Tại sao con gián lại gọi là xiao qiang

Con gián trong tiếng hoa là 蟑螂, đọc là Chương Lang, khá giống từ Cường Lang (anh cường). Tuy vậy, trước năm 1993, con gián và tiểu cường cũng chỉ có liên quan ở mức độ đó mà thôi. Vậy tại sao con gián giờ lại được gọi là Tiểu Cường? Cùng tìm hiểu Tiểu Cường là gì nhé.Bạn đang xem: Tiểu cường là gì

Xuất phát từ phim ảnh….

Bạn đang xem: Tiểu cường là gì

Năm 1993, Châu Tinh Trì cho ra mắt phim Đường Bá Hổ điểm Thu Hương. Bộ phim cực kỳ ăn khách tại thời điểm đó. Và chắc ai cũng biết, một phân cảnh đắt giá trong phim, chàng Hòa An khi bán thân đã gọi con gián vừa bị đạp dẹp lép là Tiểu Cường để đối giá lại với con chó mới chết của “đối thủ cạnh tranh”. Việc Châu Tinh Trì gọi con gián là Tiểu Cường đương nhiên là xuất phát từ chữ Cường Lang mà ra. Tuy nhiên phân cảnh này đã gây ấn tượng cực kỳ sâu sắc với người xem.

Tại sao con gián lại gọi là xiao qiang

Sau đó, gọi con gián là tiểu cường trở thành một trào lưu.

Năm 1997, trong vở nhạc kịch Tuyết Lang Hồ, nhân vật chính cũng có một con vật nuôi gọi là Tiểu Cường.

Năm 2000, trong bộ phim truyền hình Hồng Kông có tên Nam Thân Nữ Ái, diễn viên chính Hoàng Tử Hoa có gọi tên con gián mà mình nuôi là Tiểu Cường. Còn chế tác một bài hát có tên “Tôi có Tiểu Cường bé nhỏ”

Vậy chốt lại về Tiểu cường là

…là một tên gọi khác của loài gián – loài côn trùng có nhiều chân, màu nâu, có cánh, 2 râu dài trên đầu, thường sống ở nơi tối tăm, ẩm thấp như góc tủ, cống rãnh…

Cái tên Tiểu Cường thường xuất hiện trong các phim Trung Quốc, Hồng Kông. Gọi là Tiểu Cường vì chúng thân hình bé nhỏ mà sống dai, giẫm đạp lên cũng chưa chết. tiểu = bé, cường = mạnh mẽ, dai dẳng.

Review truyện Sống như Tiểu cường

(nguồn internet)

“Cả cuộc đời dù vấp phải nhiều điều bất ngờ nhưng ta vẫn vững tâm bước tiếp”.

Cuốn sách kể về Trương Tiểu Cường, cậu thanh niên lớn lên từ thị trấn Tam thủy, một nơi với những con người dưới đáy xã hội. Tiểu Cường từ khi còn nhỏ đã là một bậc thầy lừa đảo, chuyên theo mẹ kiếm ăn. Khi hơn 20 tuổi, do một sự tình cờ, cậu lên thành phố, ở đây cậu đã gặp bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người. Đó là cậu bạn Tứ mao cùng quê, Tiểu Thúy cô bé cũng chuyên lừa đảo, cảnh sát Lưu Dĩnh oan gia ngõ hẹp, bố con Ngô Đại Thành…

Bằng giọng văn hài hước tưng tửng, đọc những trang văn viết về nghệ thuật lừa đảo, nghệ thuật chửi bới, tự sát, tống tiền… của Tiểu Cường mà không thể nhịn cười. Quả là mọi thứ đã được đẩy lên thành mức nghệ thuật kiếm ăn rồi. Tiểu Cường láu lỉnh vận dụng những thứ đó khéo léo để đạt mục đích. Nhưng điều nổi bật ở cậu là một sức sống mãnh liệt, như loài cỏ dại dù bị chà đạp vẫn vươn lên không ngừng dưới ánh mặt trời, dù rằng : “Cuộc sống như một vòng tròn vẽ bằng tay, không bao giờ có một vòng tròn hoàn hảo. Việc chúng ta có thể làm là chấp nhận cái vòng tròn không hoàn mĩ đó thôi”

“Ai cũng tưởng rằng mình là một chuyên gia pha rượu, đều muốn đem mọi hương vị ngon ngọt của cuộc sống này lắc thành một ly cốc tai thật ngon, nhưng đến cuối cùng bạn mới phát hiện ra thứ mình lắc lên chỉ là một li rượu đắng”

“Một đồng xu, dù bụi bẩn hay sạch sẽ, thì bên trong nó vẫn sáng loáng. Đối với người ngoài thì tôi chỉ là một kẻ lừa đảo, nhưng tôi biết, Trương Tiểu Cường tôi vẫn có những giá trị của riêng mình”

“Tôi, Tiểu Cường, không bao giờ gục ngã”

Và những con người dưới đáy cùng xã hội ấy vẫn có những tình cảm ấm áp. Là tình bạn giữa tiểu Cường và bọn Tứ Mao, là tình mẹ con giữa mẹ tiểu Cường và đứa con gái thất lạc Tiểu Hân, là thứ tình cảm trên tình bạn của Tiểu Cường với Lưu Dĩnh.

