Thứ nữ Review

Thể loại: cổ đại, trọng sinh, nữ cường, cung đấu, báo thù, sủng, có chút ngược, nam có tâm lý vặn vẹo và độc chiếm

Số chương: 251

Tịch Tình/Mộc Tịch Bắc x Ân Cửu Dạ

Dạo này mình đọc quá nhiều truyện sủng, nhẹ nhàng nên muốn tìm một truyện báo thù đầy âm mưu đen tối để thay đổi khẩu vị. Tên truyện này làm mình liên tưởng đến truyện Thứ nữ hữu độc của Tần Giản. Thế nhưng, những bình luận về truyện lại mang tính trái chiều. Người thì khen nức nở, người chê nội dung không logic, người lại ghét nam nữ chính vì họ quá tàn độc. Vì thế, động lực review của mình đột nhiên tăng lên, mình quyết định sẽ đọc truyện này để xem thực hư thế nào.

Nàng là Tịch Tình, một tỳ nữ được Nhiếp chính vương An Nguyệt Hằng đem về và huấn luyện. Hắn lợi dụng tình cảm của nàng, lừa gạt nàng rằng hắn thích nàng để nàng làm nhiều việc cho hắn. Để lấy một thanh kiếm mà hắn thích, nàng không tiếc chặt 2 ngón tay để đổi lấy. Nhưng Nguyệt Hằng lại là tra nam đích thực: vừa lừa gạt tình cảm vừa cực kỳ ngoan độc. Khi Tịch Tình biết về tình cảm của hắn và “tỷ muội tốt” Ngũ Thanh Thanh, nàng đã bỏ đi. Nhưng hắn không bỏ qua mà đuổi giết nàng để diệt khẩu vì nàng đã biết quá nhiều chuyện của hắn. Nàng chết vì vạn tiễn mà đám thuộc hạ của hắn bắn còn chưa đủ, hắn còn móc mắt của nàng để tặng cho Ngũ Thanh Thanh. Đời trước Tịch Tình ôm mối hận mà chết.

Khác với Thứ nữ hữu độc, Tịch Tình được trọng sinh vào một thân thể khác. Đó là Ngũ tiểu thư Mộc Tịch Bắc của phủ Thừa tướng. Nói là Ngũ tiểu thư vậy thôi, vì nàng là thứ nữ, lại không được sủng ái nên bị đối xử thua cả hạ nhân. Cuối cùng, sau rất rất rất nhiều sóng gió, đạp lên rất nhiều kẻ thù, Tịch Bắc cũng sống vui vẻ bên Ân Cửu Dạ. Hai người còn có một nam hài và một nữ hài cực kỳ dễ thương. Kết thúc HE, có hậu cực kỳ :3

Nghe thấy tên truyện thì các bạn có thể thấy nữ chính rất độc ác rồi nhỉ? Nhiều bạn không thích điểm này, với mình, mình không hoàn toàn đồng tình nhưng nữ chính như vậy mình vẫn chấp nhận được. Thật ra, đa số người Tịch Bắc đối phó mình đều thấy rất đáng, như Mộc Tịch Hàm, Mộc Vãn Tình, Liễu gia, Tề Tuấn… Mình rất thích nữ cường, đủ thông minh, đủ ngoan tuyệt, không thích kiểu bánh bèo hay thánh mẫu. Có điều, đôi lúc mình không hoàn toàn đồng tình cách xử lý của Tịch Bắc. Có thể kể đến việc nàng tương kế tựu kế lôi Tề phi xuống mà liên luỵ Thái tử khiến mình thấy rất tội cho hắn. Thái tử tuy vô dụng nhưng hắn không động chạm gì đến nàng, chỉ bị Tề Tuấn lợi dụng vu oan thôi. Tịch Bắc tính kế ngược lại Tề gia và không bỏ qua cho Thái tử. Cuối cùng Thái tử bị tội tư thông cùng phi tử của hoàng đế. Tuy hắn chỉ bị phế truất thôi, nhưng mình cũng thấy hơi tội tội. Tề gia rất không an phận, bị kết cục như vậy là tự làm tự chịu, đặc biệt là Tề là Tề Tuấn và Tề Huy. Có điều, mình thấy tội cho là đại ca của Tề Tuấn, hắn nhận tội giết hoàng tử để cứu con, nhưng cuối cùng con của hắn cũng trở nên ngớ ngẩn (do Tịch Bắc làm). Cũng có một lần Tịch Bắc vì tương kế tựu kế với Tề gia mà làm hại một hoàng tử mới được khoảng một tuổi. Lần này, Tịch Bắc có một chút thương cảm, nhưng nàng không hối hận. Đối với mình, đây không hẳn là nhược điểm, chỉ không đồng tình một chút, nhưng đây có thể là một nhược điểm lớn đối với nhiều bạn.

