Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022

“Cả 5 chúng ta hãy cùng nấu chung một bữa tối đi!” – Bếp trưởng Harold Ngô đề xuất khi buổi chụp hình kết thúc. Cả 4 Bếp trưởng còn lại đều gật đầu tán thành. “Như vậy tổng cộng sẽ là 50 ngón tay đấy” – Peter Cường Franklin cười. Có mặt ở Đại bản doanh của Wink, chúng tôi muốn tìm hiểu xem 5 vị Bếp trưởng này đã sống sót như thế nào trong những tháng đại dịch vừa qua, nơi họ ghé tới ở Sài Gòn ngoài giờ làm việc, và ai là người họ muốn mời tới bữa tối đặc biệt của mình.  

Read on in English

Show

Nhưng không phải ai trong số họ cũng đồng tình ngay với khái niệm “gạo cội”. “Sao tôi lại được tính là gạo cội? Tôi còn trẻ thế này cơ mà!” – Bếp trưởng Julien Perraudin “than thở” khi nhận được lời mời của chúng tôi. Và “Như thế nào là gạo cội?” – Harold Ngô tỏ ra bối rối khi chúng tôi đề xuất. Bếp trưởng Sakal Phoeng cũng thừa nhận bản thân không chắc chắn lắm về khái niệm này. “Gạo cội ở đây có ý chỉ một người có truyền thống, và có chất riêng,” chúng tôi giải thích. “Ồ,” Bếp trưởng Heath nhận xét, “ban đầu lời mời khiến tôi cảm thấy cũng có đôi chút tự mãn. Rồi tôi nhớ tới những bếp trưởng và nhà hàng thật sự lâu năm ở Việt Nam mà tôi vẫn đi ngang qua hàng ngày, họ làm công việc của mình không cần đến nhiều người hỗ trợ hay các thiết bị nấu ăn tân tiến.. và tôi ngay lập tức từ trên 9 tầng mây trở lại mặt đất.”

“Tôi thì ô-kê miễn là O trong “OG” (gạo cội) có nghĩa là có chất riêng (“original”) chứ không phải là già (“old”)”. Peter thêm vào. “Đúng là lời mời và tên gọi này có cảm giác như một phần thưởng, một sự công nhận sau bao năm làm việc và cống hiến,” Harold cuối cùng cũng đồng tình. “Không, kể cả là như thế, vẫn quá sớm đối với tôi,” Julien Perraudin lắc đầu, “tôi còn chưa làm được gì mà!”

Thật sự không phải như vậy. Quince Saigon, với một vị trí có thể nói không được ưu ái ở Phường Nguyễn Thái Bình, Quận 1, vẫn trở thành một địa điểm sang trọng được đặc biệt yêu thích. Và các bếp trưởng kỳ cựu của Sài Gòn đều đánh giá rất cao Julien. Anh ấy thật sự là một Bếp trưởng thực thụ mà mọi người đều thán phục. 

Bốn Bếp trưởng còn lại cũng là những nhân vật rất được tôn trọng. Harold mở ra Ox Not Only Ox vào năm ngoái (2019). Nhà hàng chuyên về ẩm thực Việt Nam hiện đại với kiến trúc trần cao sang trọng nhanh chóng trở thành nơi giới nghệ sĩ nổi tiếng tụ họp. Peter Cường Franklin năm 2019 đã được tạp chí Harper’s Bazaar Vietnam bình chọn là Bếp Trưởng Của Năm. Anh ấy chính là người tiên phong trong ẩm thực Việt Nam hiện đại. Và Sakal Phoeung không khác nào một tượng đài ẩm thực người đã mở ra Le Corto – một nhà hàng được yêu thích lâu năm tại Quận 1 – và gần đây là P’Ti ở Quận 2. Nhân vật thứ tư, Heath Gordon – Bếp trưởng tài ba của khách sạn Park Hyatt Saigon với lý lịch công việc sáng lóa tên tuổi những khách sạn tốt nhất trên thế giới như The Ritz Carlton, Rosewood, và hiện tại đã đảm nhiệm trọng trách tại Park Hyatt Saigon được bốn năm.

Dù tất cả họ đều là những Bếp trưởng lâu năm, buổi chụp hình thật sự khó kiểm soát hơn cả khi chúng tôi phỏng vấn một nhóm những Bếp trưởng trẻ khác. Peter thì lấy mất chày của Harold, Julien suýt nữa làm Sakal ngã lăn ra khi quẩy cây gậy flambadou ra sau lưng. Nên là, chúng tôi phải nhanh chóng chuyển qua phần đặt câu hỏi. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
Peter Cuong Franklin (Anan and Nhau Nhau), Sakal Phoeung (Le Corto and P’Ti), Harold Ngo (Ox Not Only Ox), Julien Perraudin (Quince), and Heath Gordon (Park Hyatt Saigon).

Câu hỏi đầu tiên, anh sẽ miêu tả nhà hàng của mình như thế nào? Một cách chân thật chứ không phải theo phong cách quảng cáo ấy. 

Julien Perraudin: Đối với tôi, Quince Saigon là nơi thoải mái nhưng thanh lịch, với một địa điểm rất dân dã địa phương ở Quận 1. Đây cũng là một thương hiệu ban đầu được khai sinh ở Bangkok 9 năm trước. Chúng tôi bỏ đi những rườm rà của fine dining (phong cách ăn uống sang trọng bậc nhất với nhiều quy tắc cổ điển), nhưng giữ lại chất lượng nguyên liệu, kỹ thuật nấu ăn, và dịch vụ chuyên nghiệp. Đồ ăn ngon, rượu vang ngon, và không khí tuyệt vời. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
Julien Perraudin của Quince với flambadou tự làm của mình, một dụng cụ nấu ăn với tay cầm dài và đầu hình nón bằng sắt

Sakal Phoeung: Le Corto là một nhà hàng phong cách bistro đặc trưng của Paris với nhiều yếu tố Châu Á. Còn P’Ti Saigon thì tập trung vào ẩm thực với nguồn gốc từ vùng Provence và Địa Trung Hải. 

Heath Gordon: Nơi tôi làm việc rất trang trọng và có đẳng cấp vượt thời gian, chỗ ngồi lại vô cùng thoải mái. Park Hyatt Saigon có hai (2) nhà hàng chính: Opera và Square One, ngoài ra còn có bar 2 Lam Son Martini Bar, và Park Lounge phục vụ đầy đủ từ bữa sáng tới tối muộn, có cả sâm-panh, trà chiều, đồ ăn nhẹ, và kem dừa Hyatt rất được yêu thích…

Nhà hàng Opera phục vụ các món mỳ Ý làm thủ công, pizza nướng trong lò củi theo phong cách Fiorentina. Chúng tôi cũng làm bánh tiramisu theo phong cách riêng. Còn Square One là nhà hàng đặc trưng của Park Hyatt Saigon, chuyên về ấm thực Việt Nam và Pháp – chúng tôi chế biến những món Pháp truyền thống như Cá bơn Dover sole, Gan ngỗng nướng foie gras en cocotte, và món souffle dừa rất ngon bên cạnh các món ăn rất Việt Nam nhưng sử dụng nguyên liệu cao cấp. Có món bánh khọt Cua Hoàng đế, cá hồi kho tộ với thơm (dứa) Phú Quốc. Dành cho bữa tối chúng tôi có bò fondue cho nhóm đông người, một quầy bar chuyên về rượu vang với bộ sưu tập vang cao cấp, và còn có cả trải nghiệm Le Petit Chef vô cùng độc đáo trong phòng ăn riêng.  

