Đóng vai vũ nương kể chuyện người con gái nam xương

Mời các em học trò lớp 9 tham khảo bài văn mẫu Nhập vai Vũ Nương kể chuyện người con gái Nam Xương Xuống đây. Bài văn mẫu này nhằm giúp độc giả thấy được cuộc đời bất công, kém may mắn của Vũ Nương trong xã hội phong kiến ​​xưa. Chúc may mắn với các nghiên cứu của bạn! Ngoài ra, để làm phong phú thêm vốn kiến ​​thức của mình, các em có thể tham khảo thêm các câu chuyện văn mẫu Nhập vai Trương Sinh kể chuyện Chuyện người con gái Nam Xương.

Đóng vai vũ nương kể chuyện người con gái nam xương

1. Khai mạc:

– Giới thiệu bản thân

– Tổng quan về trải nghiệm của bản thân

b. Nội dung bài đăng:

– Vì chồng đa nghi nên tôi luôn giữ lý lẽ để gia đình hòa thuận.

– Vì giặc ngoại xâm nên chồng tôi phải đi biên cương, khi đấy tôi ở nhà toan lo mọi việc.

– Khi chồng tôi về, anh đấy nghi ngại rằng tôi đã mất tĩnh tâm, ko nghe 1 lời nào trong miêu tả của tôi.

– Vì bị oan nên tôi đã nhảy xuống sông tự sát để chứng minh mình không có tội.

– May mắn thay, tôi được Linh Phi tạo điều kiện cho trú ẩn trong thủy cung.

– Tại đây, ta gặp Phan Lang – người cùng thị thành, nhờ chàng nhắn cho Trương Sinh nhờ chàng lập đàn tẩy oan.

– Khi Trương Sinh ngừng băng để xả stress vụ án, tôi cảm ơn rồi giã biệt chàng rồi xuống nước.

C. Hoàn thành:

– Suy nghĩ của em về Chuyện người con gái Nam Xương.

Chủ đề: Hãy nhập vai Vũ Nương, kể lại Chuyện người con gái Nam Xương dưới dạng bài văn ngắn.

Gợi ý Bài tập về nhà:

3.1. Mẫu số 1

Tôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương, mọi người nhà thương gọi tôi là Vũ Nương. Tôi xuất thân từ gia đình nghèo nàn, mà được ba má dạy bảo chăm chút nên người dân địa phương khen tôi tâm tính hiền từ, giỏi suy đoán nên có rất nhiều chàng trai trong vùng đeo đuổi. Trong số đấy có Trương Sinh, con nhà giàu, đã xin mẹ đem cho mình 1 trăm lạng vàng để cưới mình. Chính cuộc hôn nhân tan vỡ này đã khiến tôi gặp nhiều gian khổ. Ôi, thật là 1 kết cuộc đau buồn cho những người đàn bà trong số đông địch thủ này!

Khi đấy, tôi cũng biết chồng rất đa nghi hay ghen tuông tuông với vợ nên tôi đã phấn đấu cực kỳ để giữ cho sợi dây hôn nhân trong tầm kiểm soát, ko bao giờ cãi vã. Vợ chồng tôi sống yên ổn, sắp có đứa con đầu lòng, hạnh phúc biết bao mà cuộc sống chưa bao giờ trót lọt, thư thái như ở đời. Giặc Chiêm bất thần sang xâm lăng nước ta, chồng tôi ko biết chữ nên phải tòng quân trong đợt đầu, sự chia ly, mất mát thê thảm như những gì chiến tranh đem đến. Khi tôi chào tạm biệt, tôi đã có thể rót 1 chén rượu đầy để bộc bạch kì vọng rằng anh đấy sẽ trở về an toàn. Hiểu được những gian khổ nhưng 1 người con trai phải chịu đựng. Bộc bạch sự ân cần và mong mỏi của bạn.

Mối tình kéo dài cho tới lúc tôi sinh được thằng Dần cho tôi bớt nỗi độc thân nhớ chồng. Còn mẹ chồng thì nhớ con nhưng sinh bệnh, tôi có lòng khuyên ông cố ăn miếng cơm, miếng cháo để Trương Sinh về nhà, uống thuốc, lễ Phật. mẹ vợ còn sống. Vì mẹ tôi chưa sống trước lúc chết nên bà rất muốn đánh dấu những đức tính của tôi.

