Phim tổng tài anh nhận nhầm người rồi
Bách Tuyết quyết định chắc chắn, cân nhắc cho tiền đồ của con trai mình, lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu. Hai mẹ con mang theo quà tặng phong phú đến nhà họ Thời. Sau khi vào cửa, Bách Tuyết xưng hô bà thông gia với Giang Nhã Đan, thân mật ghê gớm, sau đó luôn miệng tán thưởng Thời Vũ Kha, khen lên trời xuống đất, còn liên tục tán thưởng nhà họ Thời biết nuôi dạy, nuôi ra hai đứa con gái đứa nào tốt hơn đứa khác. Advertisement Thời Vũ Kha cũng không nói những chuyện đã xảy ra trong biệt thự cho bố mẹ, nhất là bố, nếu biết cô ta bị mẹ chồng đuổi ra, chị sợ sẽ lại so sánh cô ta với THời Du Huyên. Cô ta đương nhiên sẽ không thật sự về lấy giấy hôn thú để ly hôn, chỉ là về nhà mẹ đẻ để tránh đầu sóng ngọn gió thôi. Thấy mẹ chồng tìm đến nhà mẹ đẻ, Thời Vũ Kha ban đầu có giật mình, về sau thấy thái độ của mẹ chồng mới yên tâm. Dựa theo nguyên tắc không ai đánh người chạy lại, Thời Vũ Thành cũng vẫn dùng lễ nghi đầy đủ để tiếp khách, Giang Nhã Đan và Bách Tuyết trò chuyện vui vẻ, đầu tiên là khen ngợi con của đối phương, sau đó lại tự nhiên nói đến việc hôn lễ! Giấy hôn thú đã nhận rồi, hai người về mặt pháp luật đã là vợ chồng hợp pháp, không có hôn lễ thì không được. Bách Tuyết muốn bao xuống cả khách sạn Vương Tử trong ba ngày, sắp xếp ba ngày tiệc tùng. Advertisement Ngày đầu tiên tính là đính hôn. Ngày thứ hai là ngày kết hôn chính thức. Ngày thứ ba là tiệc ngày tân nương lại mặt. Thế này thì cũng tính là suy nghĩ không giống người bình thường, Bách Tuyết không chỉ nhắc đến chuyện tất cả mọi phí tổn tính cho nhà họ Thịnh, còn chủ động nói đến chuyện muốn đưa sính lễ phong phú nhà Thời Vũ Kha. Sính lễ cứ dựa theo tiêu chuẩn lúc trước mà ông cụ cho Thời Du Huyên. Giang Nhã Đan mừng rỡ không ngậm miệng được, đồng ý liên tục, Thời Vũ Thành lại cảnh giác khi bà ta ba câu không rời Thời Du Huyên. …… Thời Du Huyên nhận được điện thoại của bố, trong lòng rất cảm động. Quả nhiên đã bị cô đoán được, sau khi thân phận bị lộ ra, chuyện phiền phức không ngừng đến, còn chưa làm gì, Thời Vũ Kha đã bắt đầu lợi dụng cô để mưu lợi cho mình. Thịnh Hàn Ngọc đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng chính là cô gái nhỏ ôm búp bê gấu chó ngồi bên cửa sổ, cau mày. “Làm sao thế?” Dọa cô nhảy dựng. Người đàn ông này xưa nay vào phòng không bao giờ gõ cửa, luôn xuất quỷ nhập thần. “Không có gì.” Cô không muốn nói. Thịnh Hàn Ngọc cũng không quan tâm, nói: “Thay quần áo đi.” “Làm gì?” Thời Du Huyên mở mắt ra, liếc nhìn anh cảnh giác, từ sau khi cô khôi phục thân phận, Thịnh Hàn Ngọc không cho cô ra ngoài nữa, xa nhất ngoại trừ đi bệnh viện thăm bố cô thì là đi dạo bên hồ. Bây giờ lại đột nhiên bảo cô đi thay quần áo, cũng không biết muốn giở trò quỷ gì. “Ra ngoài ăn cơm xem phim, đi không?” “Đi!” Thời Du Huyên trong nháy mắt mở to mắt, vui mừng nhảy dựng lên, lập tức ném Tử Tử lên giường. Cô nhảy nhót đến trước tủ quần áo chọn quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ mi đỏ và quần jean không đáng chú ý từ trong một đống đồ hiệu… Xoay người trông thấy Thịnh hàn Ngọc còn đang đứng đó. Sau đó đẩy anh ra ngoài: “Anh đi ra ngoài, tôi phải thay quần áo.”