Peter Cuong Franklin: Anan là một nhà hàng đồ Việt hiện đại và khá chất nằm trong chợ cũ, và Nhau Nhau là một quán cocktail bar mang âm hưởng của thập niên 60 với không khí, đồ ăn và đồ uống đều ngon. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
Peter Cuong Franklin tự nói với chính mình: “Merde, Peter mày cần phải làm một cái gì đó với [cái bằng tốt nghiệp này]”.

Harold Ngo: Tôi là người nghiện đọc và tìm tòi về bất cứ điều gì điên quan đến ăn uống, nhưng đặc biệt yêu thích mọi thứ viết bởi Michael Roux, cuốn Simple của Ottolenghi, và cuốn Nobu the Cookbook. Tôi xem cả các show truyền hình nữa. 15 năm trước tôi phát hiện ra Neil Perry, một đầu bếp phương Tây dùng chày và gạch để nghiền gừng, xả, đường thốt nốt với nước mắm. Gần 20 năm sau tôi mới thật sự hiểu về việc kết hợp những kỹ thuật và hương vị phương Tây với Á Châu để tạo ra những món ăn quen thuộc nhưng vẫn độc đáo. Đó là con đường tôi chọn để đi, cũng là định hướng giúp tôi vô địch Masterchef năm 2013. Ox Not Only Ox tiếp tục định hướng này: ẩm thực Việt Nam mang hơi hướng hiện đại với không gian thiết kế mở. Và biểu tượng con bò – “ox” – con giáp của cả tôi và cộng sự, cũng là biểu tượng của tinh thần làm việc chăm chỉ không ngừng nghỉ. 

Và các anh đoán các nhân viên/ cộng sự trong bếp của mình sẽ miêu tả các anh như thế nào khi không có mặt ở đó? 

Julien Perraudin: Ha ha, tôi chắc là không muốn biết đâu. Nhưng mà tôi cũng có hỏi họ mấy hôm trước khi chuẩn bị cho bài phỏng vấn này đấy. Họ có than phiền rằng tôi nói tiếng Pháp nhiều quá khiến mọi người bị lẫn lộn!

Nhưng nghiêm túc nhé, tôi thấy đội của tôi rất thành thực, không nói xấu sau lưng tôi đâu. Chúng tôi là một gia đình. Và đa số chúng tôi đã đồng hành với nhau từ những ngày đầu tiên. I hy vọng, và cũng cảm thấy rằng họ trân trọng thời gian làm việc với tôi ở Quince Saigon nhiều như tôi trân trọng họ. Nghe thì văn vẻ nhưng thật sự là đội ngũ của bạn tốt đến đâu thì bạn tốt được đến đó. 

Sakal Phoeung: Họ sẽ tả tôi như là cậu bé rừng xanh Mowgli trong phim Huyền thoại rừng xanh! Tôi có nghe thấy họ chốt hạ là tôi trông giống cậu ấy, nhất là khi tôi để tóc dài. À hoặc là giống Bruno Mars khi tóc tôi cắt ngắn…

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
Người đầu bếp sinh ra ở Campuchia Sakal Pheoung đã chuẩn bị thực đơn cho Tổng thống Pháp vào năm 2016.

Heath Gordon: Vui vẻ, nói nhanh, và có tiêu chuẩn cao! Tôi và đội ngũ của mình có mối quan hệ khá cởi mở và thẳng thắn đấy. Có tận 95 loại tính cách khác nhau mà. Và họ cũng không ngần ngại góp ý với tôi khi cần. Tôi đã làm việc với cả đội từ khi mới đến Việt Nam. Họ là một lý do quan trọng góp phần khiến cho tôi cảm thấy ở Việt Nam như ở nhà – đây là gia đình thứ hai của tôi, là đội ngũ trong mơ đấy. 

Peter Cuong Franklin: Tôi nghĩ chắc là “boss”. Và cũng có lúc này lúc kia với nhiều tên gọi có 4 chữ cái khác… 

Julien Perraudin: Chắc chắn phải là cơm tấm. Với tôi đây là món đặc trưng Sài Gòn nhất. Giống như tới Bangkok thì phải ăn kra pao vậy. Tôi thường ăn cơm tấm ở một hàng cạnh chợ Tân Định, là hàng ngon nhất tôi từng ăn, nhưng cũng lâu lắm vài năm rồi tôi chưa ăn lại. Có lẽ đến lúc rồi! 

Harold Ngo: Tôi rất thích bún thịt nướng ở ngã tư Nguyễn Trung Trực cắt Lê Lợi. Tôi có thể ăn món này hàng ngày không chán. 

Heath Gordon: Lựa chọn của tôi có vẻ dễ đoán. Nhưng chắc chắn phải là bánh mì! Đơn giản đây là món bánh kẹp ngon nhất hành tinh này. Chỗ nào cũng có bán, và ai cũng thích ăn. Chỗ tôi hay ăn bánh mì cũng không xa lạ gì, tôi ăn ở đó suốt từ 2014. Hàng bánh mì ở hẻm số 37 Nguyễn Trãi. Và lần nào đừng xếp hàng mua món bánh mì ngon tuyệt này tôi cũng có một trải nghiệm ẩm thực rất thú vị. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
Heath Gordon biết rằng anh sẽ trở thành một đầu bếp vào “cái ngày mà tôi biết rằng đầu bếp có thể làm việc theo ca và tôi có thể dành ra sáng và chiều để đi lướt sóng”.

Peter Cuong Franklin: Chỗ anh chọn chất đấy, Heath. Nhưng theo tôi thì bánh mì và phở thì khắp Việt Nam nơi nào cũng có. Nên tôi chọn bún mắm, món bún có mùi vị đặc trưng xuất xứ từ đồng bằng sông Cửu Long. Bún mắm dùng mắm từ cá ủ lên men, và món này chỉ có ở mỗi Sài Gòn. Bún mắm có hương vị, màu sắc độc đáo không lẫn đi đâu được, giống như người Sài Gòn vậy. Tôi ăn món này ở một hàng vỉa hè gần Anan, của một cô bán hàng góc Tôn Thất Đạm cắt Huỳnh Thúc Kháng. Quán bán món này mỗi thứ Ba hàng tuần từ 11h sáng tới khoảng 1-2h chiều, tới khi hết thì thôi. 

Bữa ăn đáng nhớ nhất ở Sài Gòn hoặc ở Việt Nam của các anh? 

Peter Cuong Franklin: Ăn uống là về sự trải nghiệm, về không gian, dịch vụ, nhưng quan trọng hơn cả là người chia sẻ trải nghiệm đó với bạn. Tôi rất nhớ lần 2 năm trước về Đà Lạt, nơi tôi sinh ra. Tôi đi cùng một người bạn và chúng tôi có gặp gỡ một nghệ sĩ ẩn dật rồi được dẫn đi những nơi rất xa khỏi mấy khu du lịch – lần đầu tôi lái xe qua những ngọn đồi, rồi ăn thịt thỏ nấu làm 3 món khác nhau. Chỉ có vậy thôi. Thịt thỏ nướng sả, nấu cà ri, và làm tiết canh. Chỗ ấy là một kiểu quán nhậu, nên ăn xong chúng tôi lại cùng uống beer Đà Lạt và rượu gạo. Bữa ăn ấy thật sự vô cùng đáng nhớ. Tôi sẽ không bao giờ quên được… mặc dù chắc tôi khó mà tìm lại được chỗ đó. 