Về phần Ân Cửu Dạ, hắn bị mẫu thân ruột liên tục truy sát, hoàn cảnh lớn lên khắc nghiệt nên tính cách có chút vặn vẹo. Hắn cùng Tịch Bắc đều ra tay rất ngoan tuyệt. Mình thấy tính cách như vậy cũng ổn. Điểm mình thích nhất ở hắn là việc hắn không hề “thương hoa tiếc ngọc”: tiểu tam (cả nam lẫn nữ) tính chen chân vào thì hắn đều xử đẹp cả. Câu nói của hắn mà mình thích nhất:

Ân Cửu Dạ trên cao nhìn xuống Ngũ Lưu Ly có chút phát điên âm thanh lạnh lùng nói: ” Ta nhân từ với ngươi chính là tàn nhẫn với nữ nhân ta yêu.”

Nhược điểm:

1. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Đó là Mộc Tịch Hàm, ở trong trí nhớ thì nàng ấy là tỷ tỷ ruột cùng một mẹ với nàng, dường như đối xử rất tốt với nàng, ở trong phủ vốn không có Chủ mẫu di nương làm chỗ dựa chu toàn, vậy mà vẫn không quên chiếu cố đến nàng. Vì thế Mộc Tịch Bắc gật đầu chào vị tỷ tỷ của nàng.

=> Vì sao lại dùng từ “chủ mẫu di nương”? Theo mình biết, chủ mẫu là chính thê, khác hoàn toàn với di nương, cách dùng như vậy mình lần đầu tiên thấy @@ Bạn nào cho mình ý kiến nhé!

2. Tại sao lúc Mộc Tịch Hàm bị Tam tiểu thư Mộc Kiến Ninh làm ngã, Tịch Bắc lại không quan tâm gì cả? Dù gì Tịch Hàm cũng là “tỷ tỷ ruột”, trước đó cũng đó xử tốt với nguyên chủ mà?? Dù Tịch Bắc không tin nàng ta đi chăng nữa, mình thấy nàng mang bộ mặt tươi cười như cách nàng đối diện với người khác sẽ hợp lý hơn.

3. Cách Tịch Bắc gài bẫy để Lão thái phi không thích chủ mẫu Liễu Chi Lan có chút vô lý. Nguyên chủ nghèo túng, quần áo xác xơ, tiền bạc ắt hẳn chẳng có bao nhiêu vì bị Liễu thị cắt xén. Vậy mà nàng lại có bạc để mua chuộc một nha đầu bên cạnh Thôi di nương để hại Liễu thị. Nhiều bạn có thể lập luận rằng do trước đó Tịch Bắc tương kế tựu kế lấy mấy cây trâm vàng nên có tiền. Cho dù vừa lấy trâm xong nàng đi tìm nha đầu đó, nàng dám lấy trâm để đưa sao? Nếu sau này chuyện nha đầu đó bị lộ, đây là gián tiếp để lộ Tịch Bắc là hung thủ lấy trâm rồi @@ Hơn nữa, sau đó tám cây trăm bị nàng đem đến chỗ Kim chủ quán nung chảy ra. Tám cây là đủ số lấy được nên vốn dĩ Tịch Bắc không đem cây trâm cho ai cả. Vậy bạc ở đâu ra để nàng mua chuộc nha đầu kia?

4. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Mộc Tịch Bắc rút ra một cây trâm cài trên đầu, một tay chế trụ cổ tay một hắc y nhân, thừa dịp giữa một hơi này, một tay còn lại đã cắm trâm cài vào cổ họng hắc y nhân.

=> Nguyên chủ trước giờ thân thể bị tổn hại do bị bắt nạt, chèn ép. Tuy kiếp trước Tịch Bắc rất giỏi võ công, nhưng để điều khiển một thân thể yếu ớt, nhỏ tuổi đánh lại một đám sát thủ là một việc hết sức khó khăn. Tuy Tịch Bắc cũng thừa nhận việc nàng không có nội lực mà phải đối phó với cao thủ là rất phí sức. Nhưng mình vẫn không tin được việc đám cao thủ vô dụng như vậy, thua trong tay một bé gái có thân thể tổn hại, chưa điều dưỡng đủ. Điều này có chút vô lý, miễn cưỡng.

5. Hôm hoàng đế sai sát thủ giết Tịch Bắc, nàng ở lại một đêm ở cung điện của Cửu Dạ. Sáng hôm sau, lúc nàng quay lại chỗ ở của tú nữ, chẳng ai hỏi gì, cũng chẳng ai châm chọc gì. Tôn Lộ có kế hoạch nên không làm gì, mình chấp nhận. Còn những tú nữ khác thì sao? Một hoàng khuê nữ ban đêm không về, ai cũng biết mà không ai có ý kiến gì cả :3 Một con thiêu thân lao vào hố lửa cũng không có :3

6. Có một điểm mà mình cho rằng khá vô lý. Đó là việc Cửu Dạ giết người rất nhiều, xác chết thành đống, ai ai cũng không dám đến gần cung điện bỏ hoang đó. Hắn còn mắc bệnh sạch sẽ nên bắt thuộc hạ “dọn dẹp hiện trường” như xây lại hồ nước chẳng hạn. Ở trong cung, muốn đi lại đem người vào, giết người, sửa chữa, quăng xác dễ dàng như vậy mà không kinh động đến hoàng đế và Nguyệt Hằng thì Cửu Dạ và thuộc hạ ắt rất giỏi võ công, che giấu tốt. Thế nhưng, vấn đề là, một hoàng đế ngu dốt không biết gì thì cũng đúng, nhưng một Nhiếp chính vương được miêu tả là ngoan độc, gian xảo, tay nắm thế lực… cũng không biết gì cả. Đó thật sự là một vấn đề! Hẳn là hào quang nam chính của Cửu Dạ khá mạnh :v Kể cả việc Tịch Bắc ở lại trong cung điện đó và vắng mặt tại chỗ ở của tú nữ cả tháng trời mà chẳng ai biết cả :3

7. Tác giả viết là Tôn Lộ bị trượng hình bởi hai thị vệ lúc trước bị ả ta cào mặt. Mình không nhớ Tôn Lộ cào mặt thị vệ lúc nào… sao Tôn Lộ lại gây thù kết án với thị vệ trong cung? Bạn nào nhớ thì nói mình nha, lỡ mình bỏ sót chi tiết nhỏ này thì sao :3

