Tại sao Rin bị giam vào cây Inuyasha

Author: 反骨

Edit: Kataly

Pairing: Sesshomaru/Inuyasha

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả. Vui lòng không reup.

Tại sao Rin bị giam vào cây Inuyasha

Trước khi gặp Rin, Sesshomaru tuyệt đối không nghĩ chuyện dư thừa. Ví dụ như con người đói khát thế nào, hắn phải tìm thức ăn thích hợp cho con người làm sao; con người sẽ sinh bệnh, hắn phải luôn cảnh giác rằng bất kỳ lúc nào con người cũng có thể vì thế mà chết.

Lại ví dụ như…

Hắn phải cùng Inuyasha chung sống hòa bình, chứ không phải ngươi trốn ta tránh như bây giờ.

“Đại nhân Sesshomaru nhất định cũng muốn hòa thuận với anh Inuyasha mà.” Rin mỉm cười nhìn về phía đại yêu lãnh đạm, dù khuôn mặt cô bé con ngày nào nay đã già nua nhưng vẫn giữ nguyên sự tinh tế dịu dàng năm ấy, mơ hồ còn mang nét hài lòng vì đạt được tâm nguyện. Rin ho khẽ vài tiếng, “Dù sao đại nhân Sesshomaru rất quan tâm anh Inuyasha, sao lại không chịu trò chuyện tử tế với nhau?”

Sesshomaru cau mày, hắn hiểu dù có phản bác câu nói hoang đường kia cũng vô dụng, chỉ đáp, “Tại nó không biết tự lượng sức mình mà chọc giận ta.” Inuyasha luôn chẳng biết ngoan ngoãn là gì.

“Anh Inuyasha…”

Sesshomaru ngắt lời cô, “Rin, mệt rồi, nghỉ ngơi đi.” Dứt lời hắn liền bước ra khỏi căn nhà nhỏ, để lại bóng lưng cao ngạo tao nhã.

“Anh Inuyasha ấy à, thực ra rất để ý ngài đó.” Rin lại ho khẽ hai tiếng, cuối cùng mỉm cười thiếp đi.

Sesshormau dừng chân dưới một gốc cổ thụ nọ. Dọc đường đi, tâm tình bình thản lãnh đạm chợt xao động đến nỗi đôi mày cau lại, có thể thấy được hắn đang khó chịu cỡ nào. Lời Rin nói cứ vang vọng trong đầu hắn, càng nghĩ càng hoang đường, khiến hắn phải tự vấn thật lâu.

Nhớ lại dáng vẻ liều lĩnh bộp chộp của bán yêu kia, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười khinh miệt, hắn lại ngồi xuống dưới gốc cây.

Hắn không rõ mình đang tự hỏi cái gì, đầu óc vốn minh mẫn thanh tỉnh lại trở nên mê mang mờ mịt, cảm giác mỏi mệt bỗng dưng từ đâu ùa đến. Thiếu Jaken luôn lải nhải ồn ào, sự an tĩnh quanh hắn dường như được phóng đại lên gấp bội.

Sesshomaru biết mình đáng lẽ không nên ngủ ở đây, như thế để lại sơ hở quá lớn.

Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân cây thô ráp, cảm giác quen thuộc không biết từ đâu cứ thế lan đi. Trong khoảnh khắc mất ý thức hắn dường như nghe được tiếng kêu dồn dập của ai đó.

Sesshomaru vẫn thường hay đến xem người đã khiến phụ thân lúc chết vẫn vướng bận trong lòng, sau này Izayoi mất, hắn lạnh nhạt dõi theo Inuyasha gian nan khổ sở từ từ lớn lên, thấy cậu bao lần vất vả tìm đường sống trong chỗ chết.

Không có nơi nào là chốn dung thân cho một bán yêu, đây chính là vận mệnh của cậu.

Inuyasha dường như rất hay khóc, mỗi lần rơi nước mắt, đôi tai mềm mại trên đầu cũng rũ xuống, nhưng cậu lại rất dễ dỗ dành. Chỉ cần một chú bướm xinh đẹp là đủ để cậu quên khuấy đi nỗi buồn, hoặc chỉ cần Izayoi ôm cậu vào lòng, cậu đã vui vẻ híp mắt cười rộ lên. Cậu rõ ràng còn đang phiền muộn nhưng vẫn muốn an ủi người khác. Sesshomaru cười nhạo sự ngốc nghếch này.

Dù cậu kế thừa huyết thống cao quý từ cha, dòng máu của cậu lại có lẫn huyết thống của con người, nên cậu chỉ có thân phận bán yêu ti tiện.