Julien Perraudin: Với tôi, là một bát bún chả dân dã. Mấy năm trước, tôi tới Hà Nội, cũng là lần đầu tôi đến Việt Nam, chắc khoảng 2009. Tôi không thể nhớ được chính xác địa điểm nữa, nằm ngoài vỉa hẻ, gần một vòng xoay, không xa đường tàu là mấy. Ngon khủng khiếp! Không có bất cứ một bát bún chả nào có thể so sánh được. Ở Sài Gòn thì tôi rất thích bò lá lốt trên đường Tôn Đức Thắng tôi ăn khi mới bắt đầu mở Quince Saigon. Khi đó còn có rất nhiều hàng quán vỉa hè mở ra lúc về đêm. 

Harold Ngo: Tôi không hay ăn ngan. Nhưng tôi phải chọn bún ngan Nhàn ở Hà Nội, hồi đó tôi ăn trong một lần làm sự kiện Hennessy OX. Bún ngan thật sự tuyệt vời, từ nước dùng, tới thịt ngan mềm ngọt, và cả cách cô Nhàn bán hàng cũng rất đáng nhớ. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022

Harold Ngo theo dõi Neil Perry trộn lẫn các nguyên liệu và dụng cụ của phương Tây và Á, và đã áp dụng kỹ thuật này “để tạo ra những món ăn quen thuộc nhưng vẫn độc đáo”.

Heath Gordon: Sáu tuần trước, ở Huế. Tôi được ăn một bát bún bò đặc biệt có cả tiết heo ở Quán bún bò Huế bà Tuyết. Tôi muốn ăn lại lắm. Món này có nguồn gốc từ ẩm thực trong hoàng cung, rồi gắn liền với lịch sử và văn hoá Việt Nam. Sự cân bằng của các hương vị chua cay mặn ngọt có đủ khiến món bún bò ngon hơn tất thảy các món bún phở mỳ khác trên thế giới. 

Có thời điểm nào trong sự nghiệp đầu bếp của mình mà các anh muốn kể cho con cháu trong tương lai không? 

Julien Perraudin: Tôi sẽ kể về quyết định đi xa nửa vòng thế giới, để hết gia đình và bạn bè ở lại. Đó đúng là một sự lựa chọn sáng suốt cho sự nghiệp của tôi. Nhưng điều tôi thích về quyết định này, đó là sự nghiệp lại không phải là yếu tố quyết định vào lúc đó.

Sakal Phoeung: Chắc sẽ là lần tôi nấu ăn cho Tổng thống Pháp, François Hollande, khi Tổng thống thăm Sài Gòn vào tháng 9/2016. Đó là chuyến viếng thăm đầu tiên của một Tổng thống Pháp trong suốt 12 năm liền. Họ đã đặt toàn bộ chỗ ngồi cho 24 khách. Tôi đã thiết kế một thực đơn đặc biệt có sử dụng hương vị Việt Nam, đặt tên là Menu du President, hiện nay vẫn có bán tại nhà hàng. 

Peter Cuong Franklin: Là khi chúng tôi làm món bánh mì 100 đô cho một show ẩm thực. Sau đó chúng tôi vẫn tiếp tục làm và bán món này. Tôi sẽ kể với các cháu về lần chúng tôi có order mang về 10 chiếc liền! 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
“Đến thăm nơi riêng của tôi với tư cách là khách? Đầu tiên, tôi lên tầng thượng để uống cocktail hoàng hôn. Sau đó, tôi sẽ đi xuống Nhau Nhã … và tôi sẽ gọi món bánh mì thịt bò wagyu …” – Peter Cường Franklin

Harold Ngo: Chắc là tôi sẽ kể về bài học tôi có được khi quyết định chuyển hướng và nghe theo tiếng gọi của đam mê theo đuổi ngành này, lúc đó là rất muộn so với nhiều người. Thật sự không bao giờ là quá muộn. 

Heath Gordon: Buổi sáng nay gặp gỡ và phỏng vấn với 4 vị bếp trường tài ba và đội ngũ The Dot Magazine đối với tôi cũng rất có ý nghĩa đấy. 

Các anh có bí quyết gì để luôn bình tĩnh và tỉnh táo khi làm việc trong môi trường áp lực này không?

Julien Perraudin: Ngoài rượu vang ra á? Ha ha. Xem nào, tập võ trước đây giúp tôi rất nhiều. Nhưng cũng vài năm rồi tôi chưa tập lại. Gần đây thì tôi dựa vào vợ và hai con của tôi. Họ giúp tôi giữ được sự cân bằng. Và Khi ở bên họ thì tôi không còn nghĩ về công việc nữa. 

Peter Cuong Franklin: Đi du lịch. Để trốn khỏi sự cuồng nhiệt dễ gây nghiện của Sài Gòn trong chốc lát. Tôi thích đi tới những thành phố như Đà Lạt và Huế để cảm thấy thư thấy và tận hưởng đồ ăn địa phương cũng như học hỏi thêm về văn hoá bản xứ. 

Harold Ngo: Tôi là người vô cùng trân trọng mọi giây phút được nấu ăn và làm việc trong bếp. Tôi cũng thấy áp lực công việc là điều bình thường, cho dù chúng ta làm bất cứ nghề gì đi chăng nữa. Áp lực là một phần của cuộc sống. Khi cảm thấy căng thẳng tôi sẽ đi bộ, bơi, tập gym, và tôi sẽ trở nên bình tĩnh và tập trung trở lại. Tôi cũng động viên các nhân viên của mình làm tương tự để giữ cho cuộc sống cân bằng.

Heath Gordon: Làm điều tử tế. Cố gắng tìm ra giải pháp và đừng gây chuyện. Và luôn nhìn mọi chuyện từ nhiều phía – chúng ta dù sao cũng nấu ra các món ăn để mọi người được ăn ngon, hạnh phúc, và khoẻ mạnh. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
“Ngay bây giờ bữa tiệc tối trong mơ của tôi sẽ dành cho gia đình tôi, nhưng tôi không thể thực hiện được do hạn chế đi lại: Ngay bây giờ, là – mẹ tôi, bố, anh trai. Và tôi nấu ăn.”

Chúng tôi có thể tìm các anh ở những quán bar, nhà hàng, hay địa điểm đường phố nào sau giờ làm việc? 

Julien Perraudin: Tôi không hay đi chơi sau giờ làm việc. Thi thoảng tôi cũng đi với cả đội nhà hàng qua Thảo Điền ăn street food ở Quán 79 số 84 đường Quốc Hương. Chỗ đấy khá nổi trong giới làm nhà hàng. Cuối tuần, có thể tìm thấy tôi ở Aperitivo, cũng ở trong khu Thảo Điền, làm vài ly trong lúc đợi họ làm bánh mỳ kẹp kiểu Ý. 