Sau 1 thời kì dài hy vọng và mong mỏi, thì Trường Sinh cũng đã quay về. Tôi rất vui và háo hức. Nhưng ngoài đời, ko người nào có thể đoán trước được cái kết. Khi trở về nhà, biết mẹ đã mất, cô bế con ra mộ mẹ. Khi trở về, anh ta giận dữ và mắng mỏ cô. Anh đấy cho rằng tôi đã phản bội anh đấy, ko giữ tình yêu của mình chung tình với anh đấy. Tôi đã bị sốc. Nước mắt trào ra. Tôi vừa khóc vừa giảng giải: “Em là con nhà nghèo, có thể tin cậy người giàu, em vẫn đứng đầu về phẩm chất, cách cư xử tốt. Em đã yêu anh và đã luôn chung tình với anh. Em hãy tin. tôi, đừng trách tôi nhưng hãy thương xót tôi. ”. Nhưng bao lăm lời thật tâm, thật tâm cũng ko khiến anh tin cậy. Những người láng giềng yêu mến tôi đã bảo vệ tôi và biện hộ cho tôi, mà vô dụng. Anh đấy đã quát mắng tôi và đá tôi. Trái tim tôi đớn đau, xâu xé, đắng cay tới bế tắc.

Tôi đã dựa vào cô đấy để có 1 gia đình đầm ấm, gần gũi và hạnh phúc. Nhưng giờ đây, cây trâm đã gãy, tình cảm vợ chồng càng ngày càng nhạt phai. Dù còn rất yêu chồng con mà tôi ko còn mặt mày nào trên cõi đời này nữa. Với ý tưởng đấy, tôi tắm rửa sạch bong, rồi ra bến Hoàng Giang, nhìn lên trời và than vãn: “Kết cuộc ko tốt, chồng bỏ con. Nếu giữ trinh nhưng ko thành, tôi sẽ làm. cầu xin sự tha thứ lúc tôi ngã xuống cầu xin sự tha thứ. là Mê Nương hay Ta. Nếu bạn phản bội chồng mình, thì bạn chết đi ăn mày cá, tôm, quạ cho người ta phỉ nhổ ”.

Xuống thiên tào, tôi gặp Phan Lang – người cùng quê. Tôi nghe Phan Lang kể về chồng con, nhà cửa, ruộng vườn hoang vắng, mồ mả ba má đầy gai, lòng tôi đầy bi thảm, uất hận. Biết tin anh Trường hiểu ra sự thực và còn thương mình, tôi vui tươi khôn cùng mà cũng thấy buồn vì chưa được thuyết phục. Khi Phan Lang trở về thế gian, ta gửi tặng Trương Sinh 1 đóa hoa vàng và dặn chàng nếu chàng còn nhớ mối tình xưa nào đấy, ta hãy lập đám oan gia bên bờ sông, ta sẽ trở về. Trương Sinh liền tuân theo. Tôi ngồi trên kiệu hoa đón anh. Nhìn thấy tôi, anh gọi ngay. Tôi nhìn anh và nghe tiếng gọi của anh, lòng tôi đau nhói, tôi rất buồn. Nhưng giữa chúng tôi có 1 khoảng cách chẳng thể đóng lại. Tôi cũng đã thề với Linh Phi, sẽ ko bao giờ được quay lại trần gian. Tôi cảm ơn anh đấy vì đã thành lập 1 nền móng để trừ gian diệt ác và trở về nước dù rằng tôi vẫn còn rất nhiều trên đời.

3.2. Mẫu số 2

Tôi tên là Vũ Thị Thiết, tên thường gọi là Vũ Nương. Mọi người để mắt tới thì thấy sắc đẹp của tôi cũng đẹp. Cha mẹ tôi đã nuôi dạy tôi 1 cách hăng hái. Khi lấy vợ gả chồng cho Trương Sinh. Sau ngày cưới ko lâu, chồng tôi phải đi trách nhiệm quân sự. Ngày chia tay chồng, tôi đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe, ko mong 1 thân phận người ở nhưng chỉ có 2 chữ bình an.