8. Ở kiếp này, Tịch Bắc quyết định không học võ công để bản thân cố hết sức. Cái cách tác giả lý giải cho việc này không thuyết phục lắm đối với mình. Nghe thì có vẻ ngầu nhưng lại chẳng mấy logic. Mà ngặt nỗi, không có võ công nhưng rất hay “ham hố” tiến vào phủ của người khác. Thường nàng hay được Cửu Dạ ôm vào, như vậy cũng tạm chấp nhận, vì Cửu Dạ được tác giả buff là võ công khó ai địch lại. Nhưng có một lần tỳ nữ thân cận (Bạch Lộ) bị giết, Tịch Bắc kêu Thanh Từ đem nàng vào phủ Nhiếp chính vương để gặp Ngân Bình, điều này làm mình thấy có chút phi lý. Nơi đó được Nguyệt Hằng bảo vệ kỹ lưỡng, nhiều cao thủ, Thanh Từ chỉ có một, vừa không phải người giỏi nhất vừa phải “rinh” theo một người không có võ công như Tịch Bắc, thật không biết làm sao hai người đó vào phủ mà thần không biết quỷ không hay. Cũng có một số lần, vì Tịch Bắc không có nội lực mà gây khó khăn, ảnh hưởng đến người khác, ví dụ như khi gặp ám sát. Điều này làm mình có chút khó chịu.

9. Trích một đoạn trong truyện làm dẫn chứng:

Như vậy xem ra, Mộc Tịch Bắc nói là đúng, trước đó An Nguyệt Hằng phát điên phát cuồng một phần là chịu sự ảnh hưởng của dược vật của Ngũ Thanh Thanh, nhưng một phần lại là hắn cố ý làm ra, để mê hoặc mọi người.

=> Tình hình lúc đó Nguyệt Hằng không phát cuồng thì sẽ tốt hơn chứ… Hắn không phát cuồng thì có thể Ngũ gia sẽ không phản. Trừ phi hắn đoán chắc bản thân sẽ thua, bằng không… mình khó lý giải được vì sao hắn lại phải cố ý làm thế. Nhưng mà việc hắn đoán bản thân sẽ thua là không hợp với tính cách và hành động lúc đó của hắn.

10. Editor dịch cũng khá mượt, tuy nhiên lâu lâu cũng phạm lỗi sai. Có khi là sai chính tả, chữ “gi” và “d” bị lầm lẫn, lâu lâu lại quên viết hoa tên riêng. Có lúc dùng sai từ, “thọ yến” là dành cho người lớn tuổi, ở hiện đại thường được gọi là “tiệc mừng thọ”. Tịch Bắc vẫn còn nhỏ nên không dùng “thọ yến” mà phải dùng là “sinh thần”. Có một lần editor dùng từ quá thô tục:

Mộc Tịch Bắc hơi nhíu mày, có thể động thủ nhanh như vậy, cũng chỉ có Hoàng đế, chẳng qua Liễu Lão gia tử hẳn sẽ không tùy ý để Hoàng Đế chụp cái bô ỉa này ở trên đầu Liễu gia, chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản, mình chỉ cần gắng gượng qua thời gian này là được rồi.

11. Ân Tiêu (tỷ tỷ của hôn quân vô dụng) là hoàng hậu của Nam Kiều. Ân Tiêu được miêu tả là người nắm quyền lực lớn ở Nam Kiều, có dã tâm lớn trong việc thống nhất thiên hạ. Bà ta luôn coi Tây La là “đồ trong túi”. Nhưng mình thắc mắc vì sao bà ta không giúp cho đệ đệ giữ nước mà lại giúp An Nguyệt Hằng có đủ thế lực để chèn ép đệ đệ? Chẳng lẽ bà ta sợ không khống chế nổi đệ đệ hay sao? Điểm này không giống với tính cách của Ân Tiêu cho lắm. Còn nếu bà ta thấy đệ đệ quá vô dụng, muốn có một con cờ hữu dụng hơn… điều này cũng có thể. Có điều, thực hư chuyện này quá mức mông lung…

12. Bạch Lộ, Bạch Hàn quá mờ nhạt, lại biến mất tăm. Bạch Hàn biến mất không thấy nhắc lại, người đáng lý phải bảo vệ Tịch Bắc lại không thấy tác giả đả động đến. Lúc Bạch Lộ bị bắt, mình tưởng Bạch Hàn sẽ xuất hiện cuối cùng cũng không thấy. Về phần Bạch Trúc thì lâu lâu mới xuất hiện trợ giúp Tịch Bắc, xong rồi lại mất tăm, tới cuối cùng làm một cú lớn rồi lộ ra thân phận :v

13. Ở chương 233, Hiên Viên Ngưng Sương cầm dao đến gần nam nữ chính thì sang chương 234 đột nhiên có hoả hoạn ở trong động. Theo như tác giả viết, Tịch Bắc cũng không biết trận hoả này đến từ đâu. Cuối cùng mình cũng không biết tại sao hang động lại đột nhiên bốc hoả?? Do Ngưng Sương sao? Nhưng mình không thấy tác giả viết là ả ta làm.

