giả kể ra rất nhiều, cơ mà ngặt nỗi tui không rành nên cũng không phân biệt được), nhưng nổi bật hơn cả tài năng là sự chuyên cần luyện tập. Qua hồi ức của cụ Mạnh, độc giả có thể thấy được anh là một học đồ mà miệng lúc nào cũng tập thoại, nấu cơm, giặt giũ miệng cũng không ngừng nhẩm lời các bài khúc. Khi tham gia show truyền hình thực tế, các khách mời khác còn ngủ thì anh đã thức dậy từ sớm, ôn nhạc ôn từ khúc. Ngay cả khi dạy hai người bạn diễn cách mãi nghệ ngoài đường phố, suốt mấy chục phút thấy anh đều tươi cười, hai người đứng kề bên nào có biết anh phải nhịn đau vì đôi chân đang mang đôi giày chuyên dụng để tập ‘giẫm kiễng’. Nếu nói tài năng của Tề Thiệp Giang là tác giả tặng bàn tay vàng, thì đây là bàn tay vàng hợp lý nhất Lão bản từng đọc, bởi vì đằng sau những bàn tay vàng là những tháng ngày luyện tập cực kỳ khắc khổ, chứ không phải là từ trên trời rớt xuống.

* Độc mồm độc miệng bị nghiệp quật ca sĩ công – Trương Ước

– Cái anh công này vừa vô truyện đã xuất hiện rồi, nhưng editor không để tên công trong phần giới thiệu, cho nên bạn đọc đoán già đoán non, thậm chí có người đoán là chú ‘thợ sửa điện’ hay là chú quản lý cỡ U50 (như tui nè).

– Anh công này là một tài năng âm nhạc hiện đại, biết ca hát biết đánh đàn, mặt đẹp trai, ngặt nỗi miệng quá tiện, cả giới showbiz ai cũng đều bị anh đá xéo ít nhất một lần, nên đến giờ vẫn phòng không chiếc bóng, méo ghép couple được với ai.

– Nếu bạn không tin trên đời này có ‘nghiệp quật’, xin hãy đọc truyện này, bởi vì anh công là ví dụ tốt nhất cho câu ‘Không phải nghiệp chưa quật, chỉ là quật trễ chút thôi’, bởi vì hôm nào anh mở miệng cà khịa tiểu thụ là hôm sau bị vả sưng mặt, lần sau quật nặng hơn lần trước, cuối cũng lãnh án chung thân không miễn giảm, về ở chung nhà với tiểu thụ, trở thành Trương ‘hoàng hậu’.

* Đệ nhất bình bông di động giới ca sĩ, mama của tiểu thụ – ca sĩ Hạ Nhất Vi

Trong mấy truyện Lão bản đã đọc thì vị mẫu thân đại nhân này hài nhất, cũng rất là thương con. Bạn thụ không chơi Weibo, Wechat gì hết, cho nên có hoạt động gì mami đại nhân cũng đều phải PR trên Weibo của cô, anh bị người ta nói xấu cô cũng dùng Weibo nghệ sĩ của mình (là cái chính thức được công ty công nhận ấy, không phải nick phụ) khẩu chiến quần hùng. Ai mắng cô là bình hoa cô cũng nhịn, nhưng mắng con cô là bùng nổ liền. Cực kỳ thích mẫu thân đại nhân này lắm luôn ấy.

Về văn phong:

– Mấy màn vả mặt hài cực kỳ luôn nha, gần như chương nào cũng có, khúc cuối mới bớt chút. Hai vị lọt top bị vả mặt: hạng nhất bạn công Trương Ước, hạng nhì vai người xấu chú Lâm…. (Lâm gì thì tui quên rồi). Chú Lâm này là người cùng giới với bạn Tề, lớn tuổi nhưng vai vế thấp hơn nhiều, không cư dân mạng bấm đốt tay tính toán thì chú phải kêu bạn Tề bằng … gia gia lận. Mà chú với bạn Tề kị tuổi hay sao ấy, phát ngôn câu nào bị vả câu đó, chú là vai người xấu mà bị vả đến mức Lão bản thấy tội nghiệp dùm ghê.

– Truyện này theo kiểu chậm nhiệt, tập trung vào hành trình phấn đấu vươn lên lần nữa của Tề Thiệp Giang, tiến triển tình cảm hơi chậm nhưng rất tự nhiên. Dù sao truyện cũng không dài, có chậm nhiệt cũng không sao.

– Trong truyện có nhiều đoạn về các bài từ, khúc, hí, kịch, … Editor đã chuyển sang Tiếng Việt rất hay, có mấy câu đọc hông hiểu ý lắm những vẫn ráng đọc cho hết vì nghe hay phết. Bình thường đọc QT mà đụng tới mấy câu văn, thơ, kịch, hát là Lão bản lướt hết, đọc không hiểu, mà editor dịch được, phục thiệt chớ.

– Tác giả dù không phải là người trong nghề, nhưng viết rất hấp dẫn. Lão bản vốn là người không thích kinh kịch hay hí khúc của bên đó, vậy mà đọc mê muốn chết.

TÓM LẠI: Truyện rất hay, nhiệt liệt đề cử 🙂

Xin nhắc lại lần nữa: Bài cảm nhận này được viết trong lúc Lão bản cảm xúc dâng trào, là quan điểm của cá nhân Lão bản, nếu bạn nào không thích thỉnh bấm nút ‘X’, chứ đừng nói lời cay đắng.