Khi chồng đi, tôi ở nhà với mẹ chồng và các em, chăm lo cho gia đình. Tôi cũng biết chồng nghi ngại hay ghen tuông tuông với vợ tới mức can ngăn nên tôi cố cực kỳ giữ giàng kỷ cương. Chưa kịp tạ thế vì tuổi già, thương con. Từ đấy về sau là tôi và nhỏ Đan. Nhớ thương chồng và muốn sửa. Tôi thường chỉ vào nghiêm trang của mình trên tường mỗi đêm và nói với đàn ông tôi “Bố Dam đã tới lần nữa!”. Nhỏ Đan vô tình tin đấy là sự thực và thường xuyên đá bóng.

Đúng khi, chồng tôi bình yên vô sự trở về. Khi biết tin mẹ mất chồng, tôi quá âu sầu nên từ bé đã đưa con ra thăm mộ mẹ. Những tưởng tôi sẽ hạnh phúc, mà thảm kịch ập tới. Anh ta nghi ngại tôi ko bị kỷ luật và ko nương tay. Tôi phấn đấu giảng giải, khắc phục mà chồng ko chịu nghe và đuổi tôi ra khỏi nhà. Danh vọng của tôi được xức dầu, tôi chỉ có thể tìm tới cái chết ở cảng Trường Giang. Nhưng chắc ông trời thương tôi nên mới để Linh Phi cứu tôi, để tôi ở dưới nước. Không ngờ 1 thời kì sau lại gặp được Phan Lang – người đồng hương, cùng lúc là người được hưởng Lương Phi. Khi nghe Phan Lang kể lại, biết Trương Sinh đang bồng con ngồi bên ngọn đèn, để nhận mệnh làm cha nên chàng hiểu nỗi oan của ta. Tôi nhờ Phan Lang nói với chồng tôi. Anh đấy tuân theo lời tôi, lập trạm thu dọn bên bờ sông Trường Giang, tôi có thể cảm ơn tình yêu của anh đấy nhưng mất tích. Tập thể phong kiến ​​bất đồng đẳng này ko có chỗ cho những người như tôi.

Tôi nghe Phan Lang kể, tôi cũng thấy thương chồng con vì ko người nào chăm nom. Thiếu nhẫn nại chẳng phải là nguyên cớ mà nó rất đớn đau và bế tắc dẫn tới cái chết. Phan Lang khuyên tôi trở lại, ban sơ tôi nói tôi ko còn mặt mày trở lại, mà sau đấy vì nhớ quê, chồng con, muốn được trắng án và lấy lại phẩm giá, tôi nói sẽ quay lại. . bao quanh. Ngày hôm sau Phan Lang quay về thế gian, tôi gửi 1 đóa hoa vàng và 1 lời nhắn cho Mr. Trương rằng 1 ngày nào đấy tôi sẽ quay về thế gian. Mấy hôm sau, tôi thấy Trương Sinh ngừng chân 3 ngày 3 đêm bên bờ sông Hoàng Giang với tình cảm hối hận thật tâm và chàng rất muốn tôi quay lại. Thđấy vậy, Linh Phi có ý khuyên tôi quay lại với chồng con, mà tôi hiểu đối với Linh Phi và gia đình đã đổ vỡ hạnh phúc là điều khó có thể tu sửa nên tôi ko muốn quay lại.

Ngày thứ 3, ẩn mình trong lòng đất, khói lửa vây kín, Linh Phi cho 50 kiệu hoa hiện ra giữa sông, ngồi trên kiệu giã biệt chồng con rồi từ từ khuất núi.

Câu chuyện gia đình tôi là 1 câu chuyện buồn: Dù dĩ vãng đã xa mà có nhẽ những người liên can vẫn đang bị hành tội, hành tội. Tư nhân tôi đã sống 1 cuộc sống thế gian mà sự biến mất của chồng và con tôi vẫn ẩn trong lòng, điều đấy thật khó lý giải vì cuộc đời đấy đã đẩy tôi vào cõi chết. Mong ko gia đình nào rơi vào thảm cảnh.

—– Văn bản được dịch và biên dịch —–

.

Mời các em học trò lớp 9 cùng tham khảo bài văn mẫu Nhập vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương dưới đây. Bài văn mẫu này nhằm giúp các em học trò thấy được cuộc đời đầy oan nghiệt, xấu số của Vũ Nương trong xã hội phong kiến xưa. Chúc các em học tập thật tốt nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm tri thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Nhập vai Trương Sinh kể lại Chuyện người con gái Nam Xương.