Kết thúc cuốn sách mang một âm điệu buồn man mác, bởi nó là sự li biệt. Ừ thì: Cuộc đòi là những sự li biệt nối tiếp nhau, hợp rồi tan. Đó là sự chia tay với bọn Tứ Mao, là cảnh mẹ con Tiểu Cường đứng từ xa nhìn đám cưới chị tiểu Hân, âm thầm chúc phúc.

Xem thêm: Nhạc Trên Máy Bay Vietjet

“Những lúc tôi khóc là tôi đang cười trong bụng, còn khi tôi cười là trong lòng đang rơi lệ”. Lưu Dĩnh như một công chúa, còn cậu là Lọ Lem. Khi tiếng chuông điểm cũng là lúc phải chia xa, vì cuộc sống không phải cổ tích, hai người thuộc về hai thế giới khác nhau. Lọ Lem cuối cùng cũng phải trở về với nơi cậu thuộc về.

“Li biệt rồi, vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa, tôi không muốn tìm gặp để nói lời tạm biệt, chút ấn tượng tốt đẹp giữa chúng tôi như bông đỗ quyên nở trên vách đá dựng đứng, dù có đẹp đến đâu bạn cũng không bao giờ có thể chạm tay vào nó, vì cái giá phải trả là bạn sẽ tan xương nát thịt”

Cuối cùng, thông điệp nhà văn gửi lại: “Trong cuộc sống có quá nhiều lúc khó xử, nếu cười cũng được mà khóc cũng được thì hãy chọn cách cười thật lớn”

Chào! Tôi được gọi là Xiao Qiang <> .

 Nói chính xác hơn, bạn nên gọi tôi là Xiao Qiang. Nếu bạn không nhận ra tôi, thì bạn rõ ràng là một người nước ngoài.

 Đừng sợ, tôi đã chết rồi. 

Oh! Nếu tôi nói như thế này, có thể bạn sẽ còn sợ hãi hơn. Xin lỗi nhé!

 Lý do bạn có thể nghe được điều này là vì tôi đã chết trong một ngọn lửa huy hoàng, mà không thể để lại một lời cuối cùng nào cả. Ít nhất, tôi nghĩ đó là vinh quang!

 Vì vậy, tôi đang bù đắp cho cái chết của tôi với điều này ngay đây. Nó sẽ cho tôi cảm thấy như tôi sẽ không có bất kỳ hối tiếc, và tôi hy vọng nó sẽ khuyến khích các con gián khác để đấu tranh cho một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tôi đã chết như thế nào? Tôi bị một cuộc tấn công từ một cái gì đó gọi là "Roach Killer" <>. Sau đó, tôi nằm trên mặt đất, bọt trào từ miệng, cuộn tròn thành bong bóng. Khi tôi chết, tôi để lại một giọt nước mắt - một giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi sẽ nói về điều đó sau bởi vì nó là điều tôi tự hào nhất. Tóm lại, tôi bị tấn công bởi một loại vũ khí hóa học. Trên thực tế, loài của tôi phải đối mặt với những vũ khí hóa học đáng sợ hàng ngày.

Một lần, tôi có một người anh em đã bị rải một cái gì đó gọi là "chất tẩy nhờn cực mạnh". Lúc đầu, anh ta vẫn có thể chạy trốn vào hầm trú ẩn. Anh thậm chí còn đùa với tôi, "Haha! Coi này! Làm sao mà cái loại nước tẩy này làm anh mày đau được? Hôm nay anh được tắm miễn phí rồi này! Cảm giác rất tuyệt! Chú em cũng nên thử nó đi!  "Ngay khi anh ta đang tự hào, da anh ta nhợt nhạt, và cơ thể anh ta mất điểm tựa trong khi nói năng đứt quãng.

Cuối cùng, anh nằm trên mặt đất, và phần duy nhất có thể di chuyển là mắt anh ta, đang quay tròn và  quay tròn. Tôi đã được bên cạnh anh ta, nhưng tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm một cách trống rỗng. Giây phút anh ta sắp phải chết một cách đau khổ, anh mỉm cười với tôi. Cho đến ngày nay, tôi không thể quên hình ảnh  mỉm cười đó với sự pha trộn của khuôn mặt đau đớn.