14. So với Thứ nữ hữu độc, phần mưu kế của truyện này không nổi bật bằng. Ban đầu Tịch Bắc chẳng có tâm phúc, nàng vẫn thoát khỏi âm mưu của Liễu thị, Bách Sa… Sau này khi có tỳ nữ Thanh Từ với võ công cái thế thì lại dễ dàng đoán được mưu kế của kẻ địch, y như thần vậy :v Tịch Bắc chỉ có đoán đoán đoán, nhưng đoán lần nào cũng trúng. Chỉ có lúc đối đầu với Nguyệt Hằng bị hắn “chơi” một chút, còn đối đầu với Ân Tiêu thì bị ăn hành xém mất mạng thôi. Còn lại thì nàng toàn đoán trúng cả :v Phần chiến tranh cũng không tốt lắm, còn sơ sài, buff hơi nhiều, đặc biệt là khi quân địch đánh tới Tịch Bắc liền biết cách ứng phó trong khi trước đó chưa có những tình tiết chuẩn bị. Những điều này làm cho nội dung truyện có chút phi lý, cũng là nữ chính có bàn tay vàng nhưng Thứ nữ hữu độc làm tốt hơn.

15. Mình đôi lúc thấy Tịch Bắc hơi tự cao tự đại. Mình cũng không thích việc tác giả ngược nam chính. Có nhiều lúc, cách đối xử của Tịch Bắc với Ân Dạ làm mình thấy Tịch Bắc hơi quá đáng.

16. Tác giả đa số cho nữ phụ làm nhân vật phản diện. Trừ người lớn tuổi cùng vài người phe nữ chính, đa số nữ phụ đều “yêu từ cái nhìn đầu tiên” với nam chính và từ đó trở nên điên cuồng muốn chiếm lấy. Trong khi nam phụ lại không như vậy, An Nguyệt Hằng quá điên còn Bạch Trúc quá hiền, chỉ vậy thôi. Đối với mình, như vậy quá phản cảm và một màu khi cứ liên tục xử nữ phụ độc ác này, lại có người khác xuất hiện. Mình mong muốn một bộ truyện có các nam phụ tranh giành nữ chính với nam chính, bởi vì mình nghĩ nam nhân nên chủ động chứ không phải nữ nhân.

Nhìn chung, truyện cũng ổn. Tuy vẫn có nhiều chỗ phi lý, nhưng tạm chấp nhận được. Nếu bạn nào có cùng gu “nam nữ siêu cường” như mình thì có thể nhảy hố thử. Truyện sủng ngọt, có chút ngược do nữ chính từng bị tổn thương nên ban đầu khó tiếp nhận nam chính và có chút ngược khi nam nữ chính bị thử thách quá nhiều. Đến phiên ngoại mình cứ tưởng yên bình rồi, ai ngờ nam nữ chính vẫn gặp phải Dược vương. Nếu không “nhờ” Dược vương “phế” quá, muốn hại Cửu Dạ ai ngờ khiến hắn mạnh hơn, thì nam nữ chính chắc tiêu rồi :v Mình thấy truyện này vẫn thua Thứ nữ hữu độc như nhiều bạn nhận xét.

Cho truyện này 4/5 điểm. Điểm này mình ước lượng thôi, tuy truyện khá thiếu sót, đáng lý chỉ được khoảng 3.5 điểm thôi, nhưng vì mình thích tính cách của nam chính nên cộng thêm 0.5 điểm. Vậy nên điểm số của truyện này mới cao như vậy :3