1. Lược đồ tóm lược gợi ý

2. Dàn bài cụ thể

a. Mở bài:

– Giới thiệu bản thân

– Khái quát về tình bản thân trải qua

b. Thân bài:

– Vì chồng tôi có tính đa nghi nên tôi luôn phải giữ giàng mực thước để gia đình đầm ấm hòa thuận

– Vì có giặc ngoại xâm nên chồng tôi phải ra biên cửa ải, trong vòng thời kì đấy tôi ở nhà lo mọi việc chăm chút

– Khi chồng tôi trở về liền nghi ngại tôi thất tiết nhưng ko chịu nghe tôi giảng giải 1 lời

– Vì quá oan khúc nên tôi nhảy xuống sông tự sát để chứng minh sự trong lành

– Cũng may tôi được Linh Phi tương trợ cho chỗ nương thân chốn thủy cung

– Tại đây tôi gặp Phan Lang – người cùng quê, tôi đã nhờ chàng gửi lời tới Trương Sinh mong chàng lập đàn tẩy oan

– Khi Trương Sinh lập đàn tẩy oan, tôi hiện lên cảm ơn và giã biệt chàng rồi trở về thủy cung

c. Kết bài:

– Cảm tưởng của em về Chuyện người con gái Nam Xương.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Nhập vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương dưới dạng 1 bài văn ngắn.

Gợi ý làm bài:

3.1. Bài văn mẫu số 1

Tôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương thiên hạ yêu quí gọi tôi là Vũ Nương. Tôi vốn con nhà nghèo nàn mà được ba má khuyên bảo quan tâm chăm chút nên người trong làng khen tôi tâm tính thùy mị nết na lại thêm có tư dung tốt đẹp thành ra có bao lăm trai làng bám đuổi. Trong đấy có chàng Trương Sinh con nhà hào phú xin với mẹ đem trăm lạng vàng cưới tôi về làm vợ. Chính cuộc hôn nhân khập khễnh này khiến tôi gặp bao điều gian khổ. Ôi căn số người đàn bà trong xã hội phong kiến này xấu số biết bao!

Ngày đấy tôi cũng biết chồng đa nghi hay ghen tuông với vợ phòng dự phòng quá sức nên cực kỳ giữ giàng mực thước vợ chồng chưa từng xảy ra chuyện thất hòa. Vợ chồng tôi ăn ở đầm ấm, lại sắp có đứa con đầu lòng vui tươi hạnh phúc biết bao mà cuộc sống ko bao giờ yên ả xuôi chiều mát mái như ta trong đời. Giặc Chiêm bỗng xâm phạm lãnh thổ nước ta chồng tôi ít học nên bị bắt đi lính vào loại đầu, chia phôi mất mát đau thương là những gì chiến tranh đem đến. Buổi tống biệt tôi chỉ biết rót chén rượu đầy bộc bạch nỗi lòng mong chàng bình an trở về. Thấu hiểu gian khổ nhưng chồng phải chịu. Bộc bạch nỗi khắc khoải nhớ mong của mình.

Thời gian đằm đắm trôi qua tới cữ tôi sinh nhỏ Đản phần nào vơi bớt nỗi độc thân nhớ mong chồng. Nhưng mẹ chồng tôi nhớ đàn ông nhưng sinh ốm tôi đã lấy lời ngọt ngào khuyên nhủ mẹ gắng ăn miếng cơm miếng cháo để Trương Sinh về rồi thuốc men lễ bái thần phật tôi mong mẹ chồng khỏe. Như mẹ tôi đã ko qua nổi trước khi mất bà còn trăn trối lại đánh dấu công sức của tôi.

Sau bao lăm hy vọng mòn mỏi, thương nhớ khôn cùng, Trương Sinh đã trở về. Tôi cực kỳ phấn kích và hạnh phúc. Nhưng cuộc đời, có người nào nhưng đoán trước được căn số. Chàng về đến nhà, biết mẹ đã tạ thế liền bế con đi viếng mộ mẹ. Khi trở về, chàng bất chợt nổi nóng la mắng om sòm. Chàng cho rằng tôi đã phản bội chàng, ko giữ tình yêu chung thuỷ với chàng. Tôi sững sờ quá bất ngờ. Nước mắt tôi ứa ra. Tôi vừa khóc thổn thức vừa giảng giải: “Thiếp vốn con nhà nghèo nàn, được nương tựa nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm đầu. Vợ chồng sum vầy chưa được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ ko vì lí do gì khác. Trong 3 5 xa cách, thiếp 1 mực giữ giàng đức hạnh, ko tô son điểm phấn, ko bén gót chốn chơi bời, 1 mực thương nhớ và chung thuỷ với chàng. Xin chàng hãy tin thiếp, đừng nghi oan cho thiếp nhưng khổ thân”. Nhưng bao lăm lời nói thật tâm, khẩn thiết cũng ko làm chàng tin. Láng giềng thương tôi cũng bênh vực và biện bạch giúp mà cuối cùng chẳng có kết quả gì. Chàng nhiếc mắng tôi thậm tệ rồi đánh đuổi tôi đi. Lòng tôi đớn đau, xót xa, đắng cay tới bế tắc.

