Ôm tôi nhé cô gái nhỏ Chương 51

Các bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ – Chương 533 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 546

Năm đó, sau khi sinh ra một cái thai chết, cô vẫn không thể tỉnh táo lại được, phải đi khám bác sĩ tâm lý trong thời gian rất dài. Cũng vì điều này nên hai người mới quan hệ mật thiết, sau này trở thành bạn bè thân thiết với nhau.

“Vậy là tốt rồi.” Diệp Tấn thả lỏng chân mày, gật đầu nói: “Biết cậu về nước, tớ sợ cậu thấy cảnh xưa lại buồn nên còn lo lắng cho tình trạng của cậu. Bây giờ xem ra trạng thái của cậu rất tốt.”

Lam Ngọc Anh nở nụ cười khiến anh đỡ lo lắng hơn nhiều.

Lúc nhân viên phục vụ cầm thực đơn đến bàn họ, điện thoại của Lam Ngọc Anh lại reo lên. Cô lấy điện thoại ra thì thấy cái tên “Hoàng Trường Minh” xuất hiện trên màn hình di động.

Ngón tay cô co giật, lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn không nghe máy.

Diệp Tấn vẫn mỉm cười như trước. Anh vẫn rất lịch thiệp, chưa bao giờ chủ động hỏi thăm chuyện gì khác, chỉ cúi đầu xem thực đơn.

Lam Ngọc Anh tắt âm điện thoại, mãi đến khi màn hình đã tối, cô đang định bỏ điện thoại vào túi xách thì nó lại sáng lên, chẳng qua lần này không phải là Hoàng Trường Minh gọi mà là Hoàng Thanh Thảo. Cô nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn nghe máy: “A lô, cô ạ.

“Cải Trắng, cháu đang ở nhà hả? Cô qua đó tìm cháu nhé?” Giọng nói hào hứng của Hoàng Thanh Thảo vang lên.

“Không ạ, cháu đang ở bên ngoài. Lam Ngọc Anh trả lời.

“Thật trùng hợp, cháu có muốn ăn cơm với cô không?” Hoàng Thanh Thảo hỏi tiếp.

“Không được đâu ạ.” Lam Ngọc Anh nhìn người đối diện, giải thích: “Cháu có hẹn với bạn bè, bây giờ bạn châu đang ăn cơm rồi “Cháu ăn ở đâu?” Hoàng Thanh Thảo thuận miệng hỏi. Lam Ngọc Anh thành thật đáp: “Ở đối diện quán cơm tây mà lần trước chúng ta ăn..

Nghe vậy, Hoàng Thanh Thảo không hỏi thêm gì nữa: “Cô biết rồi, cháu ăn đi!” Đến khi Lam Ngọc Anh cúp điện thoại, Diệp Tấn mới cười nói: “Tớ mới gọi hai món đặc sắc nhất trong nhà hàng này. Trước kia cậu từng sống ở đây nhiều năm, cậu phải đề cử cho tớ mới được!”

“Ừ, để tớ xem thử.” Lam Ngọc Anh gật đầu rồi cầm thực đơn, cũng gọi thêm hai món.

Cô khép thực đơn, Diệp Tấn rót một ly nước trà cho cô. Khác với vẻ nghiêm túc vừa rồi, lúc này anh cười trêu cô: “Tớ thường xuyên nghe cậu nhắc đến Sài Gòn, lúc nào cũng lải nhải đồ ăn quê nhà ngon biết mấy. Bữa cơm hôm nay cậu nhất định phải khao tớ đấy nhé!”

“Không thành vấn đề!” Lam Ngọc Anh bật cười.

“Sao cậu vẫn luôn nhìn tớ?” Thấy cô nhìn mình, Diệp Tấn hỏi.

Lam Ngọc Anh giải thích: “Tớ cũng có một người bạn là bác sĩ ở trong nước, hình như các cậu đều giống nhau thì phải, lúc khoác áo blouse trắng hoặc là lúc nói về bệnh tình thì cứ như biến thành một người hoàn toàn khác ấy, như thể có quầng sáng trên người.”

“Thế cậu thích con người nào của tớ?” Diệp Tấn làm như lơ đễnh hỏi.

“Ai cũng được mà.” Lam Ngọc Anh nhún vai. Diệp Tấn lại bật cười, ý cười in sâu trong đôi mắt đẳng sau thấu kính.

Hai người đều không uống rượu nên tốc độ ăn cơm rất nhanh, Diệp Tấn đề nghị cô dẫn mình đi dạo quanh bờ sông một lát, thế nên hai người không tiếp tục lãng phí thời gian mà đồng loạt đứng dậy.

Đến chỗ quầy thu ngân, Lam Ngọc Anh đang định trả tiền thì lại bị ngăn cản: “Không phải đã nói là tớ mời cậu sao.

“Để phụ nữ trả tiền không phải là hành động của một quý ông. Diệp Tấn kiên trì nói.