Oh! Trên thực tế, biểu hiện đó liên tục cho tôi những cơn ác mộng. Tôi đã hét lên vô số lần trong cơn ác mộng của mình, "TẠI SAO? TẠI SAO? Tại sao anh phải thể hiện với tôi như thế?

 "Chỉ trong giây phút của cái chết của tôi, tôi mới hiểu những gì anh ta đã cố gắng để truyền đạt cho tôi!  Anh ta không muốn tôi phải sợ cái chết; Trên thực tế, anh ấy đã rất sợ hãi vào lúc đó! Quên đi! Chúng ta không nói về điều này nữa. Tôi đã chết rồi. Tại sao tôi nên nghĩ nhiều về anh ta cơ chứ?

Tôi đã chết như thế nào? Thực ra thì, tôi tự tạo ra cái chết của chính tôi!

 Đêm đó, bầu trời không trăng, ánh đèn thắp sáng cho căn phòng. Tôi vừa đi bộ trong tủ chén tối tăm thì đột nhiên, cánh cửa tủ mở ra. Ánh sáng chiếu vào, khiến tôi hoa mắt và choáng váng trong một lúc.

Sau đó, một tiếng thét nhức cả tai gần như làm tim tôi ngừng đập. "AH! Một gián!

"Đó là người đẹp dễ thương Xiao Jiao".<> Tôi lại dọa cô ấy lần nữa nhỉ. Hehe! Tôi chưa bao giờ hiểu ... cô ấy mồm mép rất rất rất rộng đến mức một bãi nước bọt của cô ấy có thể làm tôi bị chết đuối. Làm thế nào cô có thể có một trái tim yếu ớt? Nó thật sự là một điều đáng thương của cô ta.

Tất nhiên, cô ấy không cần sự thương hại của tôi. Chồng cô Da Mao chạy ra. Những tiếng bước chân như trời rơi xuống và mặt đất rền vang đi theo anh ta. Nó khiến tôi mất phương hướng trong một thời gian. Tôi vội vã tìm mọi hướng, cố gắng chạy trốn về boong-ke.Tôi nhìn ra từ một vết nứt nhỏ trong cái hốc. Có một vũ khí hoá học trong tay của ai đó. Bàn tay đó nhìn rất mềm mại nên chắc chắn là Xiao Jiao .

Đúng rồi! Bạn rất thông minh! Vũ khí hóa học đó là Roach Killer đã giết chết tôi. Da Mao vô tâm lục lọi trong tủ, làm cho tất cả các chai lọ vang vọng như thể lựu đạn nổ gần cơ thể tôi. Ah! Da Mao! Anh ta không quá thông minh. Tôi đã đi trước mặt anh ta vài lần, nhưng anh ta không bao giờ nhận thấy!

Da Mao là một biệt danh tôi đã cho anh ta<>. Tôi không biết tên thật của anh ta. Tôi không quan tâm cũng không cần phải biết tên anh ta. Trên thực tế, chúng tôi gọi hầu hết mọi người là Da Mao bởi vì họ có rất nhiều lông phát triển từ rất nhiều nơi trên cơ thể của họ, đặc biệt là trên đầu của họ. Nó thực sự làm cho một con gián ghê tởm! Tại sao lông lại mọc quá nhiều trên đầu như vậy?

Khi tôi còn sống, tôi thường xuyên sử dụng lông trên đầu tôi để nói chuyện. Haha! Da Mao lục lọi thêm vài lần sau đó và nói, "Chẳng có gì ở đó. Có chắc là em đã thấy không? " Xiao Jiao trốn đằng sau Da Mao và nhút nhát ló đầu trên vai Da Mao," Em rõ ràng đã nhìn thấy nó! "

Chẳng mấy chốc, bóng tối đã trở lại trong thế giới của tôi. Họ đóng cửa tủ và bỏ đi. Tôi ngồi trong hầm và hít một hơi thật sâu,có lẽ là cỡ Vạn Lý Trường Thành! Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói của họ.

"Những con gián thật ghê tởm!" Xiao Jiao sử dụng một giọng điệu khá quyến rũ để nguyền rủa chúng tôi! Đó là lý do tại sao tôi gọi cô ấy là Xiao Jiao. Nhưng ngày hôm đó khi tôi nghe cô ấy, tôi đã rất không vui, tôi không biết tại sao.