Tôi đã nương dựa vào chàng những mong có 1 gia đình êm ấm, hoà thuận, hạnh phúc. Nhưng giờ đây, trâm gãy bình tan, tình cảm vợ chồng rạn vỡ. Dù vẫn thương chồng, thương con khẩn thiết, mà tôi đâu còn mặt mày nào nhưng sống ở trên đời này thêm nữa. Nghĩ vậy, tôi bèn tắm gội sạch bong rồi ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời nhưng than rằng: “Con duyên phận hẩm hiu, bị chồng con ruồng bỏ. Nếu con giữ giàng tiết trinh nhưng bị oan thì lúc thác xuống xin được làm Mị Nương hoặc cỏ Ngu mĩ. Nếu con phản bội chồng con thì chết đi xin làm mồi cho cá tôm, diều quạ và chịu để mọi người phỉ nhổ”. Sau đấy, tôi gieo mình xuống sông tự sát. Thần linh thấu hiểu và thương tình đã cho các nàng tiên dưới thuỷ phủ cứu vớt, cho tôi nương nhờ trong cung điện của Linh Phi.

Xuống thiên cung, tôi gặp lại Phan Lang – người cùng làng. Nghe Phan Lang kể gia đạo chồng con tôi, nhà cửa, vườn tược hoang sơ, phần mộ mẹ cha cỏ gai rợp mắt, lòng tôi xót thương, bi đát. Được biết chàng Trương đã hiểu đúng ngọn nguồn sự việc và vẫn nhớ thương tôi, tôi rất vui, lúng túng mà lại cũng cảm thấy tủi cực bởi mình vẫn chưa được giải oan. Khi Phan Lang quay về thế gian, tôi bèn gửi cho Trương Sinh 1 chiếc hoa vàng và nhắn chàng nếu còn nhớ đến chút tình xưa nghĩa cũ xin lập 1 đàn tẩy oan ở bến sông, tôi sẽ về. Trương Sinh liền tuân theo. Tôi ngồi trên kiệu hoa về gặp chàng. Thđấy tôi, chàng vội gọi. Nhìn chàng và nghe tiếng chàng gọi, lòng tôi bổi hổi, xót xa khôn cùng. Nhưng giữa chúng tôi đã có 1 khoảng cách ko sao hàn gắn được. Tôi cũng đã thề với đức Linh Phi nên chẳng thể trở về trần gian được nữa. Tôi tạ ơn chàng đã lập đàn tẩy oan rồi quay lại thuỷ phủ dù trong lòng còn bao bịn rịn cõi tục.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Tôi tên là Vũ Thị Thiết, tên thường gọi là Vũ Nương. Mọi người nhận xét sắc đẹp tôi cũng thuộc hàng mỹ nhân. Tôi vốn được ba má dạy bảo tử tế. Tới tuổi lấy chồng, tôi được Trương Sinh cưới về làm vợ. Cưới nhau chưa được bao lâu thì chồng tôi phải đi lính. Ngày tiễn chồng tôi căn dặn đủ thứ, tôi ko mong chức quan hầu nhưng chỉ mong 2 chữ bình an.

Chồng đi tôi ở nhà chăm mẹ chồng và con thơ, quán xuyến gia đình. Tôi cũng biết chồng đa nghi hay ghen tuông với vợ phòng dự phòng quá sức nên cực kỳ giữ giàng mực thước. Thời gian trôi qua mẹ tôi đã ko qua nổi vì tuổi già cũng như nhớ thương con. Từ đó chỉ còn có tôi cùng nhỏ Đản. Nhớ thương chồng và muốn bù đắp cho con. Tôi thường chỉ lên bóng của mình trên tường mỗi tối rồi bảo con “Cha Đảm lại tới kia kìa!”. Nhỏ Đản thơ ngây tin là thật thường đùa vui cùng chiếc bóng.