Sakal Phoeung: Chắc là Bam Bam, nếu tôi muốn đi chơi. Không thì hàng chân gà nướng Mai Xuân Canh trên đường Nguyễn Du, số 57, đoạn gần Nhà Thờ Lớn.

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
“Sau giờ làm việc? Bạn có thể tìm thấy tôi ở Bam Bam. Hoặc địa điểm gà BBQ ở 57 đường Nguyễn Du gần nhà thờ Đức Bà gọi là nhà hàng Mai Xuân Canh.” – Sakal Phoenng

Peter Cuong Franklin: Sau giờ làm, tôi có đi đâu cũng chỉ loanh quanh ở gần thôi. Tôi thường ghé qua The Pub trên đường Pasteur. Các cô gái ở đó rất giỏi chơi bi lắc. Tôi cũng thích đấu với họ… nhưng thường là thua, mặc dù tôi chơi cũng khá lên rất nhiều rồi. Có mấy hàng vỉa hè ở gần đó, như Phở Hà bán phở gà Hà Nội bên Hàm Nghi chẳng hạn.

Heath Gordon: Danh sách của tôi thì dài lắm: Bam Bam, Commas, Firkin, Drinking & Healing, Dram, 2 Lam Son, Mad Wine Bar, Climb Hidden Cocktail Bar, Layla… xong rất nhiều khả năng sẽ quay lại chốt hạ ở Bam Bam! Nếu là nhà hàng mở muộn thì có Racha room, Roka Fella, Kiyota Sushi, Sol Kitchen & Bar, và Taco Del Sol. Đồ ăn vỉa hè thì có Phở Hùng Nguyễn Trãi, Phở Hà Hàm Nghi, hoặc là Giang Lâm Ký chỗ chợ Tân Định để ăn mì xá xíu. 

Các anh nghĩ bao lâu nữa sẽ có tên một nữ Bếp trưởng trong danh sách các Bếp trưởng hàng đầu? 

Julien Perraudin: Câu hỏi này cũng khó. Mất bao lâu để có một bếp trưởng nữ ở Pháp? Rất rất lâu. Tôi cảm thấy đây là một vấn đề về văn hóa hơn là về tài năng. Có rất nhiều phụ nữ làm bếp tại các nhà hàng ở Sài Gòn so với phương Tây. Quay lại với câu hỏi, bao lâu? Tôi không biết nữa, nhưng điều đó sẽ xảy ra. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
“Những ngày này, vợ và các con tôi giữ cho tôi được cảm thấy thảnh thơi. Họ giúp tôi quên đi áp lực công việc khi tôi ở bên cạnh họ.” – Julien Perraudin

Heath Gordon: Tôi thấy có sự công nhận dành cho các bếp trưởng nữ đấy chứ, mặc dù mới chỉ là bắt đầu. Nói về bếp trưởng nữ thì tôi có thể nghĩ ngay tới Jay Fai, Camilla Bailey, Anne Sophie-Pic rồi… 

Peter Cuong Franklin: Chúng ta còn một con đường dài phía trước. Tôi cho rằng chúng ta phải ủng hộ và giúp đỡ phát triển các bếp trưởng nữ ngay từ vạch xuất phát. Chúng ta có thể thay đổi để làm môi trường nhà bếp thân thiện với phái nữ hơn. Cá nhân tôi luôn cố gắng nhận vào nhà hàng những đầu bếp nữ trẻ và có tài. Tôi vừa mới phỏng vấn một đầu bếp như vậy tuần trước, rất có triển vọng.

Sakal Phoeung: Có rất nhiều bếp trưởng nữ trong danh sách những bếp trưởng hàng đầu thế giới. Nên tôi nghĩ, có thể, là do truyền thông chưa dành cho họ đủ sự chú ý và tôn trọng. 

Vậy đối với cơ hội Việt Nam có nhà hàng nằm trong top 50 Châu Á (Asia’s Top 50) và Michelin Guide thì sao?

Julien Perraudin: Câu hỏi thú vị hơn sẽ là: khi nào Việt Nam sẽ có sức ảnh hưởng đủ lớn đối với top 50 Châu Á? Khi sự thừa nhận dành cho Việt Nam đủ lớn, mọi thứ sẽ bùng nổ và tạọ ra thay đổi mãnh liệt đối với ngành du lịch… và thật sự đất nước này xứng đáng với điều đó. Nhưng như khi Philippines lọt vào top, có tạo ra ảnh hưởng rõ rệt nào hay không? Tôi thì không chắc lắm về điều đó. Đối với Michelin Guide, với tư cách là một đầu bếp người Pháp, tôi khá nhạy cảm với danh sách này và tôi thực sự mơ về một ngày Michelin Guide tới Việt Nam. Nhưng tôi không nghĩ điều đó sẽ xảy ra trong tương lai gần…

Peter Cuong Franklin: Tôi tin rằng nền ẩm thực của chúng ta nằm trong số những nền ẩm thực tuyệt vời nhất trên thế giới. Và tôi cảm thấy Việt Nam xứng đáng có chỗ đứng trên bản đồ ẩm thực thế giới. Khi điều đó xảy ra, tôi hy vọng sẽ tạo ra hiệu ứng nâng cao tiêu chuẩn ẩm thực tại đây lên cao hơn nữa. 

Sakal Phoeung: Tôi đồng tình với Peter về điều này. Chắc chắn sẽ có sự bùng nổ về du lịch, và điều đó cũng sẽ khiến các đầu bếp và nhà hàng phải cố gắng nhiều hơn nữa.

Harold Ngo: Đúng vậy. Việt Nam có một nền ẩm thực vô cùng độc đáo với vô vàn nguyên liệu đủ màu sắc và hương vị, thật sự Việt Nam xứng đáng có tên trong các danh sách nhà hàng và quán bar tốt nhất. Khi được công nhận với một cái tên chính thức, ẩm thực của Việt Nam chắc chắn sẽ thăng hoa về sáng tạo. Cá nhân tôi rất thích những địa điểm như Quince Saigon của Julien, và Quince cũng đã có tên trong danh sách Khám phá Châu Á “Asia 50 Discovery”. Tôi thích thiết kế bếp mở và phong cách nấu ăn ở đó làm tôi nhớ tới những hương vị tôi yêu khi còn ở Úc. 

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
“Việt Nam có một nền ẩm thực độc đáo với các nguyên liệu đầy màu sắc, đó là chuyện đương nhiên khi đất nước này xuất hiện trong danh sách nhà hàng và quán bar tốt nhất.” – Harold Ngô

Heath Gordon: Có được sự công nhận cũng là xứng đáng với một trong những thành phố ăn uống sôi nổi nhất thế giới này. Cũng có tin đồn là Michelin Guide sắp tới đây, nhưng với tôi thì Sài Gòn và Việt Nam đáng lẽ phải có tên trong những danh sách nói trên từ trước rồi. Nhưng điều đó có thật sự quan trọng không? Điều này thì mỗi người một ý kiến…

Top 50 bài hát trẻ của neil năm 2022
Năm đầu bếp của chúng tôi đang nhìn tới một tương lai tươi sáng và đầy hy vọng của Việt Nam sau đại dịch.

Và câu hỏi cuối cùng, trong tủ lạnh của các anh hiện đang có gì?

