Lớn làm láo nhỏ làm láng là gì
(Láng Linh là vùng đất Linh thiêng mùa nước nổi thì ngập linh láng. Cũng là nơi ngày xưa nổi lên cuộc kháng chiến Bảy Thưa của Đức cố Quản Trần Văn Thành. Nay láng Linh một phần thuộc xã Thạnh Mỹ Tây Huyện Châu Phú An Giang. Bài viết vui cho các bạn đọc đỡ buồn không có ý gì khác.
Mài sừng cho lắm cũng là trâu ; Mặt mũi mần ri cũng có râu ; Đồng loại sao ngươi chẳng ngỡ ngàng ; Khen ai cắc cớ bấm trời tây ; Uổng sinh trong thế mấy thu đông ; Muỗi hỡi mầy sanh giáp tí nào ; Chày kình dộng tỉnh giấc Vu san, ĐÔI LIỄN ÔNG LÃNH BINH ĂN TẾT
Những người có thế lực, tức là mấy anh làm quan lớn, mấy anh giàu to, thường hay nghĩ dại, tưởng là mình oai lắm, không ai dám qua mặt mình, rồi sanh bụng kiêu căng, coi trời bằng cái vung, coi người ta có nửa con mắt, thiệt là láo quá. Hèn chi tục ngữ nói rằng : Làm lớn thì làm láo. Thật ra thì họ bị chúng phỉnh phờ khinh dể mà họ không biết. Mình thấy có nhiều người tay sai, đối với chủ họ, nói ra điều chi bất kỳ phải hay quấy, là họ dạ lia dạ lịa hết. Nói phải mà dạ, đành rồi ; quấy mà cũng dạ, thật là họ khinh chủ họ ra mặt. Có ông cự phú nghiền a phiện, nằm nói với thằng tiêm thuốc cho mình rằng : “Trước đây ba mươi năm, hồi tao còn trẻ, tao đã được một lần ăn “trứng trời” mầy ạ.” Thằng kia trả lời rằng : “Dạ bẩm cái thứ đó bổ lắm ; cha con có nói lại với con rằng hồi đó ông có cho cha con cái vỏ, cha con ăn lấy, chẳng những đỡ đói một tháng rưỡi, mà nhờ cái sức bổ của nó, cha con lại với mẹ con rồi đẻ con ra”. Thế là anh phú ông ta đắc ý, vừa kéo rộc rộc, vừa phà khói tơi bời, vừa hỉnh mũi bằng nắm tay. Cho đến ông thủ tướng đương triều, oai quyền rầm rầm rột rột, ho ra khói, khạc ra lửa, nhưng gặp thằng đầy tớ nó lanh, nó khôn hơn, thì nó cũng phỉnh như phỉnh con nít. . . . . . . Ai quyền thế sang trọng bằng Lý Hồng Chương, là tể tướng hồi triều Quang Tự nhà Mãn Thanh. Thế mà cũng bị đầy tớ lừa. Mới đây có tên đầy tớ cũ của Lý, người ở Quý Châu, sống hơn một trăm tuổi, vô bịnh mà chết. Nguyên tên nầy đã ở hầu cận Lý hơn mười năm. Lý mỗi bữa sáng dậy có thói quen uống một thố nhân sâm. Mà việc nầy giao trong tay tên kia, vì tin cậy nó. Không ngờ cứ mỗi bữa, nó dậy sớm, chưng nước nhứt uống rồi mới sắc nước nhì mà cho Lý uống, thế mà Lý chẳng biết chi. Cho nên mỗi ngày Lý tổn hết bao nhiêu tiền nhân sâm đều vô bụng nó. Nhờ đó tên đầy tớ sống lâu mạnh khỏe không đau ốm gì ; còn Lý đã chế đi từ đời nào. Mình có nói thì họ lên giọng thượng lưu mà rằng : Chi thứ cái đồ tiểu nhân xảo quyệt, biết hơi sức đâu mà ngừa. Nhưng có phải đâu. Đó là tại kẻ làm lớn thì hay làm phách, ở một mình, không chịu gần gũi với mọi người trong xã hội, thành ra mù tịt, chẳng biết cái tình trạng ở ngoài cửa ngõ ra làm sao. Cái gì cũng cứ lấy con đòi đứa ở làm tai mắt, cho nên bị chúng nó khinh dể phỉnh phờ là phải, đáng kiếp! |