Lam Ngọc Anh đành phải bất đắc dĩ nghe theo lời anh.

“Cải Trắng!” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ đẳng sau.

Lam Ngọc Anh quay đầu lại thì thấy Hoàng Thanh Thảo cầm túi xách thướt tha bước đến: “Cô giới thiệu hai khách hàng nước ngoài cho Trường Minh, vừa kết thúc cuộc họp đến đây ăn cơm, không ngờ cháu cũng ở đây, thật trùng hợp!”

Bạn đang đọc truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ lam ngọc anh full miễn phí được cập nhật  tại yeungontinh.com. Hãy để lại bình luận và nhấn theo dõi để cập nhật các chương mới nhất của truyện Ôm tôi nhé cô gái nhỏ lam ngọc anh này nhé.

Lam Ngọc Anh mở choàng mắt. Cơn đau lạ âm ỉ trên người làm cô sững sờ nhận thấy mọi thứ không cần là mơ! Cô vừa mới phía trên một cái giường đẹp mắt đẽ trong một căn phòng tiếp đón quan tương đốich sạn. Ánh sớm mai hấp thụ vào mờ ảo trên tấm ga trải giường. Trên mặt đất vương vãi đủ loại thời trang từ trong ra phía bên ngoài của cô.

Đêm qua cô vừa mới sự thật bị làm chuyện đó! Đêm nay, Lý Lan Hoa có ca trực thế là hai người ngồi cùng nhau bong khỏi phòng bệnh. Bọn bọn họ đi công viên đằng sau dãy phòng bệnh. Bấy giờ, không khí yên tĩnh, có ít bệnh nhân đi lại vào ngay lúc này. Tìm cái ghế băng, hai con bạn ngồi xuống, tựa sống cho lưng vào thành ghế rồi nhìn những tại sao trên bầu trời đêm Trương Tiểu Du hỏi: “Ngày mai chú Lý xuất viện hả?” “Ừm” Lý Lan Hoa gật đầu.

Trương Tiểu Du nghe xong bèn cười: “Lan Hoa à, hiên giờ cậu hoàn toàn có thể an tâm được rồi nhé!” Đôi mắt của Lý Lan Hoa khẽ hoạt động, nhìn về phía cô: “Cậu biết không Cá Nhỏ, cho đến ngày hôm nay khi thầy thuốc chính nói đã không thể có khả năng phụ sau cuộc giải phẫu và bố hoàn toàn có thể xuất viện thì sự lo ngại của tôi mới mất tích. Bố mẹ vừa mới lớn tuổi, khi già đi, thân thể dễ sang chhình ảnh đủ thứ bệnh lớn nhỏ.

Mặc dù tớ là thầy thuốc, thường xuyên bắt gặp sinh ly tử biệt cũng nhưng khi nó mở cửa với những người thân yêu của tôi thì tớ vân Cảm Xúc kinh hoảng, sợ hãi” Nói đến chữ đến cuối, giọng nói của cô ấy đưa đi chút run rẩy. Trương Tiểu Du cũng trở nên xúc động theo, cô biết cảm mếm mà Lý Lan Hoa để dành cho cha mẹ của tôi, thật ra cho dù con cái gặp đủ mọi chuyện, tuy nhiên, từ sâu trong tâm đã e dè điều này. Đổi lại là cô, nếu dì nhỏ thường xuyên chú nhỏ rất cần phải lên bàn giải phẫu thì chắc cô cũng trở nên lo chết mất. Cô nắm chặt tay đối phương: “Tớ hiểu mà. Cũng may ông trời có mắt, người lương thiện đã sống cho lâu” “Đúng vậy!” Lý Lan Hoa gật đầu. Hiếm lắm hai người mới có thời cơ nói chuyện với nhau cũng như thế này, cũng như quay trở về dĩ vãng nằm ở trong khu nhà ở nhỏ tâm tình cô gái. Trương Tiểu Du nghiêng đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp mắt của Lý Lan Hoa, chú ý nói: “Lan Hoa à, thật ra cậu nên nghĩ suy về chuyện cảm mếm của tôi.” “Chuyện cảm mếm sao..”

Lý Lan Hoa vô thức lặp lại Không biết có phải do câu nói này liên quan thường xuyên là không mà độ sáng trong ánh mắt của Lý Lan Hoa dần âm u, cô ấy cúi đầu, đút tay vào bên trong túi áo khoác bên ngoài trắng, lôi ra một điếu thuốc rồi lấy một cái bật lửa bé đẹp mắt từ túi bên kia. Lam Ngọc Anh ôm chặt đầu, vô vọng nhớ lại những gì vừa mới xảy ra vào tối bữa qua. Lúc đó cô vừa mới chạy bán thời hạn trong một quán rượu. Công việc hằng ngày của cô là bán rượu cho quan tương đốich. Một vị Khách hàng cũ manh tâm dụ cô uống rượu để tính tiền. Sau khi uống rượu, Lam Ngọc Anh nhận thấy trong số số những ly rượu hẳn đưa có chủ đề. Lúc này hăn nguồn gốc giở trò và cô hoảng hốt tìm cách thức bỏ trốn. Sau khi bong khỏi cầu thang máy, cô vội chạy vào trong số những phòng ở trống, rồi đến nơi đó thì trọn vẹn không còn nhớ thêm được gì nữa...

Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.


Page 2

Các bạn đang đọc truyện Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh – Chương 9 miễn phí tại yeungontinh.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện trên Facebook nhé để cập nhật truyện nhanh nhất!!

****************************

Chương 9

Thực sự là… lúc này Lam Ngọc Anh đang phải cúi người tại phân khoảng trống giữa bàn và ghế, nó thực sự rất chật hẹp!

Cô cẩn thận xếp các chai rượu theo thứ tự, và chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Khi vừa đặt cái khay xuống, cô bỗng nhìn thấy đôi mắt đẹp như hoa đào của người kia bỗng nhìn mình chằm chằm: “Đừng đi vội, tiệc rượu hãy còn chưa bắt đầu!”

Trần Phong Sinh đã nhận ra cô từ lâu, trong lòng thầm nghĩ cô đã đến thật đúng lúc! Chuyện này sẽ tiết kiệm cho anh ta rất nhiều thời gian.

Lam Ngọc Anh kéo lại cái khay, định nói với những người kia rằng việc tiếp rượu sẽ có đồng nghiệp khác của cô đến phụ trách, nhưng khóe mắt cô bỗng lóe lên một tia sáng, cô sững sờ và đứng bất động vài giây.

Người đàn ông kia đang rút ra một con dao nhỏ giữa những ngón tay dài và nắm chặt cán.

Hoàng Trường Minh đang dùng mũi dao để cạy mở một chai rượu.

Lam Ngọc Anh nhìn con dao trân trân: “Con dao này…”

Hoàng Trường Minh sử dụng các ngón tay rất thuần thục, trong mắt hiện lên ý cười nhạo: “Con dao này không tệ. Nó được sản xuất tại Thụy Sĩ lận. Cán và độ sắc bén của lưỡi dao đều rất xuất sắc.”

“Nó là của tôi!” Lam Ngọc Anh dĩ nhiên sẽ không bao giờ để vuột mất cơ hội lấy lại thứ thuộc về mình.

Hèn chỉ cô lại không thể tìm thấy nó ở bất kỳ đâu, hóa ra là hôm đó anh ta đã tiện tay giấu nó đi.

Hoàng Trường Minh chợt dừng tay và dúi con dao vào áo, anh không hề có ý trả lại cho cô.

Cuộc nói chuyện của hai người từ lâu đã khiến những người khác đang có mặt trong căn phòng chú ý, lúc này một người đàn ông đang ngà ngà say bỗng nở nụ cười: “Muốn đòi lại thì cởi quần áo ra đi!”

Lam Ngọc Anh sững người.

Tất cả những người xung quanh bắt đầu cười lớn, như thể Ngọc Anh chỉ là một món đồ chơi của những người giàu có, để cho họ mặc sức hành hạ.

“Nếu không chịu làm, các anh em ở đây sẽ lột sạch người cô rồi ném ra đường!”

Lam Ngọc Anh căm phẫn siết chặt hai tay, nghiến chặt hàm răng. Nhưng Hoàng Trường Minh vẫn nhìn cô với vẻ mặt lãnh đạm ngàn năm không thay đổi.

Anh ta đồng thời cũng đang tập trung nhìn cô, ánh đèn trong căn phòng rực rỡ và lòe loẹt, vẻ mặt lúc này của cô giống như lúc anh gặp ở nhà họ Lam, giống như đang đứng cô độc một mình trên vách núi, nhưng lại đầy vẻ cố chấp.

Nghĩ tới điều này, Hoàng Trường Minh bổng cảm thấy thật thú vị.

Nhìn đôi tay cô gái đang giữ chặt cúc quần áo, anh ta lạnh lùng nhướn mày: “Cô muốn đòi lại con dao cùn này để làm gì?”

“Không phải dao cùn!” Lam Ngọc Anh tự vặn lại trong lòng.

Nhưng làm sao những người như anh ta có thể hiểu được? Cô nghiến răng chịu đựng và cảm thấy thật nhục nhã trước ánh mắt của rất nhiêu người xung quanh đang chăm chú xem tiết mục này.

Trần Sơn cảm thấy chuyện này bắt đầu trở nên quá đáng, anh ta nhìn chằm chằm về phía Trường Minh, rồi bỗng lên tiếng: “Hay như vậy đi, cô hát một bài gì đó cho chúng tôi vui lên!”

Lam Ngọc Anh cảm thấy rất xấu hổ khi mình bị đem ra hành hạ như một thứ đồ chơi, nhưng dẫu sao, hát vẫn còn hơn là phải cởi quần áo!