Julien Perraudin: Tôi thì không thay đổi nhiều lắm. Thường là có cà phê đen rang của K’ho Coffee từ Đà Lạt. Có cả xúc xích Ý Salami, các món thịt nguội và các loại phô mai. Có rất nhiều xốt ớt tôi tự làm và nhiều gia vị khác như mù tạt Dijon, sữa tươi, v.v… và có cả một hai chai vang nữa. 

Harold Ngo: Tôi thích ớt lắm, nên thường lúc nào cũng có một bát ớt. Và nhiều hoa quả nhiệt đới, nhiều nhất là bưởi đã tách múi để ăn được luôn. Ngoài ra thì cũng có các món ăn gia đình hàng ngày. 

Heath Gordon: Tủ lạnh của tôi thì nhiều thứ lắm. Ngay bây giờ (vì tôi vừa mới kiểm tra xong) thì có sô-cô-la nhân quả khô và các loại hạt của Cadbury, phô mai Mortadella, Persian Feta, Emmental, và mấy loại bơ Pháp. Tương ớt, xì dầu Maggie, sữa đậu nành, sữa nguyên kem, nước suối, sữa chua dừa, trái mâm xôi, việt quất, dâu đen, mận Hà Nội, mứt mận, xoài mini, bơ dừa, hummus, Dal Makani Ấn Độ. Còn có cả một chai sâm-panh Baron de Rothschild, một chai Le Puy Marie Rose, một Le Puy Marie Cecile, một gói xốt chua ngọt của McDonald, hai miếng pizza tôm và súp lơ xanh của 4Ps.  

Sakal Phoeung: Ngay lúc này thì tôi chỉ có mỗi nước cam với nước dừa vì tôi đang detox. 

Peter Cuong Franklin: Tôi sống ngay trong tòa nhà của Nhau Nhau và Anan, nên tủ lạnh của tôi nhỏ thôi. Có nước suối và rượu vang. 

Hình ảnh bởi Khooa Nguyen, video được thực hiện bởi Jerry Tuan Tran và Johnny Viet Nguyen, và bài viết được dịch bởi SoChaud.

Trong năm thập kỷ qua, Neil Young đã, cùng với Bob Dylan, một trong những nhân vật nhạc rock có ảnh hưởng, cao chót vót nhất của Bắc Mỹ.Anh ấy là mối đe dọa âm nhạc hiếm hoi đó: một nhạc sĩ nhiều mặt, viết những bản ballad acoustic cộng hưởng toàn cầu, những người dậm vật bằng điện giòn và sử thi dài khó hiểu;một nhạc sĩ tài năng, tiểu thuyết tiên phong proto-grunge và kết cấu nhạc rock và tương tác nhạc cụ;và một maverick vĩnh cửu liên tục thử nghiệm các kỳ vọng của công nghiệp và bất chấp công nghiệp, ngay cả với chi phí thành công của biểu đồ.

Với cái bóng khổng lồ mà anh ấy tham gia vào văn hóa phổ biến cũng như một đĩa hát đáng sợ (tháng tới, Homegrown, ban đầu dự kiến phát hành năm 1975, sẽ là album thứ 40 của anh ấy), thật khó để biết bắt đầu từ đâu khi khám phá di sản âm nhạc của Young.Sau khi rời Buffalo Springfield và Crosby, Stills, Nash & Young, người đàn ông có biệt danh là Shakey Shakey, đã tạo ra một sự nghiệp solo không chỉ dài và quanh co mà còn là vào năm 1982, Krautrock- và New Faver-Wave Trans và 1991gai và hơn một chút bất thường.

Giống như không có album Neil Young dứt khoát, thậm chí không phải năm 1972, Harvest Harvest, nỗ lực solo thành công nhất của anh ấy, không có cốt lõi dứt khoát của Neil Young Songs, và bất kỳ danh sách hay nhất nào cũng bị ràng buộc để lại nhiều khía cạnh về tính cách âm nhạc của anh ấy.Điều đó nói rằng, 25 bài hát này bao gồm một hướng dẫn cho thương hiệu nhạc rock đặc trưng của ca sĩ-nhạc sĩ (Girl Cinnamon Girl, Hồi Hồi Rockin 'trong thế giới tự do), thành thạo hồi ký thơ (Hồi Thrasher, Hồi Ambulance Blues Blues),và những cuộc phiêu lưu của anh ấy trong việc phá vỡ các ranh giới cấu trúc và phong cách (Cow Cowgirl trên cát, Thay đổi tâm trí của bạn).Michael Joshua Rowin

25. “Thay đổi tâm trí của bạn”

Thay đổi tâm trí của bạn là một trong những tác phẩm hoành tráng nhất của Young và Crazy Horse.Giống như Down Down By the River, và Cowgirl trên cát, thì Thay đổi tâm trí của bạn, sở hữu một khuôn khổ thơ ca cơ bản bị phá vỡ bởi ùn tắc kéo dài, nhưng lần này, những bản solo trẻ tuổi phản xạ và mơ mộng thay vì đẩy và căng thẳng.Điều đó bởi vì vì thay đổi tâm trí của bạn là về sức mạnh cứu chuộc của tình yêu, và không quá tình cảm hay ngây thơ.Thật vậy, ngôn ngữ đơn giản trẻ sử dụng để mô tả sức mạnh này thường gây ngạc nhiên, mặc khải và thực tế: Tình yêu của Magic Magic Touch, không chỉ tiết lộ, Kiểm soát và kiểm soát, chứng minh rằng nó phải được chăm sóc và khai thác đúng cách để thực sự, xây dựng thay đổi tâm trí của bạn.Hàng

24.

Vào năm 1972, trên Harvest, đã ra mắt vào cuối tuần, thì Young Young đã rất ngọt ngào khi nói về Los Angeles, ngôi nhà đầu tiên của anh ấy ở Hoa Kỳ, là một địa điểm bình dị, nơi người ta có thể hy vọng sẽ bắt đầu một ngày mới.Nhưng giống như vô số những người mơ mộng đã cố gắng để làm cho nó ở đó, nhưng không mất nhiều thời gian để sự hoài nghi thiết lập. Chỉ một năm sau, qua một đoạn riff blues-rock, Young đã chế nhạo về mộtThành phố trong vùng khói bụi, nơi các đường cao tốc bị chật chội và tưởng tượng toàn bộ nơi này sụp đổ xuống đất.Một đoạn nổi bật từ thời gian dài một thời nhưng thời gian chăng chóc quyến rũ đã biến mất, thì L.A.Chứng minh rằng trẻ tuổi khó chịu nhất cũng thường ở mức tốt nhất.Jeremy Winograd

23.