Trước khi Izayoi mất, Inuyasha cũng coi như được bảo bọc rất tốt, nhưng lòng hiếu kỳ của trẻ con thì sao kìm được. Cậu mới biết đi chưa được bao lâu đã trộm rời khỏi mẫu thân, và cuối cùng, lòng hiếu kỳ với thế giới bên ngoài đã bị ác ý của loài người giày xéo tan nát.

Bán yêu đó sao cứ ngu xuẩn thích thân cận con người thế nhỉ? Sesshomaru cảm thấy vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Dù không hiểu ‘bán yêu’ hàm nghĩa là gì, Inuyasha vẫn mơ hồ nhận ra được ác ý phản đối sự hiện hữu của cậu, cũng nhìn rõ đau thương nơi đáy mắt mẫu thân.

Izayoi dù khóc vẫn dịu dàng nhã nhặn như cũ, không hề tỏ ra khốn đốn chật vật. Nàng âu yếm đứa con của nàng, khẽ nói: chúng ta vẫn luôn yêu con, Inuyasha, con ngoan của ta.

Khi đó Sesshomaru bật ra một tiếng cười lạnh lùng rồi rời đi, không gặp lại đôi mẫu tử buồn cười này nữa

Số mệnh của Izayoi không kéo dài lâu.

Inuyahsa nghe lời trăng trối cuối cùng của mẫu thân, thừa dịp mọi người bận rộn không ai chú ý, cậu vừa khóc vừa cắn răng chạy đi. Lúc này đây, nước mắt cậu như suối tuôn không sao ngừng được.

Cậu muốn chạy trốn, cậu muốn sống sót.

Sesshomaru vẫn luôn chăm chú dõi theo Inuyasha, lạnh lùng nhìn cậu lần lượt vượt qua sự đe dọa của cái chết. Nhưng hắn sẽ không để Inuyasha chết. Trước khi Inuyasha chết, hắn sẽ không làm gì cả.

Nay nhìn lại, dường như có gì đó đã khác đi, tâm tình thay đổi làm hắn có chút không thích ứng kịp.

Sesshomaru cau mày.

Inuyasha chỉ mới là thú non không chịu nổi mưa gió hành hạ, có lẽ cậu cần người anh này hạ mình chở che. Dù khi Sesshomaru bằng tuổi Inuyasha đã sớm tự lập tự cường, có thể thể chiến đấu với yêu quái, thắng lợi mà tiếp tục sinh tồn.

Chẳng lẽ đây là lòng từ bi?

Câu trả lời đã rõ ràng ngay trước mắt.

Inuyasha dường như vừa tránh được một cơn ác mộng đuổi giết dài dằng dặc, cậu thở hồng hộc, mặt mũi trắng bệch, trên gương mặt non nớt còn có vài vết thương đang rỉ máu. Cậu đưa tay lung tung lau đi, đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi chớp chớp, lúc này mới cảm nhận được cơn đau truyền ra từ từng vết thương, đau đến nỗi cậu ứa nước mắt. Đôi mắt cậu mở to, rốt cuộc giảm bớt được chút nhức mỏi mệt nhọc.

Trong sơn động cách đó không xa có ánh lửa, hơi ấm tỏa ra từ đó hấp dẫn Inuyasha, cậu còn cảm nhận được một mối ràng buộc lạ kỳ mà cậu không hiểu.

Nơi ấy là một nơi ấm áp không có kẻ thù.

Inuyasha do dự đi tới vài bước, rồi tập tễnh chạy về phía cửa hang, cẩn thận thò đầu vào nhìn bên trong.

Có một đại yêu quái cao quý đang ngồi cạnh đống lửa, khuôn mặt trắng trẻo như sáng lên trong bóng tối. Đôi mắt màu hoàng ngọc lặng lẽ nhìn đứa em trai đang đứng kia, ánh lửa chiếu rọi trông thêm vài phần ấm áp.

Hắn nói, “Lại đây, Inuyasha.”

Inuyasha nghe được tiếng trái tim mình đập dồn.

Hóa ra là ràng buộc huyết thống.

Inuyasha ngoan ngoãn ngồi cạnh đống lửa. Bé con mân mê tay áo, trong lòng lo sợ, thường thường cẩn thận liếc nhanh đại yêu một cái rồi lại vội nhìn đi chỗ khác, càng thêm bất an.

Một vị đại nhân tôn quý hết sức.

Cậu chưa từng thấy ai đẹp như vậy.

Inuyasha chỉ nghĩ được có thế.

Cậu vừa bất an trước đại yêu quái tận lực giấu giếm yêu khí này, vừa mãnh liệt khát vọng được thân cận đối phương, người vốn có vài phần giống cậu.