Hẳn là không có cô gái nào không thích đi dạo phố, nhưng khi đi từ rạp chiếu phim ra, anh đã đổi ý. Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy sân chơi hẳn là càng hấp dẫn Thời Du Huyên hơn là dạo phố, quả nhiên cô hưng phấn đến mức suýt hét lên! “Phía trước kia là đu quay sao? Khi còn bé tôi có chơi qua, nhưng mà đã rất nhiều năm rồi không đến…” Advertisement “Tôi đi mua vé.” Thịnh Hàn Ngọc đi mua vé, hai người ngồi đu quay, xe cáp treo, thuyền hải tặc… Còn cả vòng quay ngựa gỗ. Chỉ là sân chơi bình thường thôi, Thời Du Huyên lại vui mừng như một đứa trẻ, nhảy nhảy nhót nhót, cười từ đầu đến cuối. Thịnh Hàn Ngọc bị cô lây nhiễm, trên mặt cũng không tự chủ mà tràn ra nụ cười, bị Thời Du Huyên nhìn thấy, cô rất kinh ngạc: “Trời ạ, anh cười à? Này, Thịnh Hàn Ngọc, tôi phát hiện anh cười lên rất đẹp, không hề thua kém gì Giản Nghi Ninh.” Advertisement So sánh anh với Giản Nghi Ninh? Nụ cười khó khăn lắm mới xuất hiện lại lập tức biến mất không thấy gì nữa. Hai người ra khỏi sân chơi, lại đi dạo mấy vòng bên phố ăn vặt, gì mà đậu hũ thối chiên, thịt dê xiên nướng, bao tử bò nhúng, cá viên luộc… Một con phố ăn vặt dài từ đầu này đến đầu kia, thế nhưng chỉ có mình cô ăn, Thịnh Hàn Ngọc căn bản không động vào những thứ này. Anh chưa từng nếm thử món ven đường, luôn cảm thấy không sạch sẽ. Nhưng chẳng bao lâu sau lại bắt đầu tự vả. Lúc hai người về đến nhà, Thời Du Huyên vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi trông thấy Thời Vũ Kha ngồi ở phòng khách, nụ cười của cô biến mất không còn thấy đâu: “Cô lại đến làm gì? Không phải đã nói cô không có việc gì thì đừng đến tìm tôi à?” Thời Vũ Kha căn bản không để ý, cầm lấy hai phần thiệp mời đưa sang: “Em gái, ngày mai chị đính hôn, em nhất định phải nhớ đến đấy.” “Đính hôn?” Thời Du Huyên cảm thấy buồn: “Cô cũng đã lĩnh giấy hôn thú còn đính hôn gì nữa? Trực tiếp xử li hôn lễ không được à.” Thời Vũ Kha nói: “Đính hôn và hôn lễ đều phải làm, không thể thiếu thứ nào, ngày mai là nghi thức đính hôn, ngày mốt là hôn lễ chính thức, ba ngày sau lại mặt đều mời tiệc ở khách sạn Vương Tử, hai người đều phải đi.” Thời Vũ Kha nói xong còn cười cười với Thịnh Hàn Ngọc, có cảm giác như một nụ cười xóa bỏ hết thù oán, sau đó cũng không đợi hai người nói rõ có đi hay không, đã trực tiếp rời đi. “Tôi không đi.” Thịnh Hàn Ngọc quay người lên lầu. Thời Vũ Kha gả cho Thịnh Hàn Ngọc, hai người này anh đều rất hét. Mặc dù hai người họ kết hôn cũng coi như là vì dân trừ hài, nhưng hôn lễ thì Thịnh Hàn Ngọc sẽ không tham gia, giữa anh và Thịnh Dự Khải còn rất nhiều món nợ chưa tính, cũng không có khả năng chỉ dùng một nụ cười mà xóa bỏ hết thù hận. Không phái người đi quấy rối cũng đã không tệ rồi, còn đi tham gia hôn lễ của anh ta? Cho anh ta mặt mũi à. “Này, anh chờ tôi một chút, tôi cũng không muốn đi, nhưng nếu bố tôi gọi điện cho tôi thì phải làm sao bây giờ…” Thời Du Huyên đuổi theo. Cô hiểu rất rõ Thời Vũ Kha, hôm nay muộn như thế đến đưa thiệp mời tuyệt đối là cố ý. Thời Du Huyên dám cá sáng sớm mai cô ta sẽ cho người đến đón mình, nếu như từ chối thì có thể lập tức mời bố ra.
|