Ca khúc chủ đề tinh tế của năm 1972, Harvest Harvest đã bị lu mờ một cách không xứng đáng bởi album đó của Meg Megahits: Heart Heart of Gold, người đàn ông già, người Hồi giáo, kim cương và thiệt hại.Strumming một nhịp điệu chậm chạp, u sầu trên cây đàn guitar acoustic của mình, Young quay một câu chuyện bí ẩn liên quan đến mình, một người phụ nữ và mẹ cô.Chỉ còn trẻ hỏi một loạt câu hỏi cho người phụ nữ, vì vậy người nghe có đi từ bài hát hỏi của riêng họ: Tại sao người mẹ lại hét lên trong cơn mưa không?Ai có thể là khuôn mặt đen của người Viking mà người phụ nữ hiểu?Sự thay đổi của kế hoạch có thể tham chiếu trong điệp khúc là gì?Ngay cả khi anh ấy từ chối câu trả lời vững chắc, Young đưa ra một số khả năng cho mối quan hệ của anh ấy: Tôi sẽ thấy bạn cho nhiều hơn tôi có thể làm chứ?/Tôi sẽ chỉ thu hoạch một số?nó dưới ánh mặt trời? ”Đối với tất cả các kịch bản tối nghĩa của nó, bộ phim truyền hình thấp của Hồi Harvest, cuối cùng đã bản lề trên người kể chuyện, sự chấp nhận đầy đủ và lòng biết ơn đối với tình yêu.Hàng

22. Vòng tròn & tròn (nó đã thắng được rất lâu)

Chỉ có một trái tim của đá sẽ không bị lay chuyển bởi lời cầu xin của Young, vì sự dễ bị tổn thương về cảm xúc trong vòng tròn & Round (nó đã giành chiến thắng dài), một trong hai bản ballad trên 1969, mọi người đều biết rằng đây không phải là nơi kiểm tra chi phí cô lập của chủ nghĩa bản ngã cứng rắn.Được xây dựng trên các hợp âm guitar acoustic cực kỳ mạnh mẽ và một giọng hát hài hòa tuyệt đẹp của Young và Robin Lane, trò chơi Round Round & Round cho thấy những thất bại lặp đi lặp lại để nhận ra và thể hiện một nỗi đau của một người đã dệt một bức tường để đưa chúng tôi vào trong sự đồng hành của người bạn.Trong câu thơ cuối cùng, những gợi ý trẻ về một giải pháp: Bạn và bạn thấy người bạn thân nhất của bạn/nhìn qua cuối cùng/Và bạn quay lại để xem tại sao/và anh ấy nhìn vào mắt bạn và anh ấy khóc.Cho dù bạn có phải đối mặt với nỗi đau của mình hay không, bạn sẽ trải qua đau buồn, nhưng khi đối mặt với chính mình, bạn có thể đồng cảm và kết nối với nỗi đau của người khác hơn là đau khổ trong sự cô độc.Hàng

21. “Borrowed Tune”

If Young’s famous mid-’70s “ditch trilogy” was a literal ditch, “Borrowed Tune” would be its very lowest point. Hunched alone over a piano, his voice sleepy and threadbare, and his “head in the clouds,” Young sounds so drunk and worn out that he’s not even able to conjure up an original melody to get his thoughts out (by his own admission, he’s singing a tune lifted from the Rolling Stones’s “Lady Jane”). The level of intimacy Young allows in such a dark moment is as uncomfortable as it is spellbinding. Winograd

20. “See the Sky About to Rain”

After the joyful defiance of opener “Walk On,” “See the Sky About to Rain” gracefully transitions 1974’s On the Beach into the somber mood that will define the remainder of the album. But while most of the songs express bitter anger at specific targets alongside regret, sadness, and longing, here Young is content to explore a single yet deeply felt melancholy caused by simply being human and therefore vulnerable to suffering. Anchored by a delicate Wurlitzer electric piano line into which Ben Keith’s pedal steel guitar subtly blends, Young knows well enough to employ a muted lyrical palette to complement the music: landscape portraiture in the chorus (“See the sky about to rain/Broken clouds and rain/Locomotive, pull the train”) and pensive existentialism in the verses (“Some are bound for happiness/Some are bound to glory/Some are bound to live with less/Who can tell your story?”). Rowin

19. “Down by the River”

Original Crazy Horse guitarist Danny Whitten’s death in 1972 left “so much left undone,” as Young would later put it. The shaggy dual-axe synergy they achieved on Everybody Knows This Is Nowhere’s guitar epics was titanic, visceral, uncanny, and it’s a tragedy that Whitten and Young never had the chance to replicate it. Fortunately, they weren’t shy about keeping the tape rolling while they had the chance, resulting in this nine-plus-minute tour de force—one of rock’s most famous murder ballads. Young deservedly gets plenty of glory for his violent, jagged solos, but Whitten carefully threads his own licks under and around the frayed edges of the former’s notes like a master weaver, providing the steady bedrock needed to make us wish those incendiary, scabrous solos would never end. Winograd

18. “Thrasher”

Young’s best ballads express an utterly unique sadness: wise, compassionate, fortified, and yet also forever yearning, humbled by the vastness of an incomprehensible universe and restlessly searching for moments of friendship and grace that make that universe just a little less lonely. Nowhere is this sadness better communicated than in 1979’s “Thrasher.” Recorded live in concert for Rust Never Sleeps, the song contains not only Young’s gorgeous 12-string guitar work and a melody so immediately spine-tingling that it feels like you’ve known it your entire life, but also a grand lyrical tapestry that connects everything from rural agriculture to autobiographical artistic and geographical journeys to “libraries and museums, galaxies and stars.” While lamenting the hubris of man’s grasp at ever more money, technology, and civilized comfort, the majestic power and meaning of “Thrasher” cannot be so simply reduced. It is, instead, ineffably transporting as only the greatest of songs are, bringing the listener to a place “Where the eagle glides ascending/There’s an ancient river bending/Down the timeless gorge of changes/Where sleeplessness awaits.” Rowin

17. “Only Love Can Break Your Heart”

Young’s first Top 40 hit as a solo artist, “Only Love Can Break Your Heart” feels like a Crosby Stills Nash & Young song in all but name: Its lyrics were allegedly inspired by the breakup of Graham Nash and Joni Mitchell, and Stephen Stills’s harmonies are audible in the mix. But the creakiness of Young’s vocals and the plodding beat by Crazy Horse drummer Ralph Molina give the song a raw vulnerability that transcends its slick L.A. soft-rock veneer. Like all the best of Young’s middle-of-the-road material, its simplicity makes it feel both deeply personal and universal—which may be why it’s been covered by artists as diverse as Jackie DeShannon, Saint Etienne, and Florence and the Machine. Zachary Hoskins

16. “Cowgirl in the Sand”

The monumental finale of the monumental Everybody Knows This Is Nowhere, “Cowgirl in the Sand” is Young and Crazy Horse’s finest achievement in preternatural electric rock chemistry. Introduced with a half-minute melancholic guitar duet that sounds like the theme to a gloomy, epic western, the song proceeds over the next nine-and-a-half minutes to cycle through extended passages of glorious guitar shredding, wistful verses concerning ephemeral youth and creativity, and choruses that simultaneously exult and question Young’s adoration for the titular heroine and all of womankind. Perhaps. The lyrics are stark enough to offer a limited set of characters and themes, yet oblique enough for listeners to imagine in them endless possible meanings and evocations, as if Young was laying down his rough mesmerism in order to entice us into the same state of feverish delirium he claims inspired this visionary masterpiece. Rowin

15. “Fuckin’ Up”

There’s always been something crass about Young’s work with Crazy Horse: the unapologetically sloppy guitar playing, the off-key vocals, the ambling grooves. At their best, the band’s righteous raggedness can make the trappings of many of their classic rock contemporaries—instrumental virtuosity, slick production, traditional song structure—sound like pointless niceties, or a neutered network-censored version of an R-rated sex comedy. “Fuckin’ Up” turns that subtext into text. But its eminently relatable hook line—“Why do I keep fuckin’ up?”—would be mere novelty if it didn’t come paired with such a powerhouse hard-rock riff. Even though it was released over 20 years into the band’s career, “Fuckin’ Up” instantly became—and remains—one of Crazy Horse’s signature performances. Winograd