Inuyasha rất phiền muộn, đôi tai nhung mềm cũng rũ xuống.

Sesshomaru làm như không hề cảm nhận được cún con đang khẩn trương, chỉ yên tĩnh ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như hòa mình vào trời đất, không để ý gì xung quanh nữa.

Ấy là nếu như cái đuôi bông xù trắng muốt kia không lặng lẽ quấn quanh Inuyasha.

Cử chỉ nọ dường như cho Inuyasha một tín hiệu nào đó, đồng thời coi như tiếp thêm dũng khí, khuôn mặt bé nhỏ không khỏi ửng hồng. Chỉ thấy cậu nhẹ nhàng bắt lấy cái đuôi trắng phau mềm mại, từng chút một ôm sát vào.

Sesshomaru hé mắt nhìn dáng vẻ nơm nớp thận trọng của cún con kia, theo thói quen nhếch môi cười nhạo, còn chưa kịp thu lại đã khiến cún con sợ đến nỗi rụt cả người về, cảnh giác cao độ lại quên buông cái đuôi kia ra, ngược lại bấu càng chặt hơn.

Hắn cười mỉm, cái đuôi giật nhẹ, ý bảo cún con đến gần một chút, ai ngờ cậu bị dọa mà thả tay ra.

Sesshomaru, “…”

Hắn đột nhiên ý thức được, Inuyasha thực ra vẫn luôn sợ hắn. Khi cậu còn bé, nỗi sợ này hiển hiện rất rõ ràng, lớn lên rồi thì cún con cũng bắt đầu biết cậy mạnh, miệng cọp gan thỏ, giương nanh múa vuốt trước mặt hắn, kỳ thực còn đang phát run.

Chẳng có cách nào khác, đuôi hắn nhấc lên quấn lại, đưa Inuyasha đến bên hắn.

Cún con khẩn trương đến nỗi nín thở, cho đến khi cái đuôi vỗ nhẹ gáy cậu, cậu mới từ từ hít thở trở lại.

Sesshomaru lẳng lặng đánh giá đứa bé trước mắt, thật sự làm cậu luống cuống nín thở lần nữa mới lên tiếng, “Ngươi bẩn quá.”

Inuyasha co quắp đưa tay gãi má, nhất thời quên mất trên mặt còn có vết thương, lỡ đụng trúng liền đau đến ứa nước mắt, nhìn đại yêu sạch sẽ cao quý mà không kìm được cười gượng, bất giác lùi về sau vài bước, lại được cái đuôi kia kéo tới.

Hai người càng gần nhau hơn.

Inuyasha cảm nhận được khí tức tôn quý kia quấn quanh cậu, không biết có phải vì ánh lửa hay không mà giữa đêm tối lạnh lùng chợt thấy có chút ấm áp. Cậu vô thức nghiêng người về trước, muốn tìm tòi cho rõ hơi ấm này đến tận cùng, ngay sau đó lại có hơi thở càng nóng bỏng dừng lại bên mặt cậu.

Miệng vết thương được đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, hơi thở ấm áp phả lên má cậu, vết rách mới nãy còn đau nay chỉ thấy ngưa ngứa nong nóng, thậm chí cảm giác ấy còn như lan ra khắp toàn thân.

Nếu vị đại nhân này còn không dừng lại, cậu sẽ như con tôm luộc mất.

Như cậu mong muốn, Sesshomaru dừng lại, buồn cười nhìn bé con ngơ ngác ngốc nghếch tròn mắt dõi theo hắn.

“Ta là anh cả của ngươi, Inuyasha.”

Khi còn bé Inuyasha rất dễ ngượng, lại hơi sợ người lạ, cái này Sesshomaru có thể cảm nhận được. Nhưng có hắn bên cạnh, dường như đã mở ra cái chốt nào đó trong lòng cậu.

Khác với sự mâu thuẫn giữa phòng bị và khát vọng thân cận lúc mới gặp, Inuyasha càng ở gần hắn thì càng tỏ ra thân thiết. Mỗi khi cậu nhìn hắn, ánh mắt đó khiến hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ. Thật lâu trước kia, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cún con cứ ngốc nghếch ngước mắt lên nhìn hắn như thế. Nhưng sau này lớn lên rồi, ánh mắt ấy không còn nữa.

Khi ấy Inuyasha vẫn luôn khao khát được gần gũi hắn. Nhưng đại yêu quái cao ngạo chưa bao giờ để lộ nửa phần thiện ý, thậm chí khi thấy cún con cứ luôn quẩn quanh con người lại càng thêm khinh thường lựa chọn của cậu.