Có thể là bởi vì tôi đã uống những thứ trong nắp chai từ chai rượu? Da Mao và Xiao Jiao phải uống một ít trước khi họ chiến đấu. Lúc họ tán chuyện, "Lấy một ít nước dũng khí!" Tôi ngay lập tức tràn ngập nỗi đau và phẫn nộ. Tôi nghĩ về thời gian khi ông tôi và tôi đang ngồi trong cái hầm nhìn vào không gian con mèo say ngủ.

Ông tôi đau lòng, "Gia đình chúng ta đã ở đây hàng ngàn thế hệ. Kể từ khi những kẻ xâm lược đó đến, thế giới đã đảo ngược. Họ đã xây dựng những tòa nhà chọc trời, giết chết, làm bị thương, và chia cắt những người anh em của chúng ta. Oh! Để tồn tại, tổ tiên của chúng ta đã thỏa hiệp. Họ thay đổi cơ thể và thói quen của họ và dần dần thích nghi với bóng tối.

Họ không mong đợi con người ngủ ngay sau đó. Họ thậm chí không để lại bóng tối cho chúng tôi nữa! Ah! Tương lai của chúng ta thực sự bi thảm! "Ông tôi tiếp tục than thở:" Họ thậm chí đã gây ra rất nhiều kiểu giết chóc. Tên trước mắt con đã giết bà của con! Sớm hay muộn, chúng ta sẽ có được sự trả thù! "

Một ngày, ông nội thực sự lao đến con mèo đó, nhưng ông cũng chết dưới móng của con mèo. Khi tôi nghĩ về điều này, tôi đã rất buồn và tôi bắt đầu khóc! Vâng! Đây ban đầu là lãnh thổ của chúng tôi. Chúng tôi phải ẩn trốn trong nhà riêng của chúng tôi. Thật mỉa mai! Hơn nữa, những kẻ to lớn và đầy lông sẽ tìm lý do để bắt đầu xung đột với chúng tôi.

Nói thật tình thì, không có những cuộc xung đột, sẽ chỉ có những cuộc thảm sát vì chúng tôi đã rút lui hoặc trốn tránh mọi lúc. Họ đã tạo ra những lý do cực kỳ lố bịch để thảm sát chúng tôi. "Những con gián này mang theo rất nhiều vi khuẩn và tất cả các loại ký sinh trùng trên cơ thể chúng."

Trên thực tế, những thân thể to lớn, đầy lông này mang theo hàng chục nghìn lần vi trùng hơn chúng tôi. Một số ký sinh trùng trên cơ thể to lớn đầy lông của họ còn lớn hơn tôi! Ngày đó, khi tôi nghĩ về điều này, tôi đã ở trong một tâm trạng phẫn uất. Mặc dù tôi say rượu, tôi có thể khẳng định đây là ý nghĩ bình thường trong đầu tôi nên tôi rất tự hào về những gì đã xảy ra sau đó.

Tôi đứng dậy và bước ra khỏi hầm trú ẩn. Tôi hét lên, "Tôi là Xiao Qiang (gián). Đây là nhà của tôi! "Con mèo đã giết ông bà tôi ngồi trên tấm thảm nhìn tôi kinh ngạc. Tôi nhìn chằm chằm vào nó một cách giận dữ và đi thẳng qua nó. Nó không cử động và chỉ ngồi đó nhìn tôi một cách điên cuồng. Có thể là nó bị tôi hăm dọa, hoặc nó đã rất xấu hổ! Tuy nhiên, vào thời điểm đó, một đám mây khói hóa học xuất hiện bất ngờ. Tôi đã chết!

Ngay cả bây giờ, tôi còn nhớ mẹ tôi đã từng nói trong một cuộc họp gia đình hàng năm: "Nhóc, định mệnh bấp bênh. Khi những thiên thạch tấn công trái đất một lần nữa, tiêu diệt nhân loại, loài gián chúng ta sẽ trỗi dậy và thống trị trái đất! "Sẽ có hàng chục ngàn anh chị em của chúng ta có mặt tại thời điểm đó. Đó là một viễn cảnh tuyệt vời, làm nên một ký ức thơ mộng!

"Cậu nói chuyện xong rồi chứ?"

"AH! Ai đang nói vậy?"

"Đó là ta, Yama, Vua địa ngục."

"Ngài đang ở đâu?"

"Ngươi không cần phải tìm kiếm! Ngươi không thể nhìn thấy ta được!"

"Ah! Vậy lệnh của ngài là gì? "

"Trở lại vòng luân hồi."

"Đến đâu?"

"Ngươi đoán xem!".

End.

-OoO-

Tham gia Hako Discord tại hako.vn/discord

Theo dõi Fanpage Hako tại fb.me/hako.page

Tại sao con gián lại gọi là xiao qiang
Tại sao con gián lại gọi là xiao qiang