14. “Rockin’ in the Free World”

By 1989, Young had written an incredible range of songs but never a true raise-your-beer arena-rock anthem like the electric version of “Rockin’ in the Free World.” The concept seemed somewhat beneath him, or at least not of interest to an odd, gawky Canadian folkie. But the thunderously chugging song shows that Young’s range knows few bounds, and among arena-rock anthems, this one’s hard to beat, defiantly raging as it does against the Ayatollah, drug addiction, environmental decay, and other forces of Reagan- and Bush-era oppression. Young embraced the meathead aesthetic of this style of song: Before performing the song on SNL that year, backed by Charlie Drayton, Steve Jordan, and Frank Sampedro, he pumped himself up by lifting weights, resulting in one of the most intense and celebrated performances in the show’s history. Winograd

13. “Revolution Blues”

Like many of his peers in the late-’60s L.A. music scene, Young had a run-in with Charlie Manson; their meeting, in Topanga Canyon in 1968, left Young sufficiently impressed to gift the wild-eyed aspiring singer-songwriter with a motorcycle. After the Tate-LaBianca murders the following summer, others in Young’s position would understandably recoil from their time in Manson’s orbit. Young, however, took the opportunity to gaze into the abyss. Sung from the perspective of a Manson Family-like sect lurking “in a trailer at the edge of town,” “Revolution Blues” may be Young’s darkest song; certainly it spooked David Crosby, who balked at the sheer malignance of lines like, “I hear that Laurel Canyon is full of famous stars/But I hate them worse than lepers and I’ll kill them in their cars.” But it’s a perfect match for the mood of On the Beach, Young’s surreal depiction of post-’60s malaise. Hoskins

12. “Lookout Joe”

Young recorded “Lookout Joe” in late 1972 and debuted it on his 1973 stadium tour, where he dedicated it to the soldiers returning from Vietnam—a generation of Rip Van Winkles waking up in an America they no longer recognized. When the studio recording finally emerged on 1975’s Tonight’s the Night, its polished backing by Nashville’s the Stray Gators stood out against the rest of the album’s rickety, booze-soaked performances, but its debauched themes fit right in. Young’s eponymous soldier has come “home” to a Lou Reedian urban milieu of “hip drag queens” and junkies with Cadillac-sized holes in their arms. But where Reed would align himself with this motley crew, Young’s stance is harder to read: Is the apparent conservatism of the song’s “Old times are good times” refrain genuine or ironic? Given Young’s shattered mental state at the time, one suspects he may not have known himself. Hoskins

11. “Pocahontas”

A sort of spiritual sequel to 1970’s similarly stripped-down “After the Gold Rush,” “Pocahontas” once again finds Young phasing through time and space, surveying mankind’s destruction of something sacred (Native American culture, in this case). It’s one of his acoustic masterpieces, its forward propulsion and intensity matching anything on the electric side of Rust Never Sleeps. By the song’s end, Young places himself around a campfire with two characters famously linked to the Native American experience: “Pocahontas, Marlon Brando, and me” sounds alternately like the beginning of a guy-walks-into-a-bar joke or an enlightened dispatch from the afterlife. It’s silly, strange, and profound. Winograd

10. “Tonight’s the Night”

The title track to Young’s rawest album begins with the tinkling of a piano, as if to suggest the fragility of existence, before Young and Crazy Horse launch into an anthemic blues track that repeatedly switches from death-defying celebratory exclamations to death-anguished cries of despair. Like the album as a whole, “Tonight’s the Night” is nakedly emotional without descending into navel-gazing self-pity, and largely because the song’s subject—longtime friend/roadie Bruce Berry, who passed away only a few months prior to recording—remains front and center throughout lyrics that refuse flowery language in favor of proletarian straight talk: “Bruce Berry was a working man/He used to load that Econoline van.” By the time Young describes Berry’s demise (“‘Cause, people, let me tell you/It sent a chill up and down my spine/When I picked up the telephone/And heard that he’d died/Out on the mainline!”) the stark portraiture makes way for a disbelieving howl of rage too inconsolable to bear. Rowin

9. “For the Turnstiles”

A gnomic indictment of the business of fame (“Singing songs for pimps with tailors/Who charge ten dollars at the door”), what sets “For the Turnstiles” apart from Young’s many other explorations of this theme are his stark clawhammer banjo and strangled harmonies with dobro player Ben Keith, both of which sound like they’ve been beamed in from Greil Marcus’s “old, weird America.” And though it sounds like nothing else on On the Beach —and very little else in the rest of Young’s catalog—“For the Turnstiles” succinctly encapsulates the mood of the album with its terse, oddly uplifting chorus: “Though your confidence may be shattered/It doesn’t matter.” Hoskins

8. “Cortez the Killer”

On paper, “Cortez the Killer” shouldn’t work. Based on a single four-chord pattern that never changes over the course of seven-plus minutes, and offering lyrics that rightly demonize Hernan Cortez but also romanticize Montezuma to the point of defending human sacrifice, the penultimate track to 1975’s Zuma is nonetheless one of the most hypnotic and haunting songs in Young’s vast catalog. Featuring Young’s iconic opening guitar solo, which builds in intensity without ever increasing in languid volume or speed, “Cortez the Killer” also pulls off a miraculous last-act link between the extinction of an entire civilization and a long-dead romance (“And I know she’s living there/And she loves me to this day/I still can’t remember when/Or how I lost my way”) that evokes the irredeemable tragedy of both. Rowin

7. “Ambulance Blues”

Though “Ambulance Blues” is clearly indebted to Bob Dylan’s acoustic epics, as well as Bert Jansch’s “Needle of Death,” no one but Shakey could have written a song as messy yet emotionally devastating. Using a disarming lower register that sounds more like his speaking voice than the birdlike caw that defines his singing, Young spends nine minutes on a digressive rhapsody about his life and career, starting “Back in the old folkie days” in Toronto and ending with the thought that his then-current endeavors amounted to “pissing in the wind” (an alleged quote of his manager, Elliot Roberts). The inscrutably specific references that fill the points in between make it so that, as Young himself admits, “it’s hard to say the meaning of this song.” But the deep, personal place it came from is unmistakable. Stark, rambling, and quietly beautiful, “Ambulance Blues” is both one of the bleakest and most life-affirming songs of Young’s career. Winograd

6. “Everybody Knows This Is Nowhere”

Crazy Horse wasn’t known for brevity. But in under two-and-a-half minutes, they bang out a thorough distillation of the back-to-the-land movement and concurrent country-rock boom of the late ’60s—as well as provide definitive evidence that, despite their rough edges, the band could nail some tight harmonies when they wanted to. “Everybody Knows This Is Nowhere” also heralded a new era in Young’s career, and not just because it marked the beginning of his work with Crazy Horse. As the first single from the 1969 album of the same name, it put to rest the notion that Young’s primary songwriting mode was weird, dreamy, orchestral folk, as established through his work with Buffalo Springfield and his first solo album. No, this was a happy-go-lucky shit-kicker, churning out hooks as catchy as any Beatles song and twangy as any redneck band’s best work. Young has never stopped mining that Americana vein, but he’s never quite topped this song as far as that particular style goes. It’s arguable that no one else has either. Winograd