Thời gian thấm thoắt trôi qua chồng tôi an lành trở về. Biết tin mẹ mất chồng tôi rất buồn và bế con ra thăm mộ mẹ lúc chàng. Những tưởng được hạnh phúc ai ngờ tai họa ập tới xuống đầu tôi. Chàng nghi cho tôi thất tiết, ko giữ giàng mực thước. Tôi đã phấn đấu giảng giải và phân giải mà chồng tôi nhất thiết ko nghe và đuổi tôi ra khỏi nhà. Danh dự bị bôi nhọ tôi chỉ biết tìm tới cái chết dưới bến Trường Giang. Nhưng rồi chắc trời thương nên đã để Linh Phi cứu giúp tôi, đưa tôi ở lại thủy cung. Không ngờ thời kì sau tôi gặp Phan Lang – người cùng làng và cũng là ân nhân của Lương Phi. Nghe Phan Lang kể tôi mới biết Trương Sinh bế con ngồi bên ngọn đèn con chỉ bóng nhận cha, chàng mới thấu hiểu nỗi oan của tôi. Tôi đã nhờ Phan Lang nhắn nhủ tới chồng tôi. Chàng tuân theo lời tôi, lập đàn tẩy oan ở bến sông Trường Giang, tôi hiện về chỉ biết bái tạ tình chàng và mất tích. Xã hội phong kiến bất đồng đẳng này chẳng thể có chỗ dung thân cho những người như tôi.

Nghe Phan Lang kể tôi cũng thấy xót xa thương chồng con vì ko người nào chăm nom. Không nhẫn nại mày mò nguyên cớ nhưng quá đớn đau bế tắc nhưng dẫn đến cái chết. Phan Lang khuyên tôi nên trở về, lúc đầu tôi đã nói ko còn mặt mày nào quay lại nữa mà sau đấy vì nhớ quê hương, chồng con, lại mong muốn được tẩy oan, bình phục danh dự nên tôi lại nói sẽ quay trở về. Hôm sau Phan Lang trở về thế gian, tôi gửi theo chiếc hoa vàng và lời nhắn chàng Trương tôi sẽ có ngày trở về thế gian. Mấy ngày hôm sau thấy Trương Sinh lập đàn tẩy oan 3 ngày 3 đêm ở bến sông Hoàng Giang với tình cảm thật tâm hối hận và thực thụ mong tôi trở lại. Thđấy vậy Linh Phi có ý khuyên tôi nên về với chồng con mà tôi vì có nghĩa với Linh Phi và lại hạnh phúc gia đình đổ vỡ khó hàn gắn nên ko muốn trở về.

Tới ngày thứ 3, giữa trốn thế gian mù mịt khói tỏa thì Linh Phi đã cho 50 chiếc kiệu hoa hiện lên giữa dòng sông, tôi ngồi trên 1 chiếc kiệu nói vọng vào bờ lời tạ từ với chồng con rồi từ từ mất tích.

Chuyện của gia đình tôi là câu chuyện buồn: Dù dĩ vãng đã lùi xa mà có nhẽ những người trong cuộc vẫn bị ám ảnh day dứt. Riêng bản thân tôi dù đã sống cuộc sống thế gian, nhớ chồng con vẫn chôn kín ở trong lòng khó có thể diễn đạt bởi chính cuộc sống đấy đã đẩy tôi tới cái chết. Hy vọng rằng đừng gia đình nào rơi vào thảm kịch.

—–Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp—–

Cảm nhận về vẻ đẹp của đối tượng Vũ Nương trong Chuyện người con gái Nam Xương của Nguyễn Dữ

82946

Nhân tố huyền ảo trong Chuyện người con gái Nam Xương

172804

Ý nghĩa cái bóng trong Chuyện người con gái Nam Xương

108647

Kể lại câu chuyện Chuyện người con gái Nam Xương theo cách kể của em

14381

Soạn văn 9 Chuyện người con gái Nam Xương tóm lược

2913

[rule_2_plain] [rule_3_plain]

#Đóng #vai #Vũ #Nương #kể #lại #Chuyện #người #con #gái #Nam #Xương

  • Tổng hợp: Học Điện Tử Cơ Bản
  • #Đóng #vai #Vũ #Nương #kể #lại #Chuyện #người #con #gái #Nam #Xương