Giống như bây giờ vậy, thời gian hai người cạnh nhau không nhiều, thậm chí còn không có.

Đây là một giấc mơ diệu kỳ, dù là vậy, hắn tò mò cảnh cuối cùng trong mơ sẽ là gì. Kỳ thực hắn rất thanh tỉnh, nhưng hắn nguyện ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ lâu lắm mới có này.

Hắn dạy Inuyasha học cách chiến đấu, học cách kiếm ăn, hắn nhận ra đây là cả một quá trình thần kỳ, để hắn có được lĩnh hội thần kỳ không kém, có lẽ là vì hắn chưa trải nghiệm điều này bao giờ.

Inuyasha không phải thông minh xuất sắc, may mà đại yêu cũng có kiên nhẫn, chậm rãi bồi dưỡng năng lực sinh tồn của cậu.

Inuyasha đi tìm đồ ăn, khi trở về sẽ mang theo rất nhiêu quả dại, sau đó ngước mắt ngóng trông anh trai của mình, được cẩn thận liếm vết thương cho thì tim đập thình thịch, giống như vui đến nỗi cái gì cũng quên.

Chỉ cần bày ra một chút thiện ý, đứa bé đã muốn báo đáp toàn bộ, lại còn thích làm nũng. Sesshomaru nghĩ đi nghĩ lại, trừ đôi tai thú mềm mại trên đầu, Inuyasha thực sự cực kỳ giống con người.

Hai người nghênh đón đêm trăng non.

Tuy không phải lần đầu tiên hắn thấy Inuyasha biến thành người, nhưng hắn vẫn không kìm được đưa tay nhéo nhéo vành tai Inuyasha, nó vừa mềm vừa ấm, nhĩ cốt yếu ớt. Trong lòng hắn chợt dâng lên thứ tình cảm lạ kỳ không biết tên.

Trong đêm trăng non Inuyasah mẫn cảm cực kỳ. Có lẽ vì những đêm trăng non cậu từng trải qua, cậu càng thêm đề phòng bốn phía, bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào cũng có thể khiến cậu phát run.

Sesshomaru lặng lẽ thở dài, cuối cùng vẫn tìm một sơn động.

Con người quá yếu đuối.

Dưới ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ cứ mãi nhìn hắn của Inuyasha, Sesshomaru cau mày, cái đuôi quấn lấy cậu nhét vào lòng hắn. Lập tức hắn được ôm thật chặt, quần áo cũng bị cọ đến nhăn nheo. Hắn lúc này mới phát hiện Inuyasha hơi sốt.

Rin cũng từng bị như vậy, khiến Jaken lo lắng nhảy lên nhảy xuống. Vốn định đưa Rin đến chỗ con người để được chăm sóc, nhưng Rin lại nài nỉ nói chỉ muốn ở bên bọn họ thôi.

Khi Inuyasha rúc vào lòng hắn, tựa đầu bên hõm cổ hắn, Sesshomaru mới biết được, con người lúc sinh bệnh thường rất hay làm nũng.

Hắn chỉ thấy có hơi thở nóng ấm phả vào cổ mình, nóng đến tận xương tủy nóng đến nỗi tim đập hẫng một nhịp, thứ cảm xúc hắn chưa bao giờ trải qua.

Inuyasha còn đang lẩm bẩm cái gì, Sesshomaru ghé sát tai lại nghe.

“Anh ơi…” Inuyasha thì thào vài tiếng.

“Em thích anh…”

Sesshomaru im lặng.

Trong trí nhớ của hắn, Rin cũng từng sốt cao, tò mò hỏi hắn. “Sesshomaru đại nhân, yêu quái có bị bệnh không? Sesshomaru đại nhân có bị Rin lây bệnh cho không? Rin không muốn Sesshomaru đại nhân cũng bị bệnh…”

Hắn kiên nhẫn đáp lại. “Không đâu.”

Sesshomaru im lặng.

Inuyasha chỉ cần chờ đến bình minh ngày mai đến, bệnh sẽ khỏi thôi.

Hắn hôn lên khóe mắt của Inuyasha, nơi ấy vẫn còn ánh lệ, mặn chát.

Hắn chợt tỉnh giấc. Sesshomaru mơ hồ thấy bóng dáng đỏ rực trên tàng cây đối diện. Hắn cau mày, đối phương thì mất kiên nhẫn chắt lưỡi một tiếng, nhảy xuống.