5. “Albuquerque”

If the majority of Tonight’s the Night sounds like the result of a drug-sodden, despondent Saturday night, then “Albuquerque” is the bleary-eyed Sunday morning after: a melancholy snapshot of Young on the road, looking for “fried eggs,” “country ham,” and a place “where they don’t care who I am.” In another context, perhaps, the song could be seen as slight, but on Tonight’s the Night it’s a welcome respite, with Ben Keith’s pedal steel and Nils Lofgren’s elegiac piano offering aching beauty amid so much unvarnished ugliness. The chorus, too, demonstrates that even an album with such a bleak reputation can have its moments of wry humor, as Young, Lofgren, Keith, and Ralph Molina stretch the name of New Mexico’s most populous city into a wistful sing-along. Hoskins

4. “Powderfinger”

Originally recorded as a solo acoustic track for 1975’s Hitchhiker, “Powderfinger” is a folk song at heart: the tragic first-person narration of a 22-year-old frontiersman who dies in a suicidal attempt to defend his home from an attacking gunboat. The lyrics are novelistic in their level of rich narrative detail; even a passing line like “Big John’s been drinking since the river took Emmy Lou” seems to beg for a separate song of its own. But while “Powderfinger” is impressive in any form, it’s the live version with Crazy Horse from 1979’s Rust Never Sleeps that has rightfully earned its place in the classic rock canon, with a twin-guitar line by Young and Frank “Poncho” Sampredo that sends the end of every verse rocketing into the stratosphere. Hoskins

3. “Mắt đôi mắt”

Được giải trình tự sau khi Look Lookout Joe, vào tối nay, The Night, Merd Eyes Eyes, chiếm một vũ trụ tương tự của thập niên 70.Tuy nhiên, ở đây, Young đã chọn rất nhiều của mình với những kẻ sai lầm: những người, giống như bài hát của nhân vật chính xấu số, đã cố gắng làm hết sức mình nhưng không thể.Buổi biểu diễn của ban nhạc Young and Backing The Santa Monica Flyers là một cách thích hợp, sự xáo trộn từ sự xây dựng chậm chạp của những câu thơ cho lời cầu xin chính đáng để mở ra đôi mắt mệt mỏi.Nhưng khoảnh khắc ảnh hưởng nhất của nó đến khi trẻ nhận vai trò của một người nghe tin đồn, tò mò cho người kể chuyện nói với họ nhiều hơn về anh chàng đã bắn bốn người đàn ông trong một thỏa thuận cocaineCó phải anh ta chỉ là một kẻ thua cuộc?Anh ấy là một người bạn của bạn.Ghi chú tự nhận mình trong giọng nói của anh ta cắt qua chủ đề bẩn thỉu, phơi bày nhân loại bên dưới.Hoskins

2. "Sau khi vàng vội vàng"

Một phần luận điểm sinh thái, một phần truyện ngắn khoa học viễn tưởng, sau khi Gold Rush, có lẽ là bài hát ảo giác, mắt nhiều nhất của trẻ.Nhưng trong thời trang biểu tượng đặc trưng, nó không chứa những cái bẫy nào liên quan đến psychedelia tại thời điểm phát hành vào năm 1970. Nó chỉ trẻ một mình ở piano, sự cô độc của anh ta chỉ bị phá vỡ bởi một trận solo tiếng Pháp ám ảnh của Pháp.Anh ta chỉ cần những lời nói và tenor kỳ lạ, kỳ lạ để tạo ra một mô tả lạc lõng về mẹ mẹ thiên nhiên trên đường chạy trong suốt các thời đại.Sự sắp xếp có thể là khắc nghiệt, và lời bài hát bực tức, nhưng một giai điệu rất thuần khiết và thiên đường là không thể phủ nhận.Winograd

1. "Cô gái quế"

Girl Cinnamon Girl, là người giới thiệu thế giới về một trong những ban nhạc gara vĩ đại mọi thời đại: Bộ ba Scrappy ban đầu được gọi là Rockets và Sạc bởi Young As Crazy Horse.Trong bộ phim The Horse, người trẻ tuổi đã tìm thấy các cộng tác viên, người đã chia sẻ mối quan hệ nguyên thủy của mình (một cách khét tiếng, cô gái độc tấu guitar trên đường Cinnamon Girl không chỉ là một ghi chú d lặp đi lặp lại, một bản riposte proto-punk rực rỡ đến cuối thập niên 60 Muso Super-nhóm lý tưởng).Nhưng họ cũng không nghi ngờ gì về âm thanh của anh ấy, đặc biệt là Danny Whitten, người có giọng hát hài hòa có hồn thực sự nổi bật hơn trong bài hát Mix so với Young Young.Nếu có vẻ lạ khi một màn trình diễn nhóm không đủ tiêu chuẩn như vậy sẽ đứng đầu danh sách các bài hát hay nhất của Neil Young, thì nó chỉ nói lên mối quan hệ cộng sinh của anh ấy với ban nhạc.Nó là một minh chứng cho cả con ngựa trẻ và điên mà cô gái quế, người Viking vẫn còn quan trọng hơn 50 năm sau khi ghi âm.Hoskins

Bài hát nổi tiếng nhất của Neil Youngs là gì?

9 hit lớn nhất của Neil Young..
Cấm xuống bên dòng sông Neilyoungchannel.....
Mùi Ohio, Neilyoungchannel.....
Powderfinger, Neilyoungchannel.....
Tôi của tôi, tôi, hey hey ”Neil Young - Chủ đề.....
Kim và thiệt hại đã gây ra Neilyoungchannel.....
Giống như một cơn bão, Neil Neil Young - chủ đề.....
Trái tim của vàng Neil Neil Young - Chủ đề.....
Người đàn ông già Neil Neil Young - Chủ đề ..

Bài hát yêu thích của Neil Youngs là gì?

Bài hát yêu thích của Neil Young.

Neil Young Top Songs là ai?

Những bài hát trẻ hay nhất của Neil..
Tái phát |1969. Cowgirl trên cát ..
Tái phát |1969. Cô gái quế.....
Tái phát |1969. Xuống dưới dòng sông.....
Tái phát |1969. Chuyến đi cuối cùng đến Tulsa.....
Tái phát |1969. Người phụ nữ cười già.....
ATCO |1968. Tôi là một đứa trẻ.....
ATCO |1968. Trên đường về nhà.....
ATCO |1966. Bay trên mặt đất là sai.....

Tại sao Neil Young bị hủy bỏ khỏi Spotify?

Spotify đang loại bỏ các bài hát của Neil Young sau khi anh ta phàn nàn về 'thông tin sai lệch', ca sĩ quyết định rời khỏi dịch vụ phát trực tuyến vì nó cung cấp một nền tảng cho Joe Rogan, người mà các nhà khoa học đã cáo buộc thúc đẩy sự giả dối về vắc -xin coronavirus.After He Complains of 'Misinformation' The singer decided to leave the streaming service because it gives a platform to Joe Rogan, whom scientists have accused of promoting falsehoods about coronavirus vaccines.