Lúc này trời đã vào đêm, tóc Inuyasha đen như mực, cậu ngồi xổm bên cạnh hắn, ngắm nghía đánh giá đại yêu quái nhìn như vừa tỉnh giấc này, mở miệng nói. “Ngươi mất hứng gì chứ, Sesshomaru. Ngươi cứ mãi không tỉnh, là ta đây vẫn luôn canh chừng cho ngươi đó!”

Cậu ngược lại có chút vui sướng khi người gặp họa. “Không ngờ đến ngươi mà cũng bị ma thuật ảnh hưởng.”

Hôm nay là đêm trăng non, thế mà cậu dám tới gần hắn.

Sesshomaru rũ mi, rồi lại dời tầm mắt lên người Inuyasha, lướt qua vành tai mềm mại hơi rung động, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cậu. Nơi đó không biết bị cái gì cào trúng mà rách một vết rướm máu, nổi bần bật trên làn da bánh mật.

“Ngươi vẫn luôn trông chừng ta?” Sesshomaru hỏi, nhận ra rằng mình ngủ quên dưới gốc cây Inuyasha thường ở.

“Ta đây là trông cho ngươi gặp chuyện á!” Inuyasha đắc ý trong giây lát, vừa đứng lên định đi thì bất ngờ bị đại yêu nắm lấy cổ tay kéo vào lòng hắn khiến cậu ngẩn ngơ.

“Ngươi bị thương, Inuyasha.” Sesshomaru dựa vào gần quá, Inuyasha không hiểu sao thanh âm lạnh lùng vậy mà vào tai cậu lại nóng bỏng lạ thường. Cậu còn chưa kịp tự hỏi liệu hơi thở của Sesshomaru có độc không đã thấy miệng vết thương được thứ gì đó càng mềm mại càng ấm nóng liếm qua, còn có đầu ngón tay mát lạnh không nặng không nhẹ vuốt ve vành tai cậu.

Inuyasha ngượng chết mất.

“Ngươi làm gì đó đồ chết tiệt này…” Inuyasha dại ra, chênh lệch sức mạnh giữa hai người quá lớn, hơn nữa đang lúc hoàn cảnh đặc biệt, cậu thực sự không thoát nổi giam cầm của hắn. Chờ đến khi Sesshomaru dừng lại, đầu óc Inuyasha đã loạn như tương tàu, bắt đầu nói lắp, “Ngươi, ngươi, ngươi…hơi thở của ngươi là, là, là có độc…”

Sesshomaru, “…”

Inuyasha, “…” Cậu không chỉ muốn đánh tên đáng ghét này, càng muốn tự vả mình một cái.

Sesshomaru hừ một tiếng, cười khẩy. “Bây giờ thì không độc.” Nói rồi lại liếm lên vết thương kia.

“Ngươi là chó hả?!”

Sesshomaru bật ra tiếng cười khẽ.

Nghe rõ ràng là cười nhạo cậu.

Inuyasha cũng không chịu nổi mình nói chuyện ngu xuẩn như vậy, vừa run rẩy vừa ồn ào đẩy Sesshomaru, “Ngươi cái đồ giậu đổ bìm leo! Vô liêm sỉ!”

“Ngoan nào, Inuyasha.” Sesshomaru bình tĩnh nói. “Ta bị bệnh.”

“Bị bệnh thì uống thuốc đi! Ủa khoan đã, ngươi là đại yêu quái, làm sao mà bệnh được! Chớ gạt ta!”

Sesshomaru cười khẽ hai tiếng.

Náo loạn cả đêm, cuối cùng trời vừa sáng Inuyasha liền chạy về làng, còn nhanh hơn so với chạy trốn.

Dù không tin Sesshomaru xíu nào, Inuyasha vẫn bồn chồn ngồi trước cửa nhà hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được ngắc ngứ hỏi Rin, “Sesshomaru bị bệnh sao? Yêu quái thì chữa bệnh thế nào?”

Rin kinh ngạc hỏi ngược lại cậu, “Đại nhân Sesshomaru bị bệnh?”

Inuyasha cảm giác cả mặt mình nóng bừng lên, nhất là nơi được liếm qua kia, vết thương coi vậy mà đã lành, nhưng thà đau chút còn hơn nóng ran thế này.

Cứ như cậu rất quan tâm Sesshomaru vậy…

“Liên quan gì đến ta!” Inuyasha xù lông kêu lên, thoắt cái đã không thấy bóng dáng.

Cái gì mà bị bệnh! Sesshomaru gặp quỷ đi!

Rin nghi hoặc dõi theo cậu, cuối cùng thở dài, lại mỉm cười.

Xem kìa, Inuyasha quả nhiên rất để ý đại nhân Sesshomaru đó chứ.